Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 94: Chương 94




CHƯƠNG 94

Á Lai rấ t cẩn thận hỏi: ―Chắc không phải chú lấy tất cả thú nhân có hảo cảm với chú ra so sánh với tông phụ của chú chứ, nếu đối phương có thể đạt đến tiêu chuẩn trong lòng chú ở mức nhất định, chú lại lấy bản thân so sánh với Á phụ của mình sao?‖

L ần đầu Julian bị hỏi như vậy, nhưng suy nghĩ lại hết thì đúng như thế thật, tiếp theo lại có cảm giác như nhận ra điều gì đó, ―Nếu chú gặp cậu sớm thì tốt rồi, có lẽ đã không bất giác tự rúc mình vào sừng trâu lâu như vậy.‖

Á Lai nói: ―Thậ t ra chuyện này rất bình thường, nhìn thấy cuộc hôn nhân hạnh phúc của tông phụ và á phụ mình, làm con đương nhiên cũng sẽ hy vọng cuộc sống tương lai của mình cũng hạnh phúc như vậy.‖

Julian nói: ―Nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu.‖

Á Lai nói: ―Có lẽ là ý trời cũng không chừng, để chú ở đúng thời điểm gặp đúng người cần gặp, hoặc là chậm rãi chờ đúng người đó trưởng thành‖ kéo cá lên bờ nào!

Julian hai mắt đảo loạn, ―Chú không xác định lắm.‖

Á Lai nói: ―Lúc đầu tôi cũng không xác định là Garlock, về ngoại hình thì anh ấy không phải loại tôi sẽ thích.‖ Bình thường thì đàn ông nên tìm phụ nữ, dù thế giới này không có phụ nữ cũng không đại biểu cho việc ycó thể thừa nhận thú nhân còn nam tính hơn cả bản thân mình, ―Nhưng mà, vẫn nên cho đối phương và bản thân mình một cơ hội, có lẽ tiếp xúc lâu dài sẽ cảm thấy đôi bên không hợp nhau, nhưng không hợp thì có thể chia tay, đến lúc đó có thể bị tổn thương nhưng vẫn tốt hơn là bỏ lỡ.‖

Julian im l ặng hồi lâu, ―Đây cũng là nguyên nhân cậu bỏ học sao?‖ Rất nhiều chuyện anh cũng được nghe nói qua, cho nên có chút tiếc nuối chuyện Á Lai buông tha cho cơ hội học tập tốt vậy, nhưng mà anh cũng không biết về hiệp nghị bí mật của người ta với trường học.

Á Lai thừ a nhận, nói: ―Tiến vào một hoàn cảnh mới, ban đầu tôi nghĩ mình có thể dựa vào bản thân mình, vẽ ra cuộc sống củamình một cách hoàn hảo không chút sứt mẻ, nhưng cuộc sống luôn biến hóa, cái gọi là hoàn mĩ vô khuyết cũng chỉ có thể tương đối mà thôi. Hoặc nói thế này cũng được, một người cô đơn quá lâu sẽ không cảm thấy mình cô đơn, đợi đến lúc chân chính không có cơ hội cô đơn thì sẽ không hoài niệm sự cô đơn ngày trước nữa.‖ Thật sự là đang nói bản thân mình.

Julian lại lâm vào im lặng.

Á Lai đổ thêm dầu vào lửa: ―Những đứa trẻ trong Eden bảo đều có sở trường riêng của mình, cũng lấy được những thành tích không tầm thường, kì thật mỗi người đều có một quá khứ đau lòng.‖ Là lúc nên ra quân cờ thâm tình, ―Chú biết vì sao Barret thích tiền không?‖

Julian cũng không biết.

Á Lai ngữ khí trầm trọng nói: ―Thực tế, Barret cũng không phải chân chính được Abraham đại tế ti thu dưỡng, hẳn phải coinhư là được đại tế ti mua được.‖

Julian kinh ngạc.

Á Lai nói: ―Hùng tộc thích cách số ng của đại gia tộc, cho nên dù Tông phụ và Á phụ mất, đứa nhỏ cũng sẽ được người thân có năng lực nuôi sống. Nhưng bởi vì sinh mệnh lực của Barret không ổn định như những đứa nhỏ khác nên không thể sống trong một nhà cố định, hơn nữa vì chữa bệnh cho cậu ấy tốn không ít tiền. Cho nên đợi đến khi Abraham đại tế ti xuất hiện, bọn họ muốn lấy lại phí mua tương ứng những gì họ đã bỏ ra, chỉ có thể đổ cho lúc đó sinh hoạt không dễ dàng gì.‖ khôi phục từ trạng thái đau lòng lại, nói: ―Trong lòng Barret thì cậu ấy chỉ là một thứ hàng hóa, tuy rằng sau đó Eden bảo đối xử với cậu ấy rất tốt , nhưng cậu ấy vẫn không thể thật sự tin tưởng thứ gì ngoài tiền tài, mãi cho đến khi người khiến cậu ấy thay đổi sự tự ti đó xuất hiện.‖ Lại nói thêm, ―Cho nên Barret hi vọng mọi người trong gia đình đều sống cùng nhau, đây chắc cũng là nguyên nhân khi cậu ấy nghe tin mình không thể không độc lập nên trốn nhà đí mất.‖

