CHƯƠNG 41
Bên nào thắng không cần nói cũng đã rõ, bên thất bại dù không phục cũng không có cách gì.
Ho ạt động vẫn chưa kết thúc, Mạch Kì đã không thấy bóng dáng đâu, bằng không thì có thể làm thế nữa, nó tức muốn chết, cả bản thân còn bị diễn xuất của đối phương làm cho chấn động, cùng là người chuyên nghiệp, nhưng hiện giờ chỉ có thể không cam lòng và hận ý khó nhịn.
Tranh giành thắ ng bại, Á Lai lại làm ý nghĩa của nó thăng hoa lên, diễn lại một vở lịch sử, dùng ánh sáng và vũ điệu thể hiện, thắng không kiêu bại không nản, chỉ là muốn dâng hiến cho mọi người một màn biểu diễn phấn khích thôi.
Đáng tiếc, người nóng nảy như Mạch Kì không thể hiểu được.
Cường giả chân chính không chỉ có thể nhận thắng lợi, mà còn có thể thản nhiên đối mặt với thất bại, giống như thành chủ đại nhân vĩ đại.
Sau khi ho ạt động kết thúc, thành chủ đích thân chân thành ân cần thăm hỏi những thành viên tham gia diễn xuất, còn mời riêng Á Lai Leonardo Da Vinci tiên sinh và nhóm múa của yđến chỗ ông.
Bên Eden bả o vui mừng vô cùng, bên Lặc Tư bảo trực tiếp trợ giúp trong hoạt động thì tĩnh mịch, đường đường là Đại Công của Lặc Tư bảo giờ thành một bậc thang thật to cho Eden bảo, thật đúng là tự tìm một tảng đá bự hung hăng đập vào chân mình, nhưng vì mặt mũi mình nên vẫn cố giữ nguyên tư thế.
Á Lai nhận ra người trước mắt là ai thì khiếp sợ há hốc mồm, đây chẳng phải là người vừa xin chữ kí mình nhìn như là diễn viên điện ảnh sao.
Đào Đức cho Garlock một cái liếc mắt đưa tình, người cậu để ý thật thú vị, nhìn thấy thành chủ mà còn có thể bình tĩnh như vậy a ~~~
Garlock: Muốn bị đánh thì cứ nói!
Công của Á Lai trong vở múa này không thể không nhắc đến, nên theo lẽ thường thì y sẽ là đại biểu nhận khen thưởng của thành chủ đại nhân.
―Đứa con thân ái của ta, vì khen ngợ i sự vĩ đại của con, ta có thể đáp ứng con một yêu cầu.‖ Thành chủ đại nhân hòa ái nói, lời này đồng thời cũng là thăm dò, bởi vì hiện tại người được khen thưởng được nói rõ là Á Lai.
Á Lai không suy nghĩ nhiều nói: ―Cố gắng đến từ tất cả mọi người, nên vinh dự cũng là của tất cả mọi người.‖
L ời này rất thẳng thắn nhưng lại dễ nghe, Á Lai tiếp tục nói: ―Không bằng để học viện phát cho bọn con cái bằng khen gì đó đi. Sau này tìm việc hay tìm đối tượng đều cũng có ích.‖ Mỉm cười chân thành.
Thành chủ liếc nhìn Garlock một cái, cười nói: ―Được, ta đồng ý.‖ Vị Á Lai tiên sinh này rất thực dụng, không giả tạo, biết nhìn xa, biết hành động vì tập thể.
―Hoan hô!!!‖, mọi người hoan hô, đi với người này, quả nhiên không chịu thiệt!
M ấy vị mặc bộ quần áo thú hình khi vừa xuống sân khấu thì cởi ra, chỉ thấy rất nhiều mãnh thú đi lại triển lãm ra thực lực của mình, tương đương có ý, cũng không biết cuối cùng có mấy cặp thành đôi.
Khi đám ngườ i giải tán, Francis trực tiếp trở lại hậu trường tháo trang sức, nghe thấy tiếng gõ cửa, nhanh chóng cất văn kiện dính dấu tay ướt nhẹp mồ hôi của mình vào bọc hành lí.
