CHƯƠNG 6
Nghe một câu như thế, Hạng Hải ước chừng có ba giây không kịp phản ứng lại, ngay sau đó chính là gầm lên giận dữ, tiến lên nắm cổ áo Bùi Vũ.
“Ngươi thử nói lại một lần?” Kỳ thật Hạng Hải hiểu sai ý câu nói kia của Bùi Vũ, hắn nghĩ Bùi Vũ là đang chất vấn hắn: [ngươi tự cho mình là ai? Ngươi có quyền lợi gì can thiệp chuyện của ta?]
Cảm xúc kích động, gương mặt nổi giận, hơn nữa động tác lúc này của hắn nhất thời khiến Bùi Vũ bị dọa, nước mắt thoáng chốc phủ kín gương mặt, cả người đều không ngừng phát run.
“Ta, ta sai lầm rồi, cầu, cầu ngươi tha ta đi.” Cái loại cảm giác sợ hãi nhiều năm qua nhất thời tràn ngập trong lòng, Bùi Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trắng bệch.
Một Bùi Vũ như vậy là Hạng Hải chưa bao giờ gặp qua, ở trong ấn tượng của hắn, Bùi Vũ cho tới nay đều là vô tâm vô phế, phỏng chừng phụ thân chết cũng sẽ không rơi nước mắt. Nhưng mà hôm nay hắn chẳng những nói chuyện cùng động tác kỳ quái, thậm chí cả phản ứng thân thể cũng thực khác bình thường, hơn nữa thế nhưng ở trước mặt hắn khóc. Hạng Hải bắt đầu nghi hoặc, theo lý thuyết Bùi Vũ tuy rằng thích chọc ghẹo người, nhưng hành động cũng chưa từng tốt như vậy, biểu tình kia hoàn toàn không giống như giả vờ.
“Bùi Vũ, ngươi không phải đập đầu vào đâu chứ.”
Bùi Vũ khô khốc nuốt một chút, thấy hắn vươn tay liền nhanh chóng hướng góc tường xê dịch, ánh mắt hoảng sợ trừng lớn nhìn Hạng Hải. Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì chính mình đột nhiên có thể nói chuyện, lại vì cái gì sẽ ở địa phương xa lạ này, vừa rồi thời điểm ngất xỉu đầu rất đau rất đau, rất nhiều chuyện loạn thất bát tao giống như đại hồng thủy ào ạt kéo tới.
Chữ nghĩa, tri thức, lễ nghi, lễ phép, còn có một ít địa phương giống như trống rỗng một mảnh, một vài khuôn mặt mơ hồ, những hình ảnh khác biệt chắp vá nhau, hắn cảm thấy đầu óc bản thân cứ như đột nhiên phong phú thêm rất nhiều, nhưng cũng dường như đã đánh mất rất nhiều chuyện. Hết thảy, hết thảy đối với Bùi Vũ mà nói đều rất bất khả tư nghị. (không thể tưởng tượng)
Thấy hắn bộ dáng đặc biệt sợ hãi, Hạng Hải chậm lại ngữ khí của mình: “Bùi Vũ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, cùng ta nói đi.”
Tên của ta dường như kêu Tiểu Phàm, vì cái gì hắn gọi ta Bùi Vũ? Không, không, không, Bùi Vũ dường như cũng là tên của ta, trong trí nhớ dường như có cái tên này! Suy nghĩ quá loạn khiến hắn căn bản phân không rõ ràng giới tuyến hai đoạn trí nhớ, vô số chuyện trộn lẫn với nhau, tựa như một mớ hỗn độn.
“Đại ca ca, ngươi, ngươi là ai?”
Hạng Hải thiếu chút nữa một búng máu phun ra, Bùi Vũ luôn ở trước mặt mình bày ra vẻ một người anh lớn, thế nhưng bây giờ chủ động gọi mình là ca, còn là đại ca ca.
“Bùi Vũ, ngươi sẽ không thật sự không biết ta đi?”
Bùi Vũ lắc lắc đầu, Hạng Hải tâm lý có điểm hốt hoảng, thân thủ sờ trán hắn, kết quả tay còn chưa đụng tới, Bùi Vũ liền phản xạ có điều kiện kinh ngạc né ra. Hạng Hải lúc này tin tưởng, đầu Bùi Vũ phỏng chừng là bị thương thật.
“Đừng sợ, ta là bạn tốt của ngươi, ta gọi là Hạng Hải, ngươi hảo hảo ngẫm lại nhất định có thể nhớ tới.”
“Hạng Hải?” Bùi Vũ cặp mắt to xinh đẹp thành thật nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu. Hạng Hải chán nản, ở trong phòng đi vài vòng, vò đầu bứt tóc suốt nửa ngày.
“Chẳng lẽ là não chấn động ”
Ngay tại thời điểm Hạng Hải đoán lung tung, Bùi Vũ thật cẩn thận nhìn chung quanh đánh giá căn phòng, rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đôi, cùng mấy thứ gia cụ đơn giản, bất quá thực gọn gàng sạch sẽ. Trừ bỏ căn “nhà” kia, hắn chưa từng đi qua địa phương nào khác, nơi này khẳng định cũng chưa bao giờ tới.
“Làm sao vậy, cả nhà mình cũng không nhận thức?”
Hạng Hải chú ý tới phản ứng của hắn, thử hỏi câu, không nghĩ Bùi Vũ thế nhưng gật gật đầu: “Đây là chỗ nào?”