Julian nói: ―Cho nên tình cảm của cậu ấy với chú chỉ là sự cảm kịch.‖

Á Lai cũng không phủ định, nói thật: ―Cảm kích cũng có thể lâu lâu phát tình với ân nhân của mình à?‖

Julian bị sặc nước miếng, Á Lai đúng là cái gì cũng dám nói, hơn nữa đứa ngốc Barret kia cũng thật là, đến loại chuyện này cũng nói cho người khác.

Á Lai thấy anh vẫn là không nói lời nào, có chút không tí nổi, nhíu mày nói: ―Tôi đã diễn giải đến như vậy rồi, sao anh còn chưa thông suốt vậy?‖

Julian quay đầu, nở nụ cười, Á Lai không hổ là Á Lai, nói: ―Nhưng mà chú lớn hơn Barret những mười tuổi thì sao?‖

Á La i lắc đầu, ―Không nghĩ tới chú vẫn còn rối rắm vấn đề này, nói như thế này, có vài người tuổi tuy nhỏ, nhưng lại trưởng thành hơn những người cùng trang lứa rất nhiều, có vài người tuổi tuy lớn, nhưng lại trẻ con thuần khiết, cho nên tuổi thực của một con người chỉ đơn thuần là một con số mà thôi. Chẳng hạn như chúng ta phân tích đến Barret, nếu nói cậu ấy trưởng thành, chuyện đối nhân xử thế sự nghiệp đều hơn người khác, nhưng cậu ấy cũng không hề trưởng thành, không chịu độc lập, còn bỏ nhà đi, thật vất vả mới động tâm với chú, kết quả cũng chỉ biếtdùng tiền để biểu đạt, nhưng cũng có lí do cả, từ nhỏ cậu ấy đã thích tiền nhất, vì chú lại không tiếc lãng phí tiền của, chú nghĩ cậu ấy ngây thơ cũng được, nhưng đó lại là cách thể hiện tấm lòng trực tiếp nhất. Còn thứ gấp giấy kia, tuy rằng là chủ ý của tôi, nhưng nghĩ lại một thằng đàn ông to xác ba ngày ba đêm mò mẫn làm mấy thứ nho nhỏ như vậy cũng buồn cười, nhưng vì chú cậu ấy không một chút nản lòng. Cho nên trong đáy lòng cậu ấy rất quan tâm chú, tuy biểu đạt không rõ lắm nhưng cũng là chân thành nhất.‖

Julian cảm thấyÁ Lai là một người dễ dàng khiến người khác trở tay không kịp, thật là thẳng thắng vô địch luôn rồi sao?

Cu ối cùng Á Lai nói: ―Barret có thể trở thành tổng quản thương hội Eden bảo, hơn nữa trước mắt còn chuẩn bị làm hội trưởng thương hội của Đế quốc, chú nghĩ người như vậy có thể là người khinh suất sao, với lại Barret một khi đã quyết tâm sẽ không dễ buông tay, có thể là theo đuổi phi thú nhân là chuyện rất bình thường với những thú nhân khác, nhưng với Barret mà nói, do dự chính là lúc đang kín đáo suy xét, nhưng một khi đã quyết định thì không thể ngăn cản được, cho nên tôi cảm thấy chú nên cho cậu ấy một cơ hội.‖

Á Lai phun ra hết những thứ lí do đã bàn với Garlock, giờ chỉ còn chờ đợicâu trả lời thuyết phục của Julian.

Julian nghiêm túc suy nghĩ thật lâu.

Lâu đến Garlock đếnđón Á Lai, cũng nói Barret có nhiệm vụ cần suốt đêm chạy về thành chủ trung tâm.

Barret bi ết được mình không thể không về một chuyến, trong lòng không bỏ xuống được, vạn nhất mình biến mất thế này Julian quên mình luôn thì sao, cho nên để lại một món quà để nhắc anh sự tồn tại của một thú nhân là gã.

Không kịp chào đã rời đi, Julian biết Barret có chuyện rất quan trọng, lo lắng nhận lại thứ Barret để lại.

Bu ổi tối,Á Lai muốn trước khi ngủ nên tỉnh táo tắm rửa sạch sẽ một hồi, kết quả Garlock không yên tâm nên vào tắm chung, cuối cùng hai người vuốt vuốt một hồi thì bắt đầu khống chế không được, may mà nhanh lấy lại lý trí tránh đi, nhưng mà cơ thể đã cấm dục thời gian dài bị kích thích đâu dễ xìu xuống, thế là hai người chậm rãi đốt lửa trong chốc lát.

