“…Ta sẽ không chết dưới tay ngươi.”
Lời cam đoan vô cùng quái dị làm người khác cảm thấy mơ hồ, nhưng lại khiến Samuel sững lại.
Hắn đưa lưng về phía Tác Phi, đứng không nhúc nhích, bóng dáng thẳng tắp lại cứng ngắc giống một khối gỗ, giữa trời đông giá rét lại lộ vẻ cô độc không chỗ nương tựa.
Giằng co một hồi lâu, thanh âm Samuel mới chậm rãi vang lên: “Ta tự tay giết chết bọn họ, xé nát thân thể, nắm bóp trái tim, tất cả mọi thứ đều biến thành phế tích, trừ bỏ tiếng gào hét kêu rên chính là mùi máu tanh tưởi. Ta không hề có ý trí, vô pháp khống chế, điên cuồng giống như… quái vật.”
Hắn rốt cuộc xoay người, cặp mắt tím gắt gao khoá chặt Tinh Linh: “Ngươi không sợ sao?”
Thanh âm Samuel từ đầu đến cuối đều rất nhẹ, nhưng trong mắt hoàn toàn không có chút cảm xúc. Cặp mắt tím tinh thuần rét lạnh như băng, nhưng lại khiến Tác Phi có cảm giác nếu chạm vào sẽ vỡ nát.
“Sợ chứ. Ta là một người nhát gan.” Tác Phi tự giễu cười cười, nhưng lại dùng ngữ khí kiên định nói, “Nhưng ta đã sớm nói, sẽ không bỏ lại ngươi.” Mặc dù sợ hãi nhưng vẫn kiên trì, đây mới là đồng ý.
Trả lời như vậy so với hai chữ “Không sợ” nhẹ tênh thì chân thành hơn nhiều lắm, cũng làm cho gương mặt Samuel trở nên ấm áp.
Hắn hơi cúi người, ghé sát tai Tác Phi nói: “Nhớ kĩ lời hứa hẹn của ngươi, không được bị ta giết chết.”
Tác Phi vừa định trịnh trọng gật đầu, lại lập tức ngốc đơ.
Miệng của cậu… bị chặn. Lần này không phải là cánh tay, mà là miệng, miệng, miệng,… vô hạn tuần hoàn N+ lần.
Mặt Tác Phi bùm một cái đỏ ửng. Samuel hôn cậu, môi chạm môi… Đm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho cậu biết đang xảy ra chuyện gì đi!!!
Cậu mở to mắt, một cử động nhỏ cũng không dám. Đại não tạm thời đình chỉ, tất cả thần kinh đều tập trung lên đôi môi, nhưng lại không có cách nào miêu tả đây là cảm giác gì. Cậu chỉ cảm thấy gương mặt xinh đẹp của Samuel gần ngay trước mắt, nhưng vì cậu hơi híp mắt nên có cảm giác mông lung hư ảo.
Ưm ưm… Chẳng lẽ cách biểu đạt tình hữu nghị đang lưu hành gần đây là hôn môi sao? Nhất định là như vậy đi, đúng vậy đi, không có khả năng sai đi!
Không có khả năng sai cái đầu ngươi, lưu hành cái mịa nó! Đây là Jalands, là một lục địa trong game, toàn dân đều là gay, cao H, bán thịt chọc người phun máu mũi. Cậu công lược hết cả game, làm sao có thể không biết hôn môi là có ý gì. Đây là điềm báo sắp – ước – pháo a!
Chẳng lẽ là linh hồn tổng công của Samuel rốt cuộc thức tỉnh, cho lầm rằng cậu là mục tiêu công lược, sau đó muốn triển khai tấn công thu cậu vào hậu cung của hắn?
Đều nói vợ bằng hữu liền không khách khí, nhưng bằng hữu thì không thể trở thành vợ đâu a. Tổng công đại nhân ngươi mau tỉnh, đem tiết tháo nhặt về đi. Hai thằng công gian díu với nhau là không có kết quả đâu nha!(Trọng điểm là cái này sao?)
