CHƯƠNG 42
Thư phòng của Garlock.
Barret đúng thờ i hạn quay về, vừa vào cửa đã há mồm nói trước: ―Đêm qua Lôi Khăn Đức đã bí mật ra ngoài, nói với bên ngoài rằng hắn đến Eden bảo dưỡng bệnh, Đào Đức bảo tôi nói trước với anh.‖ Nhìn về phía Garlock nói: ―Thành chủ nói, về chuyện của Luân Ân, nếu anh còn chưa đoán ra thì hai ngày sau có thể đến thỉnh giáo ông.‖
Garlock nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, thành chủ hay á phụ đều vậy cả, luôn thích thí luyện mấy anh em bọn họ, xem ra Lạc Tư bảo thật sự có quan hệ với Ưng tộc, bằng không thành chủ sẽ không để Lôi Khăn Đức một mình đến Allen.
Barret cũng biết rằng tạm thời phải xử lí tốt chuyện ở Lặc Tư bảo trước, ―Luân Ân sắp đến ba mươi tuổi rồi, tức là gần đủ tuổi để kế vị tước hiệu.‖
Nghe xong câu thành chủ để Barret truyền đến, Garlock kết luận: ―Đại công của Lặc Tư bảo sẽ không dễ dàng giao ra.‖ Năm đó đại công vì bệnh tật nên đã qua đời, người thừa kế thì chưa trưởng thành, cho nên chỉ có thể để phi thú nhân là bạn đời của ông tạm thời kế thừa tước vị, nhưng vị đại công mới này vài năm nay vẫn không chịu yên phận, căn bản là không có ý định buông tay.
Barret nói: ―Anh khẳng định vậy sao?‖
Garlock nói: ―Francis cũng đã trợ giúp vị đại công kia không ít chuyện.‖
Barret có chút ngạc nhiên. ―Là tự khai sao?‖
Garlock nhìn về phía Henry nói: ―Không hoàn toàn là thế, nhưng mà đây cũng là điều tôi đang lo, chỉ sợ mục đích của Francis không hề đơn giản.‖ Căn cứ vào sự điều tra của Henry thì hình như cũng có ý định đồng quy vu tận*.
*đồng quy vu tận: có chết thì cùng chết
Barret hiểu rõ, ―Cho nên kéo người ta đến gần để dễ quansát sao?‖
Cũng không phải hoàn toàn là để quan sát, chủ yếu là để tạo cơ hội cho Henry, Garlock nói: ―Trong lòng Henry hiểu rõ.‖ Sờ sờ cằm nói: ―Mấy người cảm thấy nếu tôi cầu hôn Á Lai trước mặt mọi người thì thế nào?‖
Barret gãi gãi mái tóc rối màu rám nắng, không chút kinh nghiệm yêu đương nên không thể cho bất kì ý kiến nào.
Henry h ỏi: ―Chuyện của Luân Ân chưa đủ để ngài tránh sao?‖ Garlock không phủ nhận, ―Loại nửa ép buộc này cũng có cái tốt không phải sao?‖ Gần đây thật sự là càng ngày càng loạn, chuyện không tốt không rõ xảy ra rất nhiều, định càng sớm càng yên tâm.
Henry tr ầm tư, ―Đừng quên đó là Á Lai.‖ câu nói này tương đương với câu ‗Đó là Á Lai không hề giống người thường.‘, ai biết được nếu Garlock thật sự làm vậy thì chuyện khó tưởng gì sẽ xảy ra chứ.
Garlock có chút bất đắc dĩ, ―Cậu có cách nào tốt hơn không?‖ Bỗng nhiên nổ i hứng trêu đùa: ―Thôi quên đi, không chừng đối với chuyện của bản thân cậu còn chưa nghĩ ra cách.‖
Henry b ị nghẹn họng, nhưng lời Garlock nói là sự thật, dù đã có lòng quyết tâm nhưng mà có điều hành động thì. . . . . anh không biết mình đang do dự chuyện gì nữa.