Đêm khuya, Hải Đăng bí mật được Ưng tộ c khẩn cấp triệu hồi, dẫntheo Phái Đế suốt đêm chạy về đỉnh Alen, thật ra điều này đối với hai người là một loại giải thoát.

T ừ trước đến nay Hải Đăng không biết rằng nhìn người đã từng bị mình ruồng bỏ có cuộc sống hạnh phúc là tra tấn thế nào, mà Phái Đế cũng không muốn nhìn Á Lai sau khi bị mình cướp mất Hải Đăng lại có được cuộc sống tốt đẹp khiến mình ghen tỵ, nhưng y không biết mình đã sai chỗ nào, càng nghĩ càng không tìm ra được, lâm vào những suy nghĩ tuần hoàn.

Hai người đều lâm vào những điều suy nghĩ nên không khí trong xe ngựa rất tĩnh mịch.

Lúc Hải Đăng thu hồi những suy nghĩ phát hiện đường về có chút không đúng, bên ngoài xe càng ngày càng im lặng càng thiếu ánh sáng.

Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, vài cái bóng xuất hiện từ trong bóng đêm, xa phu nhảy xuống xe nhập vào trong đoàn người mới đến.

Nhưng không đợi bọn họ động thủ, một đoàn người đã mang đuốc đuổi tới.

Garl ock có thể nhân cơ hội trừ khử tên kia, bởi vì hắn có rất nhiều lí do căm giận tên Hải Đăng kia, chỉ cần trước khi ra tay báo với thành chủ một tiếng là được, nhưng hắn nhớ đến lời nói của Á Lai, đừngvì tư thù mà làm sai mệnh lệnh của thành chủ.

Cho nên hắ n theo mệnh lệnh của thành chủ cứu sống Hải Đăng, nhưng lại nhốt ở nơi dơ bẩn khủng bố nhất, mạng sống của Hải Đăng vẫn có lợi cho đế quốc, tạm thời không thể trừ khử.

Julian ng ủ rất nông, hôm nay lại càng không sâu, giống như những ngày mùa thu càng dấy lên ngọn lửa trong lòng anh, ban đầu vốn cảm thấy sự nóng cháy quá mức chịu đựng, nhưng nhiệt độ đột nhiên rút khỏi, mình lại không thể lại thích ứng sự lạnh lẽo của sự cô đơn.

Nghiêng người nằm, chú ý đến tư thế nằm của mình, nghĩ đến cách nói của Á Lai về tư thế ngủ, lại nghĩ đến tư thế ngủ có hơi thất lễ của Barret.

H ẳn là người trẻ tuổi đầy ngập nhiệt huyết nhất thời xúc động mà thôi, có lẽ lần trở về trung tâm chủ thành này sẽ có phi thú nhân thích hợp lọt vào tầm mắt Barret……

Biết được Garlock an toàn trở lại, anh vội vã chạy đến chiếu cố.

Garlock nói: ―Mọi chuyện đềulàm thỏa đáng cả rồi, kế tiếp là chuẩn bị cho đại hội hai bên bờ Lục Hải, chú nhanh liên hệ thương lượng với Hải vương đi.‖

Julian nghe gi ọng điệu của Garlock mang theo sự khó chịu thì biết chắc Hải Đăng còn sống, nhưng chẳng còn cách nào, bởi vì Hải Đăng là chứng cứ Ưng tộc hãm hại đế quốc thú nhân cho nên phải lưu trữ.

Chuy ện Á Lai cũng không phải bí mật, cho nên mâu thuẫn giữa Garlock và Hải Đăng cũng không thể che dấu, Ưng tộc không mượn sức được Ngư tộc nên chọn phương án hai, chính là mượn cơ hội này diệt trừ Hải Đăng có vẻ muốn thân cận với thành chủ, sau đó giá họa cho Garlock, bởi vì nếu nói Hải Đăng chết trong tay Garlock có vẻ rất hợp lý nên dễ khiến người ta tin tưởng, tiếp đó đỉnh Allen lấy lí do đó khơi mào chiến tranh tiến hành đối kháng trực tiếp cuối cùng, nhưng Garlock lại không phải người bình thường trầm mê trong cuộc sống mới cưới mất lý trí trước mặt tình địch, thân là trọng thần của Đế quốc thú nhân nên tính sâu sắc không hề biến mất. Anh có chút lo lắng nói: ―Hành động này của đỉnh Allen có khiến cho đế quốc rung chuyển không?‖

Garlock nói: ―Không, sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều âm thầm tiến hành dưới sự lãnh đạo của thành chủ, những người đỉnh Allen sẽ không kịp trở tay.‖

Julian càng thêm kính sợ đối thành chủ, không công bố những người gây rối hòa bình, chỉ yên lặng không tiếng động làm bọn họ biến mất không thể lưu lại một chút dấu vết trong lịch sử, đây là trừng phạt khiến người ta càng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.