CHƯƠNG 93
Giờ Á Lai cũng không vội ngủ, nên kéo Lục thế đại nhân cũng đang xem trò như mình đi làm đồ chơi.
Garlock b ận rộn làm xong hết mọi công việc quay lại bên cạnh Á Lai, hình ảnh Á Lai và Lục thế đại nhân hiện giờ khiến hắn ảo tưởng về hình ảnh Á Lai và con bọn họ chơi đùa vui vẻ, thật là càng nghĩ càng thấy đẹp.
Bàn tay nhỏ bé của Lục thế đại nhân dính đầy thuốc màu đập tên trang giấy trắng.
Á Lai nắm lấy tay thằng bé ấn bút kéo một vệt dài làm thân cây, sau đó nắm lấy tay nhóc từng bước một vẽ nên từng chiếc lá nhỏ.
Lục thế đại nhân hưng phấn bắt đầu ra sức đập lên giấy, bởi vì vui vẻ mà phát ra tiếng cười khiến Ngư tộc đi theo hầu đợi ngoài của cũng vui theo.
S ử quan Ngư tộc cũng không chịu rời đi, đó chính là tác phẩm đầu tay của đại nhân nhà bọn họ đó, chút nữa phải thu hồi gởi về đảo nhân ngư để khiến Hải vương của bọn họ vui vẻ mới được.
Á Lai thấy Garlock có vẻ cũng muốn tham gia, nhưng hình như còn băng khoăn vấn đề lễ nghi nên đành phải ra vẻ gia chủ đứng bên cạnh nhìn thôi. Garlock cuối cùng vẫn ra tay dưới sự chỉ đạo của Á Lai, khép mười ngón tay lại, theo yêu cầu của Á Lai chấm một chút màu đỏ in lên giấy.
Á Lai cười nhìn, sau đó lấy hai ngón tây ấn một hai hình tròn làm hai con mắt, một con cua đang giơ càng đe dọa được sinh ra.
Garlock nhìn Á Lai giúp mình hoàn thành bức vẽ sờ sờ cằm, cái này thú vị đó, nhưng lại quên mất tay còn dính màu, cho nên vẽ ra hai vệt râu màu đỏ trên cằm.
Á Lai nhịn cười lau cho hắn, đột nhiên nghe thấy một tiếng mang theo âm vực của trẻ con, ―Ngu ngốc!‖
Người trong ngoài phòng nghe thấy đề u kinh ngạc, Lục thế đại nhân nói rồi!!! Tuy rằng nội dung của câu đầu tiên nói ra lại không tốt lắm, mặc kệ, mặc kệ hết đi, Lục thế đại nhân của bọn họ nói rồi.
Người Ngư tộc đều quỳ xuống, ―Chúc mừng Lục thế đại nhân!‖
Á Lai mím môi, đứa nhỏ lần đầu nói chuyện khiến tâm trạng của người lớn rất khác nhau.
Garlock trừng mắt, thằng nhóc thúi câu nói đầu lại là cười nhạo hắn, con mình sau này tuyệt đối phải quan trọng chuyện giáo dục ban đầu mới được!
L ục thế đại nhân một chút cũng không thể ý, chỉ là ánh mắt cong tít như vầng trăng nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn muốn cười nhưng chịu đựng mím chặt, cuối cùng thì chắc là thẹn đến cực điểm rồi nên đem bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên mặt người gần đó, không cho khen ta!
Vì thế Garlock công tước đại nhân biến thành mèo hoa hai mắt phun lửa (tức giận). (giải thích chút: ng đứng gần bị bé possiden vỗ mặt chính là garlock)
Có thể là do lúc trước nghẹn quá lâu, nên sau khi Lục thế đại nhân phát ra một từ duy nhất thì thành ngay câu cửa miệng, cơ hồ cứ người nào không vừa mắt thì nói ―Ngu ngốc‖, mà công tước đại nhân thì được thăng chức lên thành ―Đại ngu ngốc‖
M ỗi ngày Garlock đều cố nghĩ cách tống thằng bé hỗn láo này về đảo nhân ngư, gì mà ý muốn của Hải thần là đưa thằng nhóc này lên bờ,Đế quốc thú nhân cũng có thần, ai sợ ai!
Nhưng mà, Hải vương ngườ i ta biết được tin cũng chỉ tặng lễ vật thôi không chút có ý định đưa con về nhà, hơn nữa còn đứa tới thêm vài bảo mẫu chuyên hầu hạ người có thai cho bạn lữ của công tước đại nhân.
Th ủ đoạn lấy lòng như vậy, Garlock còn có thể nói gì đây, đồng thời hắn cũng xác định Hải vương thật muốn cho con trai mình ở trên đất liền một thời gian dài, đồng thời hắn cũng hạ quyết tâm xin sự cho phép của thành chủ đưa Lục thế đại nhân về Eden bảo, thứ nhất là vì Á Lai thích, thứ hai là hắn muốn chậm rãi tính sổ từng thứ một với thằng nhóc kia!