Garlock thấy Henry vậy mà quên che giấu biểu tình của mình, cười nói: ―Là sợ chủ động hay sợ bị cự tuyệt? Khó có chuyện khiến cậu để ý như vậy.‖
Barret hí mắt, hai cái người này rốt cuộc là đang nói cái quái gì vậy, mờ mờ mịt mịt, ừm, chút nữa nói với Đào Đức, cầu vồng nam tuyệt đối có thể phân tích được.
Ngày hôm sau, Barret vội vàng đi lạ i quay trở về, vừa thấy Á Lai và Francis đã cười đến thiếu đánh, nói: ―Các người, sai rồi, vũ đoàn Eden bảo được mời biểu diễn ở lễ khai mạc giác đấu, ha ha ha!‖ Lúc đầu làm hợp đồng quả là quyết định chính xác!
Âm thanh lạnh lùng của Garlock vang lên: ―Đã lâu rồi không gặp, chút nữ a bàn luận một tý.‖ Đó còn không phải ý là dạo này Á Lai bận rộn không thèm quan tâm mình sao.
Barret núp núp sau lưng Henry, ―Anh cho là anh có thể rảnh rỗi sao, Đào Đức nói ý của thành chủ là để anh và Luân Ân cùng phụ trách bảo an cho hoạt động lần này.‖
Garlock nhất thời khó chịu, sao lại là tên Luân Ân kia? Chẳng lẽ thật sự là. . . . . . . . . . .
Giữa trưa, Henry thông tri với Á Lai và Francis rằng chủ nhân mời mọi người đến dạo chơi ở vườn trái cây ngoại thành.
Á Lai nghĩ Garlock thực sự tranh thủ lúc rảnh mà.
Francis nhìn bàn vẽ cao cấp mà yđang chuẩn bị, nói: ―Nghĩ cái gì vậy hả? Lá cây nhà ai mà có màu tím vậy?‖
Á Lai lấ y lại tinh thần, ―Cái này gọi là màu sắc ma huyễn.‖ Buông bút vẽ xuống nắm lấy tai của Francis, ―Nếu lỗ tai của cậu mà nhọn thêm chút nữa, tôi dám khẳng định cậu là hóa thân của tinh linh.‖
Francis không nói gì, chẳng qualà do cũng đã quen với ngôn ngữ người thường nghe không hiểu của Á Lai rồi, ―Tinh linh là cái gì?‖
Á Lai nói: ―Tinh linh là mộ t loại sinh vật tồn tại trong tưởng tượng, xinh đẹp, thông minh, thích nhảy múa, yêu ghét rõ ràng.‖ Nói xong, thì cảm hứng của y lại nổi lên, ―Chút nữa nhớ nhắc tôi mang theo bàn vẽ.‖
Francis không nghĩ nhiều, giúp y chuẩn bị.
Á Lai cũng chẳng ngạc nhiên khi Garlock có xây dựng một vườn cây lóa mắt như vậy ở nơi đất đai dồi dào như vầy.
Huống chi, tất cả sự chú ý của hắn giờ đều tập trung hết lên bàn vẽ. Francis làm hết nghĩ vụ làm ra tạo hình như yêu cầu của Á Lai, cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là ngồi trên bãi cỏ dựa lưng vào một gốc đại thụ thôi.
Garlock bi ết khi Á Lai vẽ tranh không thích người khác ở một bên quan sát, cho nên im lặng ngồi một chỗ, dù sao thì chút nữa Á Lai cũng sẽ mời mọi người cùng thưởng thức.
Nhưng mà lần này, Á Lai hoàn thành xong bức vẽ lạikhông muốn cho người ta nhìn thấy, mấu chốt là sợ hai cái con người kia ném luôn bàn vẽ của y.
Ánh nắng vàng, hương hoa quả tràn ngập trong không khí, nói nói cười cười rất thích ý.
Ti ểu Lôi Mạn biến thành con báo con rất không hình tượng vui vẻ lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, chỉ một lát thì trên ngườiđã dính đầy cỏ, vừa thấy đã biết là học cái tính lôi thôi của Barret.