V ừa rồi khi tiếp cận được thành chủ, cậu đã có cơ hội chấm dứt hết mọi chuyện, nhưng cậu do dự, lí do do dự không chỉ có một, cậu sâu sắc hiểu được rằng nếu lúc đó mình đưa đồ này cho thành chủ thì vậy không chỉ giẫm đạp lên những ngày vất vả của Á Lai, mà còn sẽ liên lụy lớn đến mọi người khiến sự thành công này trở thành bọt nước, ngay cả Henry cũng lộ ra nụ cười thật lòng, kết quả vui sướng như vậy, Henry cũng góp không ít công sức. . . . . . . . . . . .
Đứng dậy mở cửa, thực là vừa nhắc người thì người đã đến cửa,
Henry nhìn lướt qua bộ quần áo hổ hình của Francis vừa cởi ra.
Francis th ốt ra, ―Á Lai nói trong số thú nhân hổ hình thì anh ta nhìn thấy anh là nhiều nhất, cho nên đồ thiết kế có hơi giống anh.‖ Vừa nói xong liền hối hận, còn không bằng không nói, giải thích làm cái gì chứ!
Henry vẻ mặt không đổi nói: ―Ngài Garlock chính thức mời ngài đến làm khách.‖
Francis có chút không thể tin, sau đó là một kì nghỉ nhỏ, không quay lại trường cũng không sao, tay cũng không nhận công tác nào tiếp, nhưng là. . . . . . .
Á Lai lôi kéo tiểu Lôi Mạn đến. ―Còn chưa chuẩn bị xong sao? Không phải cậu nói ngày nghỉ không có chuyện gì quan trọng sao?‖
Tiểu Lôi Mạn thì nghĩ, người này thật đẹp, nhưng mà thầy củamình vẫn thu hút hơn, cái đầu nhỏ nhịn không được gật gật.
Francis cũng nhìn thấy Lôi Mạ n, vốn vẫn nghĩ rằng đứa nhỏ Á Lai thường ngày vẫn nhắc đến chắc vô cùng xinh đẹp chứ, nhưng mà nhìn có vẻ cũng đáng yêu, cũng chỉ có Á Lai có thể phát hiện ra vẻ đẹp mà người thường khó nhận ra thôi, đứa nhỏ này đại khái cũng vậy đi.
Lôi Mạ n thấy mình bị quan sát nên có chút ngượng ngùng trốn sau Á Lai, lại nhớ tới mình giờ đã là một đứa trẻ lớn nên không thể làm ra động tác dọa người như vậy, cho nên lại hé miệng bước ra.
Chú Barret nói rồ i, nếu gặp trường hợp không biết để tayở đâu thì nên đút tay vào túi quần, nếu ngượng ngùng trước người khác thì không cần nhìn thẳng vào mắt người ta mà nhìn chung quanh, đúng rồi, còn phải làm ra bộ dáng ta đây chẳng cần nữa, oa, tóc người này còn trắng hơn tóc của thành chủ gia gia nữa. . . . .
Á Lai chỉ biết tiểu Lôi Mạn gặp Francis thì ngượng ngùng, ôm bé lên, cùng nhìn về phía Francis: ―Có muốn sờ một cái không, đừng sợ, bé không cắn người đâu.‖
. . . . . . . . . .
Buổi tối, mọi người quay lại biệt thự.
Trước giờ cơm chiều, Henry nói chuyện với Garlock trong thư phòng, ―Thưa ngài, tôi không rõ ngài mời Francis tiên sinh đến đây là có dụng ý gì?‖
Garlock nói: ―Khi tôi do dự với Á Lai, cậu nói một đời người được mấy lần rung động đâu, cho nên cổ vũ tôi thử xem, các cậu sẽ luôn bảo vệ sau lưng tôi, hiện tại đến lúc tôi nói những lời này.‖
Henry khẽ nhếch khóe miệng, nhưng không nói gì thêm, hóa ra đến cả Garlock cũng nhìn ra mình khác thường.
Garlock nói: ―Eden bảo có năng lực thừa nhận bất kì người nào mà cậu chọn.‖ Giọng nói lạnh như băng nhưng tình cảm không hề giả.