Barret có tiền cũng rấ t biết tiêu tiền, mấy ngày nay đủ thứ quà lớn nhỏ khiến Julian ăn không tiêu, hơn nữa gần đây có lời đồn, nói là Barret hội trưởng đang đưa sính lễ, bởi chỉ cần tùy tiện lấy ra một thứ trong đống quà đó cũng đều có giá trị vô giá.
Bị lời lẽ nghiêm khắc của Julian cự tuyệt một lần lại một lần, Barret lại kéo lê thân tàn ủ rũ đi, làm sao có thể chạm đến tâm Julian đây?
Á Lai gần đây có ý tưở ng mới, đặc biệt là ở lĩnh vực thiết kế trang sức, ai bảo bên đảo nhân ngư gửiquà tặng cho Galock có con nối dõi và Lục thế đại nhân biết nói toàn mấy thứ châu báo linh tinh làm chi.
Barret trầm mặt hướng về phía bàn làm việc của Á Lai, quan tâm nói: ―Garlock dặn tôi nhắc nhở anh nghỉ ngơi nhiều hơn.‖
Á Lai biết gã đang phiền não chuyện gì, nói: ―Thậ t ra tặng quà cho người khác càng nên quan trọng ở việc biểu đạt tâm ý, có đáng giá hay không không phải là chuyện quan trọng.‖
Barret có chút bấ t lực nói: ―Có có ý kiến gì không? Tôi cầu Lục thế đại nhân cho người hầu hỏi thăm ở đảo nhân ngư, Julian có thích cái gì không, mặc kệ là lúc chú ấy ở đảo nhân ngư hay là lúc đã làm việc trên đất liền.‖
Á Lai trầm mặc, Julian cũng không thích xa xỉ khoa trương, cũng đúng, chất phác càng thể hiện sự chân thành, đột nhiên có ý tưởng nói với Barret: ―Tôi có ý này.‖
Barret lập tức khôi phục sinh khí, hai mắt trông mong phát sang nhìn Á Lai.
Chỉ chốc lát sau, Lục thế đại nhân cầm sao giấy chơi, trò chơi này vui, ―Ta thích!‖
Á Lai cười cười, một là chó con, một là bé con, hai ngườivô cùng thích thú với giấy màu xếp .
Ngọn nến trong phòng Barret đốt thâu đem không tắt, ngay cả Julian đến quan tâm ân cần thăm hỏi cũng không thể vào cửa.
Ngày hôm sau Barret cơ hồ không đi ra ngoài, buổi tối trong phòng cũng sáng như ban ngày.
Tối ngày thứ ba, Julian vô cùng lo lắng, Garlock và Á Lai không chịu nói gì càng khiến anh nghi hoặc không thôi.
Th ẳng đến sang ngày thứ tư, Barret mang theo hai mắt thâm quần, trong tay cầm một bình thủy tinh chứa sao giấy đủ màu đưa cho Julian nói: ―Sao trên trời tôi không thể hái, cho nên đành tự tay làm cho chú, Á Lai nói, một ngàn ngôi sao có thể ước nguyện, cũng đại biểu cho ‗yêu không hối tiếc‘ ngượng ngùng gãi đầu. Ngây thơ, đơn giản, lại kiên trì và chân thành.
Julian cảm thấy thứ trong tay nặng vô cùng, nhìn Barret chân thành tươi cười chờ đợi, anh không biết phải cự tuyệt món quà này như thế nào.
Á Lai biết ý tưởng của mình thành công, thật sự là người sống hai đời, có vài thứ linh tinh vẫn luôn nhớ kĩ.
Garlock có chút không rõ Á Lai của mình có thích loại nhàm chán đó không, chắc là không thích, bằng không lúc trước Á Lai nhất định đã tặng mình rồi.
―Garlock, xem ra nchúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, ngày đó tự nhiên lại ngốc ngốc hồ hồ cùng nhau tạo hài tử.‖ Á Lai có chút cảm thán, sớm biết vậy cũng làm cho Garlock vài ngôi sao chơi rồi.
Garlock nói: ―Chúng ta không cần những thứ này, thích chính là thích, không cần cái gì thể hiện dùm.‖
Barret kh ốn đốn không chịu nổi, hiện tại nổi trận lôi đình, ―Hai ngươi cố ý đến chê cười tôi phải không.‖ Giây tiếp theo nghe được Julian nói cám ơn, gã lập tức quay về dáng vẻ hiền lành ngốc ngốc muốn tranh công.
Á Lai vố n muốn nói còn có một loại gọi là hạc giấy, nhưng mà mình không biết gấp, cho nên không nói cho Barret , bằng không hội trưởng đại nhân giờ đang đắm chìm trong tình yêu chỉ số IQ xuống mức thấp nhất khẳng định sẽ liên miên không dứt bắt ynghiên cứu ra cách gấp cho bằng được.