Trong lòng phun tào thành biển, cậu rốt cuộc không nhịn được mở miệng, lời nói thấm thía tận tình khuyên bảo, quyết chí muốn nhắc nhở tổng công quay đầu là bờ: “Chúng ta…” Mấy chữ ‘không có khả năng đến với nhau’ còn chưa phát ra, Samuel đã nhíu mày nói: “Tại sao không khôi phục?”
Tác Phi ngây ngẩn cả người.
Tại, sao, không, khôi, phục?
Năm chữ này đùng đùng đùng tạc phá oanh liệt trong đầu Tác Phi. Trong nháy mắt, mặt cậu đỏ ửng như cà chua. ĐKM, chân tướng là như vậy đó hả??
Samuel là đang muốn sử dụng kĩ năng chữa lành của Tác Phi sao? Là muốn hôn môi cậu để khôi phục lại thể lực xói mòn của mình?
—– Tác Phi sau khi biết chân tướng nước mắt ròng ròng.
—– Não bổ quá mức, thật quá mất cmn mặt.
Samuel ‘nghi hoặc’ trong chốc lát rồi hỏi Tác Phi: “Ngươi mới nói cái gì?”
Tác Phi: “A, vừa rồi a, ưm, ta là nói, ta… là bác sĩ ngoại khoa, trị không được nội thương. Đúng đúng, ta chính là muốn nói cái này.”
Samuel nhíu mày: “Tại sao ta nghe thấy ngươi nói ‘Chúng ta…’.”
“A…Aha ha, ngươi nghe lầm, ha ha.”
Samuel không tiếp tục truy cứu, ngược lại truy vấn một câu: “Ngươi nói ngươi là bác sĩ ngoại khoa, trị không được nội thương. Ngươi…” Hắn dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười, “Thử qua rồi sao?”
Tác Phi: Tại sao ta lại cảm giác nụ cười của Samuel thực ái muội a, là ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác. Nếu lại nghĩ tầm bậy tầm bạ, ta tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
“Chưa thử qua.” Cậu làm sao có thể nói là thử qua rồi. Nếu nói vậy không phải ý là cậu thừa dịp Samuel hôn mê rồi trộm hôn hắn? Tuy rằng cậu thực đáng khinh, nhưng cũng phải có giới hạn nha.
“Chúng ta liền thử đi.”
“A?”
Cậu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đầu óc đã choáng váng.
Ma tộc và Tinh Linh đều là những chủng tộc cao gầy, nhưng thân thể Ma tộc cường tráng hơn Tinh Linh rất nhiều. Samuel một tay chế trụ thắt lưng Tác Phi, một tay nắm lấy cằm cậu. Chỉ như vậy liền khiến cho cậu vô pháp tránh thoát, cũng không có cách nào phản kháng.
Hắn híp mắt, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi nhạt màu của Tinh Linh. Vẫn mềm mại như vậy, thật giống một khối điểm tâm, ngọt ngào mê người. Tay trái hắn khẽ dùng sức, Tinh Linh bị buộc há miệng, càng nhiều mềm ngọt dâng lên trước mắt, Samuel không chút do dự tiến quân thần tốc.
Trong cuộc đời Tác Phi, trước hai mươi tuổi đều sợ hãi lo lắng cho tính hướng của mình, bảy năm cuối mới nghĩ thông suốt nhưng lại trở thành một trạch nam, điều duy nhất dám làm cũng chỉ là chơi game boylove, những ý nghĩ đáng khinh đều đặt vào màn hình máy tính, ảo tưởng mình là tổng công đại nhân đi chinh phục tiểu phụ bốn phương.
Trên thực tế, niềm tin vững chắc mình là công hoàn toàn là do bị các tác phẩm sách truyện tẩy não mà ra.
Phải biết, các bạn công trong tiểu thuyết cùng game đều hết sức uy vũ khí phách, kim thương không ngã, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cộng thêm ý chí mạnh mẽ không biết đau chỉ biết tiến tới phía trước. Cái này đem ra so sánh với các bạn thụ thì khác biệt thật rõ ràng.