Henry nói: ―Tôi đi chuẩn bị cơm chiều.‖ Hạ thấp người ra cửa.
Francis đi theo bên người Á Lai, không biết tại sao lại cảm thấy chút câu nệ, chẳng lẽ thật sự là do mình để ý những người này ư?
Tiểu Lôi Mạn hiếu kì nhìn Francis, im lặng ở cùng người ta thật lâu mới lấy dũng khí hỏi: ―Xin hỏi, cái kia… Ngài có huyết thống của mèo Ba Tư sao?‖
Francis sửng sốt, thấy Á Lai đã bị kêu đi mất rồi, cũng không biết phải ở chung với đứa nhỏ lớn cỡ này ra sao, tận lực ôn nhu nói: ―Mèo Ba Tư là cái gì vậy?‖
Tiểu Lôi Mạn chậm rãi nói: ―Thầynói đó là một loại thú cưng cao quý rất đắt tiền, cũng giống như ngài có hai màu mắt khác nhau‖
T ừ ―cao quý‖ này không tồi, nhưng ―thú cưng‖ là có ý gì? Francis buồn bực, chẳng lẽ Á Lai coi cậu là thú cưng mà nuôi sao? Hồi tưởng lại một chút, tận lực cười hỏi: ―Thầycon còn nói gì nữa không?‖
Ti ểu Lôi Mạn thấy chú Francis rất dễ nói chuyện, cười trả lời: ―Thầynói, mèo Ba Tư thích một mình, còn thích hoạt động vào ban đêm, yêu sạch sẽ, toàn thân trắng toát, không hề có lông tạp.‖
Đứa bé nói rấtcó thứ tự, có tí khoe khoang vớingười xa lạ rằng mình rất hiểu biết, căn bản không chút chú ý người trước mặt mình sắc mặt càng ngày càng kém.
Francis không biết cái gì là mèo, nên cho rằng đây căn bản là Á Lai miêu tả mình, còn ―Thích hoạt động vào ban đêm‖, chẳng lẽ hành tung của mình đã bị Á Lai hoài nghi sao?
Tiểu Lôi Mạn lại nói tiếp, ―Lại rất trung thành, nhưng cũng tùy hứng, cũng không nuôi dễ, thầynói đó gọi là ngạo kiều, ngài biết ngạo kiều là có ý gì không?‖
Francis th ật muốn cúi lạy hai cái, cậu đã từng nghe nói Á Lai làm gia sư rất độc lập, nhưng mà cũng không thể cái gì cũng nói với đứa bé như vậy được, còn ngạo kiều nữa chứ? ―Thật có lỗi, tôi cũng không biết nữa.‖
Tiểu Lôi Mạn thông cảm gật đầu, vẫn nên chút nữa hỏi thầythôi, hoặc là hỏi chú Henry cái gì cũng biết.
Á Lai thấ y Francis sắc mặt khó coi đi đến, phía sau là đứa nhỏ trộm vẫy tay với mình, quan tâm nói: ―Cậu không phải là đến nơi xa lạ nên bị nhạy cảm chứ?‖ Vuốt vuốt lông trắng.(Á Lai vuốt vuốt tóc trắng của Francis á, nói vậy cho giống mèo :3)
Francis cười lạnh: ―Giống như mèo Ba Tư sao?‖
Á Lai mở to hai mắt, ―Cậu cũng biết loại động vật này sao? Cậu thấy nó giống cậu không?‖
Francis không nói gì.
Tiểu Lôi Mạn thấy không có cãi nhau, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực thở ra một hơi thật dài, còn tưởng rằng bé gây phiền toái cho thầy chứ.
Á Lai lại bị Garlock kêu đi.
————————-
Á Lai khó hiểu nhìn cánh tay mình đang đặt trên mái tóc được chải chuốt gọn gàng của đối phương.
Garlock ăn dấm nói: ―Em cho tới bây giờ vẫn chưa từng sờ tôi như vậy.‖
Á Lai nghĩ ra, không đến mức đó chứ, đến cả phi thú nhân mà cũng ăn dấm được sao, cả giận: ―Của anh rất cứng, còn không bằng tôi tự sờ của mình.‖
Garlock cười, lấy tay vuốt mái tóc dài đỏ hồng, ―Ừm, cắm ngón tay vào có cảm giác không tồi.‖
Á Lai bị nắm đau, ―A, anh nhẹ nhàng chút coi.‖
Ngoài cửa, Henry chỉ nghe được phần sau đoạn đối thoại kinh hãi. Cứng? Sờ? Garlock cắm tay vào chỗ nào?