Nhưng vì sự chân tâm của Barret làm cho cảm động nên Á Lai vẫn quyết định giúp một tay vào xây dựng ngồi nhà hành phúc cho gã, hỏi Garlock: ―Julian có nhược điểm gì không?‖
Garlock sờ sờ cằm, ―Cũng không thể gọi là nhược điểm, chỉ là rất mền lòng, hẳn làvì chú ấy là phi thú nhân đã có tuổi cũng nên.‖
Á Lai cũng hiểu được cùng là quản gia nhưng Julian dễ nói chuyện hơn Henry nhiều , nhưng vì Barret mà tính kế người như vậy, thật tội lỗi……
Thành chủ trung tâm đột nhiên truyền tin tới, Garlock và Barret cần đi công tác khẩn cấp.
Sau khi bàn bạc với Garlock xong, Á Lai âm mưu tìm đúng thời điểm ngồi trên ghế lắc lư, uống trà, ra vẻ thích thú ngắm cảnh biển xa xăm.
Julian lấy một cái chăn mềm lại đắp cho hắn, thuận tiền khoác thêm cho lLc thế đại nhân đang ngồi xếp gỗ bên cạnh.
Á Lai nói: ―Tông phụ và Á phụ của chú vẫn còn chứ?‖ trước hết phải chuẩn bị tấm đệm thân tình đã.
Julian cũng ngồi xuống, nói: ―Còn, không ngờ Garlock chưa nói cho cậu chuyện này.‖
Á Lai nói: ―Đây cũng xem như là mộ t loại ăn ý, nếu tôi không hỏi thì anh ấy sẽ không nói.‖ Có đôi khi hỏi, đại quí tộc cũng sẽ không nói, cho nên khi nào đại quí tộc muốn nói sẽ tự tìm y mà nói, vì thế y sẽ không cần sốt ruột mà chủ động đi hỏi.
Julian nâng tách trà uống một ngụm, ―Như thế chứng minh các cậu tin tưởng nhau.‖
Á Lai tươi cười bao hàm hạnh phúc, ―Tôi thật đúng là một người may mắn.‖
Julian cũng cười nói: ―Tốt như vậy, mỗi ngày đều có thể được vui vẻ.‖ Á Lai hỏi: ―Chú không vui sao?‖ quăng một cần câu.
Julian nói: ―Từ nhỏ chú chưa từng trải qua cực khổ, cho nên không quá cảm nhận rõ được như thế nào là vui vẻ.‖
Á Lai thực hâm mộ, ―Nói cách khác chú đang trong hạnh phúc mà không biết hưởng.‖
Julian nói: ―Những lời này rất thú vị, chú cũng rấthâm mộ các cậu có thể trải qua nhiều chuyện như vậy.‖
Á Lai càng thêm kỳ quái, ―Có thể kể cho tôi vể chuyện của chú không? Có lẽ tôi sẽ tìm ra nguyên nhân giúp chú không cần hâm mộ người khác.‖ Mắc câu rồi!
Julian tao nhã gật đầu, ―Tông phụ của chú là thú nhân trên đất liền, á phụ của chú lại là phi thú nhân của Ngư tộc, điều này hẳn cậu đã biết rồi. Chuyện tình yêu của họ rất bấp bênh, cho nên đến giờ mỗi một ngày trôi qua họ vẫn như ngày mớiyêu. Năm đó tông phụ của chú từ bỏ hết mọi quyền lợi thừa kế để cùng á phụ chú đi đến biển sâu định cư ở đảo nhân ngư, cùng nhau vun đắp cuộc sống hạnh phúc. Cho nên từ nhỏ chú đã lớn lên trong gia đinh hạnh phúc viên mãn, người xung quanh đối xử với chú tốt vô cùng, có thể nhận thấy được sự cố gắng của tông phụ năm đó to lớn bao nhiêu. Mãi đến ngày chú trưởng thành, bọn họ hỏi chú có đồng ý lên đất liền sinh sống không, chú vẫn luôn tò mò về thế giới bên ngoài, cho nên vừa nghe có cơ hội ra ngoài liền đồng ý không suy nghĩ nhiều.‖
Hóa ra đây mới chính là vấn đề hiện thời, Á Lai lại nói thêm: ―Chú vĩ đại như vậy, nhất định có rất nhiều người thổ lộ với chú phải không?‖
Julian mỉm cười nhưng không phủ nhận.
Trên mặt Á Lai lộ ra vẻ do dự về câu hỏi kế tiếp của mình, đó chính là cố ý, bởi vì đạt được mục đích nên càng phải ra sức đóng kịch.
Julian nhìn ra y chần chờ, hào phóng nói: ―Cậu có thể hỏi .‖