Đối lập như vậy, Tác Phi tỏ vẻ, cho dù cậu là gay thì cũng muốn làm một bạn gay lợi hại, tức là làm công…
Nhưng sự thật là người có quan niệm ngu ngốc như vậy thì bản thân cũng là một thằng ngu.
Vì vậy mới nói, một công chân chính vĩnh viễn không cần phải nói mình là công, một thụ chân chính lúc nào cũng ồn ào tự xưng mình là công.
Đợi đến lúc Tác Phi hiểu được điểm ấy đã có chút muộn.
Một tiểu ‘công’ không có bất cứ kinh nghiệm thực chiến gì mà chỉ biết bổ não lần đầu tiên trải qua hôn môi chân chính đã bị doạ cho đầu óc choáng váng.
Đối diện với tiến công của Samuel, Tác Phi trở tay không kịp, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Cậu cảm giác bản thân run rẩy bởi nụ hôn của hắn, mà ngay cả thần kĩ phun tào thiên hạ đệ nhất của cậu giờ này cũng đình công. Ngoài ra, cả hệ hô hấp cũng đình công theo…
Vì phòng ngừa chuyện Tác Phi trở thành Tinh Linh thuần huyết đầu tiên trong lịch sử bởi hôn môi mà tắc thở chết, Samuel đành phải thả cậu ra.
Bỗng dưng có thể hô hấp, đại não thiếu dưỡng khí của cậu trống rỗng. Tác Phi há miệng thở dốc, tim đập ầm ầm muốn nhảy lên cổ họng.
Một lát sau, cậu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Samuel trong mắt mang ý cười, cố ý nói: “Hình như khôi phục một chút.”
Tác Phi… hoá đá.
ĐCM mấy thằng sản xuất game, ĐCM plug-in, ĐCM kĩ năng trị thương, tất cả tụi bây đều muốn hãm hại lão tử!!!
Samuel suy nghĩ một chút, lại nhìn Tác Phi nghiêm túc nói: “Có lẽ chúng ta thực hành thêm mấy lần, sau khi thuần thục hiệu quả sẽ nâng cao.”
Tác Phi: … Có dám cho lão tử phun tào vào mặt ngươi không… Giá trị phun tào tích luỹ nhiều như vậy lão tử nổ tung mất!
Nếu lại tiếp tục cùng Samuel dây dưa chuyện này, Tác Phi sẽ bùng nổ. Chỉ số thông minh của cậu rốt cuộc tăng trở lại, nhớ tới máu thú mình mới tìm, vội vàng xách lên, đưa cho Samuel: “Máu thú nè, uống bổ sung thể lực!”
Bạn Người Lùn Evelyn nãy giờ đang đứng xem bình tĩnh nói: “Nguyên lai trong ngôn ngữ của Tinh Linh, bằng(cơ)hữu là có ý này. Quả là một chủng tộc với lịch sử lâu dài, văn hoá phong phú.”
Máu thú Tác Phi lấy được không những là cấp thấp mà số lượng lại thiếu, đối với Samuel bị tổn thất phần lớn lực lượng mà nói quả thực là cửu ngưu nhất mao*. Nếu muốn khôi phục hoàn toàn, hắn cần một lượng lớn máu thú cao cấp.
*chín trâu mất một sợi lông:được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể. Nó tương tự với thành ngữ tiếng Anh “một giọt nước trong cái xô” (a drop in the bucket) hay câu “muối bỏ bể” của Việt Nam.
Cách tiện lợi lại nhanh nhất chính là đi chợ giao dịch Địa Tinh, trực tiếp mua máu thú. Hơn nữa Tác Phi còn có tính toán khác. Trong tay của cậu có rất nhiều kim tệ, trước mắt có cơ hội như vậy, nếu lãng phí thì thật đáng tiếc.
Đến chợ giao dịch Địa Tinh, cậu có thể xem vận may của mình. Nếu đủ may mắn có thể mua một truyền tống phù thì thật quá tốt, có thể lập tức truyền tống tới bên ngoài Valinor. Như vậy, cậu có thể lặng lẽ lẻn vào, cứu Veeshan ra.