Kh ụ, chất lượng phòng ở đây kém hơn Eden bảoquá nhiều, không cẩn thận xây không quá ổn, hai ngày nữa xin chỉ thị của gia chủ đổi mới một chút, còn phải đề nghị gia chủ chú ý lễ tiết. . . . . .
Cơm chiều,
Francis có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Á Lai không chút cố kỵ đút cho một đứa trẻ không thể coi là còn quá nhỏ ăn cơm, với lại cách đút cũng chẳng tốt đẹp gì, cái thìa đút đồ ăn cho đứa nhỏ mới vừa rớt xuống đất lại lượm lên, mà đứa nhỏ cũng cười híp mắt nháo theo, mà thần kì chính là Garlock đại nhân cũng không quản, ngay cả người nghiêm trang như Henry cũng chỉ có chút ý cười nhìn thôi?
Á Lai cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, vì thế quay đầu cười với Francis: ―Cũng muốn tôi đút ăn sao?‖
Tiểu Lôi Mạn thấy thầyphân tâm, bắt lấy tay thầy, tự đút thịt viên trong thìa vào miệng mình rồi hạnh phúc nhai nhai.
Lòng Francis có chút cân bằng, đây là cách Á Lai đố i tốt với người khác, đối xử như đối với thú cưng yêu quí của mình, bỗng nhiên lòng có chút cảm động, giây tiếp theo liền mắng mình thích bị coi thường.
Eden bảo quả nhiên có đồ ăn nhất đẳng, Francis biết mình có hơi khác người, đây chắc là nên cảm tạ ai kia.
Á Lai thấy cậu ngẩn người, thấp giọng nói: ―Không có vị sữa cũng không ăn được sao, thật kì quái, vậy trước kia cậu ăn cái gì để lớn vậy?‖
Francis vốnquen nói thẳng với Á Lai, với lại cũng không quan tâm suy nghĩ của người khác, ―Tôi lớn lên ở cô nhi việncó thể ăn no là tốt lắm rồi.‖
Không khí có chút lạnh.
Nhưng Á Lai không chút bị ảnh hưởng, nói: ―Ừ, ‗thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã‘ (*), nghe hiểu không, nói đúng ra là một đóa hoa trong nhà ấm sau này cũng chỉ có thể lớn lên, nhưng lớn lên như cậu thì có thể lột xác.‖
*nghĩa đại khác là khổ cực khiến con người hoàn thiện hơn [tôi đoán thế] về phần câu này có xuất sứ từ Mạnh tử ―Cáo tử hạ‖.
Tiểu Lôi Mạn nhịn không được nói chen vào: ―Giống như sâu lông khi lớn lên sẽ biến thành bướm.‖ mắt chớp chớp chờ thầy khen.
Á Lai cười nói: ―Biết so sánh, rấtthông minh.‖ Đến, đút muỗng canh nào. Cách khen thưởng đủ quái đản, nhưng Francis nghe hiểu được.
Tiểu Lôi Mạn sờ sờ quần áo nghe nói là rất đắc tiền trên người, có chút lo lắng hỏi thầy: ―Con có tính là lớn lên trong nhà ấm không?‖
Á Lai nhớ lại kiếp trước, ―Cũng không phải ai cũng có thể hạnh phúc vô tư vô lự lớn lên như con, rất nhiều người chỉ có thể hâm mộ con.‖ Chú Garlock của con chỉ hận không thể lấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho con.
Garlock đột nhiên nói: ―Vậy mà cũng có một số người không biết tiếp thu cái tốt của người khác, em nói phải làm sao đây?‖ Vừa rồi chưa kịp hôn một cái thì Á Lai đã chạy mất.
Á Lai đông lại, sao lại xả đến vấn đề cá nhân vầy nè?
Giả ngu, ăn cơm!