Bởi vì, gấu ngựa cũng đang cười ha hả cùng báo con lăn qua lăn lại, từ đầu đến chân không có chút bộ dáng của một người chú.
Garlock và Henry nhìn thấy thì nhíu mày, người đã ngần này tuổi mà vẫ n không quy củ như vậy, nhưng cũng không có ngăn cản, ai bảo đứa nhỏ đang vui như vậy chứ.
Bên kia, Francis thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng mình nhàn nhã phơi nắng như vậy là khi nào, không khỏi nhắm mắt thoải mái, hóa ra không phải tất cả quy tộc đều khiến người ta khó chịu.
Á Lai: Ừm, ánh mắt mông lung cũng không tồi, có thể mang tới hiệu quả đối lập.
Henry thấy mặt trời lên cao, không tiếng động đem dù che bớt nắng chỗ Francis nằm.
Á Lai: Hỗ trợ tốt lắm, có lợi làm tăng tình cảm cho hình ảnh.
Qua một hồi lâu, Á Lai vui vẻ nói: ―Hoàn thành‖ tươi cười hân hoan đem bàn vẽ lại chỗ mọi người.
Một mĩ nam phong lưu nhưng không quá lố, ánh mắt sắc bén nhưng rất ẩn tình dựa vào người mãnh hổ.
Tên tác phẩm: Mỹ nhân lỗ mãng và Dã thú nội liễm.
Ti ểu Lôi Mạn tự động che mắt, chắclà học từ chú Barret của bé, giữa khe hở ở hai ngón tay lộ ra đôi mắt to màu xanh bụi tò mò, lông mi cong cong, con mắt chớp chớp.
Henry và Francis lập tức đen mặt.
Á Lai không sợ chết tiếp tục bình luận, ―Nhu mì và mãnh liệt đối lập với nhau, yêu và được yêu, mới có thể phá vỡ lời nguyền tàn ác.‖ Còn khoái chí gật đầu, ―Ừm, hàng không bán.‖
Hà rầm, hà rầm, Gấu ngựa ngậm tranh bỏ chạy, không bán, đương nhiên sẽ không bán, đem đi triển lãm mới có thể thu tiền nhiều lần.
Á Lai thấ y Francis sắp tức giận, đúng lí hợp tình nói: ―Cậu là người mẫu do tôi bỏ tiền ra thuê, không có quyền nghi ngờ sáng tác của nghệ thuật gia, trên hợp đồng có viết rõ.‖
Quay đầu nhìn về Garlock nói: ―Tôi biết tại sao anh trước kia cứ thích lấy hợp đồng ra để kiềm chế tôi rồi, loại cảm giác ăn hiếp người khác này thật không tồi.‖ Mọi người: . . . . . .
Buổi chiều, Henry sai người mở tiệc trong vườn, phong cảnh rất hợp lòng người.
Barret sau khi đi an bài hết mọi chuyện rồi thì quay lại, còn mang theo không ít rượu ngon, hiếm khi náo nhiệt như vậy, cũng đáng để ăn mừng lắm.
Francis còn chưa hế t giận, hương rượu nồng nàn khiến cậu nở nụ cười gian xảo, sau khi ăn xong lôi kéo Á Lai sang một bên đi tản bộ, anh một câu, tôi một câu, liền chuyển hướng đến vấn đề vì sao Á Lai không đồng ý lời cầu hôn của Garlock.
Á Lai nói gì cũng không thèm để ý trước sau, nhưng tâm tư bị người ta dẫn đến càng ngày càng xa.
Francis thấy thời cơ đã chín, Á cũng đã hoàn toàn buông xuống phòng bị, vì thế quan tâm nói: ―Khát nước rồi, tôi chế cho anh mộtchút trà.‖
Nhưng mà trong trà có thêm một chút thứ này nọ.
Á Lai vốn cảm thấy mùi vị có chút quái lạ, nhưng cũng chỉ nghĩ chắc là Henry lại phối trà kiểu mới, ngẩng đầu uống cạn.