Biết được bọn họ muốn đi chợ giao dịch Địa Tinh, Jonah hưng phấn đề xuất muốn đi cùng. Tác Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng tỏ vẻ chỉ cần Eugene đồng ý, y có thể đi chung với hai người họ.
Mang theo Người Lùn đến chợ giao dịch Địa Tinh quả thực giống như ôm một đống phiếu giảm giá, bảo đảm không bị lừa gạt, mua bán hàng thật giá thật.
Eugene không cự tuyệt Jonah, bất quá trước khi bọn họ tới chợ, ông lén lút tìm tới Tác Phi. Ông đem một tờ giấy đưa cho cậu, dặn dò: “Trên đây ghi một số vật liệu hiếm có. Nếu ngươi có vận khí tốt gặp được liền toàn lực mua về.”
Tác Phi ngẩn người, mở tờ giấy ra, nhanh chóng quét mắt vài lần, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hiếm có chỗ nào chứ, cái đống này tuyệt đối là cực phẩm đó. Câu ‘chỉ có thể gặp, không thể cầu’ là dùng để chỉ mấy thứ này nè.
Eugene dừng một chút mới nói: “Thánh khí kia chưa được kích hoạt hoàn toàn. Hai phần ba lực lượng của nó bị khoá lại. Nếu ngươi có thể thu thập hết những vật liệu này, ta có thể giúp nó hoàn toàn thức tỉnh.”
Những lời này khiến Tác Phi ngẩn người. Việc Eugene phát hiện bí mật của Tu La nhận cũng không có gì đáng ngạc nhiên – một đại sư thần cấp mà không phát hiện ra mới là lạ. Khiến cậu ngạc nhiên chính là việc uy lực Tu La nhận còn chưa hoàn toàn kích phát mà bị phong ấn hai phần ba. Này có nghĩa là gì? Không có ai so với Tác Phi, một người chơi đã đi qua toàn bộ game, hiểu rõ hơn.
Chỉ với một phần ba lực lượng, Samuel cũng đã đem Jalands đảo lộn từ đầu đến đuôi. Nếu toàn bộ kích hoạt rồi thì còn nghịch thiên tới mức độ nào?
Đột nhiên có một ý niệm hình thành trong đầu Tác Phi. Nếu như… nếu như thật sự có thể đem Tu La nhận kích hoạt, như vậy sức mạnh của Samuel sẽ tăng lên gấp ba. Đến lúc đó, toàn bộ Jalands căn bản không còn ai có thể uy hiếp hắn.
Nói vậy, hắn sẽ không cần phải lâm vào hoàn cảnh chỉ còn một tầng máu. Thế chẳng phải sẽ không bao giờ kích phát hình thức cuồng bạo kia nữa sao?
Chỉ cần Samuel có lý trí, khống chế được thân thể của mình, cậu tin tưởng Samuel nhất định sẽ không giết người vô tội.
Nghĩ đến đây, Tác Phi nắm chặt tờ giấy, đối Eugene trịnh trọng nói: “Cám ơn ông.”
Eugene thở dài nói: “Sức mạnh luôn là con dao hai lưỡi. Ngươi nên lo lắng, cẩn thận một chút.”
Trong căn phòng đen tối âm trầm, những dòng chữ bạc rườm rà đan chéo nhau như chú ngữ cổ xưa nhất, thần bí khó lường.
Ở giữa, một hắc y nhân đang ngồi gần nguồn sáng. Phía dưới lớp áo choàng lộ ra mái tóc màu hồng nhạt đặc biệt, khiến không người nào có thể xem nhẹ.
Gãnắmtrong tay một hạt châu hình tròn trong suốt, bên trong ánh sáng xoay rực rỡ. Gã nhìn chăm chú, một lát mới mỉm cười: “Nguyên lai là chín loại vật liệu này.”
Trong quả cầu hiện lên rõ ràng chính là nội dung trên tờ giấy của Tác Phi.
“Để ta tới giúp các ngươi vậy.”
— Hết chương 32 —