Trời ơi, sẽ không bị ngớ ngẩn luôn rồi chứ? Hạng Hải lông mày càng nhíu càng chặt: “Không biết ta, không biết nhà của chính mình, vậy ngươi còn nhớ rõ bản thân là ai chăng?”
Bùi Vũ gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc lắc đầu. Hạng Hải nhanh chóng bổ nhào vào trên giường, một tay kéo Bùi Vũ đến, mở ra ngăn kéo chỉ vào một đống giấy chứng nhận bên trong hỏi: “Nếu vậy mấy thứ này ngươi còn nhận thức hay không?”
Kết quả thực rõ ràng lắc đầu. Hạng Hải triệt để choáng váng, trong lúc nhất thời nửa chữ cũng không nói ra được. Ngay tại lúc bị kéo chồm qua này, Bùi Vũ vô ý nhìn thấy bản thân trong gương, một nam hài nhi rất được, không có nguyên do khiến người nhìn vào liền cảm thấy tâm lý thoải mái, chỉ là quần áo có chút bẩn.
Bùi Vũ đương nhiên nhớ rõ khối thân thể kia của mình, mang đầy vết thương, tàn phá không chịu nổi, cả bản thân nhìn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng còn lúc này, chẳng lẽ người trong gương thật sự là mình sao?
“Đây là ta sao?” Bùi Vũ ngây ngốc hỏi Hạng Hải một câu. Một câu này triệt để đem Hạng Hải chấn động, hung hăng gõ lên đầu vài cái.
“Ta xem ra là mang ngươi đến bệnh viện đi!”
Trải qua một loạt kiểm tra, sau bác sĩ chỉ vào bức ảnh chụp CT não nói cho Hạng Hải, Bùi Vũ đầu óc xác thực bị thương, hơn nữa có tụ huyết, khả năng xuất hiện trướng ngại trí nhớ tạm thời.
“Ý ngươi là nói hắn mất trí nhớ?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Đùa cái gì chứ, ta tưởng mấy sự tình mất trí nhớ này chỉ có trong phim mới có thể xuất hiện.”
Bác sĩ kia đẩy đẩy kính mắt nở nụ cười: “Dựa theo góc độ y học mà nói, mất trí nhớ là bởi vì não bộ bị thương cùng đả kích, làm cho ý thức, trí nhớ, thân phận, hoặc đối với hoàn cảnh bình thường đều rơi vào tình trạng hư hỏng, cho nên tạo thành phức tạp, mà bệnh trạng này lại không thể lấy nhân tố sinh lý mà nói rõ. Mất trí nhớ có thể chia làm nhiều loại hình cùng mức độ bất đồng, nhưng tựu chung lại mất trí nhớ vẫn có thể trị liệu.”
“Nhưng hắn như thế nào cả bản thân cũng không nhận thức?”
“Mất trí nhớ phân ra rất nhiều loại, có loại sẽ quên những chuyện phát sinh gần đây, có loại sẽ quên những chuyện phát sinh trong quá khứ, cũng có loại sẽ đánh mất toàn bộ trí nhớ.”
“Nếu vậy hắn khi nào thì có thể khôi phục bình thường ?”
“Cái này cũng khó mà nói, cần nằm viện quan sát một đoạn thời gian.”
Hạng Hải âm thầm suy nghĩ một chút tiền trong túi, mặc dù có điểm thiếu thốn, bất quá hắn vẫn là quyết định để Bùi Vũ nằm viện trị liệu. Nhưng đợi thời điểm giao phí, hắn mới biết được bản thân thật sự đã xem nhẹ giá cả dịch vụ thời nay, tiền nằm viện phí thật sự cao đến dọa chết người.
Rơi vào đường cùng, Hạng Hải đành phải quyết định đem Bùi Vũ mang về nhà.
“Bùi Vũ, thực xin lỗi, tiền trong tay ta không đủ, không có biện pháp cho ngươi nằm viện, chúng ta về nhà dưỡng bệnh được không?”
Hạng Hải nói thực áy náy, trong ánh mắt tràn ngập xin lỗi, lại khiến Bùi Vũ đột nhiên đối với người trước mắt sinh ra một cảm giác tín nhiệm, không biết vì sao, hắn cảm thấy người này dường như sẽ không thương tổn chính mình, huống chi vài giờ qua, hắn đối với mình rất tốt, cả băng qua đường đều thật cẩn thận che chở chính mình, khiến hắn vốn đã nhận hết thảy lạnh lùng nay cảm thấy thực ấm áp.
Thấy Bùi Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu, Hạng Hải nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bờ vai của hắn hướng đại môn đi đến. Bùi Vũ nhanh chóng chạy theo, giống một hài tử lẽo đẽo phía sau.
Hạng Hải quay đầu lại, thế này mới nhớ tới lời bác sĩ, hiện tại Bùi Vũ mất toàn bộ trí nhớ, thậm chí khả năng cả chỉ số thông minh đều thụt lùi. Tâm lý nghĩ như vậy sẽ vô ý thức dâng lên một cỗ thương tiếc, hướng Bùi Vũ vươn một bàn tay.
“Đi, ta mang ngươi về nhà.”
Bùi Vũ nhìn hắn vài giây, sau đó chậm rãi nắm tay đi lên, nhiệt độ ấm áp làm cho hắn không hiểu vì sao lại an tâm.
Hạng Hải nắm tay hắn cùng nhau ra khỏi bệnh viện, nhẹ giọng đối hắn nói: “Tiểu Vũ, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi.”
——————–