Bên thú nhân thì nói chuyện khó tránh khỏ i xả đến chuyện công sự, đang nói thì thấy Á Lai mặt có chút hồng đang vọt tới, trực tiếp bắt lấy hai má Barret ở gần nhất nhéo nhéo, lắc đầu nói: ―Cái này rắn chắc quá mức.‖
Barret đánh rơi cái ly trên tay xuống đất.
Á Lai say rồi, đi được hai bước thì hung hăng vỗ vai Henry, ―Này thì nội liễm quá.‖
Cuối cùng dùng ngón trỏ nâng cằm Garlock, ―Đây là vừa lòng tôi nhất, nhưng mà tuổi có hơi nhỏ quá, mới có hai mươi ba vẫn còn tươi non mọng nước.‖
Cuối cùng ôm lấy tiểu Lôi Mạn, bé cũng ôm lại, nhìn xuống cái đầu nhỏ của thằng bé tiếc nuối nói: ―Thật muốn cướp bé con về làm con mình.‖
Tiểu Lôi Mạn vui vẻ đến đỏ bừng mặt, nhưng cũng biết thầyhình như say rồi, giãy dụa chạy ra.
Henry thấy Á Lai càng ôm càng chặt vội vàng đoạt bé con lại.
Francis thật hối hận, vội vàng kéo người ta lại, cậu không ngờ tửu lượng của Á Lai kém đến thế.
Á Lai ngắ m ngắm, thấy rõ là ai thì bóp mặt Francis, cười ha hả nói: ―Nếu tôi muốn kết hôn thì sẽ cưới cậu sinh con, tất cả đều là những đứa bé sinh đẹp có hai màu mắt, một lần sinh bảy.‖ Nhưng giơ ngón tay lên lại là số mười, hiển nhiên là đã say ngất ngưởng, ―Tên được phân biệt ra là ‗xích chanh hoàng lục thanh lam tử‘ nhũ danh là ‗đô rê mi pha son la si‘, lại bảo Barret tài trợ cho chúng ta sắp xếp một ‗âm nhạc chi thanh‘, chuyện xưa thì tôi nhớ không rõ lắm, đại khái là chuyện xưa về một tiểu khoa đẩu đi tìm mẹ. . . . .‖
Francis xin l ỗi mấy người còn lại nói: ―Là lỗi của tôi, cho Á Lai uống nhầm nước.‖ Cậu vốn chỉ muốn để Á Lai đau đầu vì cồn một chút thôi, cho nên mới lén cho thêm chút xíu rượu vào trà thảo mộc.
Á Lai bị Garlock bắt qua, mơ hồ lắc đầu tiếp tục lầm bầm, ―Vẫn không được, tôi với Francis kết hôn rồi thì Henry làm sao đây, tảng đá kia thật lâu mới chịu nở hoa, nếu bỏ lỡ mất kì hoa này thì là lỗi của tôi rồi.‖ Bàn tay đập lên mặt Garlock, ―Thằng nhóc này, cưng còn non lắm, làm sao có thể nhìn vào đôi mắt thôi đã đòi kết hôn được, cuộc sống cả đời về sau đâu có đơn giản như vậy được, không lo lắng chu toàn trước, không lo xa thì sẽ mau chóng ưu sầu thôi. . . . . . . .‖
Garlock kéo người ta về phòng, cuối cũng hắnđã hiểu được rằng Á Lai cũng lo lắng cho tương lai của hai người, cho nên mới cẩn thận như vậy.
Francis nói: ―Tôi tin tưởng ngài sẽ không nhân cơ hội làm chuyện mất lễ độ.‖ Nói xong đóng cửa đi mất.
Garlock vỗ nhẹ mặt Á Lai, đối phương đều đã thật lòng, sao hắncó thể làm chuyện khiến y nghĩ chỉ là đùa giỡn chứ?
Cự lang màu lam im lặng bảo hộ bên cạnh phi thú nhân đã ngủ say.