Chợ giao dịch Địa Tinh tiếp giáp với lãnh địa Người Lùn ở phía Bắc. Nguyên bản nơi đây là một mảnh rừng rậm, nhưng từ khi một vị Địa Tinh trèo non lội suối vào tộc Người Lùn, tiến hành lần mậu dịch đầu tiên xong, nơi này liền phát sinh thay đổi ngất trời.
Địa Tinh tuy giàu có nhưng vô cùng điệu thấp. Bọn họ dùng đầu óc kinh thương xuất sắc cùng năng lực cường đại bảo vệ bản thân, vì vậy vẫn luôn an toàn sống sót giữa các chủng tộc khác nhau. Từ khi họ cùng Người Lùn bắt đầu buôn bán, mảnh rừng rậm này không ngừng được khai phá mở rộng, cuối cùng hình thành chợ giao dịch khổng lồ, nổi danh khắp Jalands.
Mà khu chợ này được gọi là thành Bennis, cũng chính là tên của vị Địa Tinh đầu tiên thành công giao dịch với Người Lùn. Vì kỉ niệm ý nghĩa lịch sử của lần đầu mậu dịch, họ lấy tên y đặt làm tên của thành thị này.
Tuy rằng lãnh địa Người Lùn cùng Bennis tiếp giáp, nhưng muốn băng qua lãnh địa Người Lùn thì phải đi một khoảng cực kì xa, mất tận bảy, tám ngày.
Bởi vậy nếu muốn đi Bennis thì yêu cầu đầu tiên là phải có toạ kỵ.
Tại Jalands, ngựa là toạ kỵ thông dụng nhất, nhưng những người có chút địa vị và năng lực phần lớn sẽ mua mãnh thú bị thuần dưỡng làm toạ kỵ. Thứ nhất, chúng có tốc độ siêu phàm; thứ hai, chúng còn có khả năng bảo hộ chủ nhân. Đương nhiên, một lý do là ngoại hình của chúng so với ngựa thì oai phong hơn rất nhiều.
Mà mãnh thú có thể bay càng là toạ kỵ cực phẩm được mọi người chạy theo như vịt.
Nếu đã biết bay còn có thể phun pháp thuật thì con thú này xứng đáng làm Ferrari luôn rồi.
Mãnh thú bị thuần dưỡng phần lớn đều có khế ước, duy trì quan hệ chủ tớ với chủ nhân. Đồng thời, chúng cũng bị đổi tên thành thuần dưỡng thú, răng nanh bị mài, không còn hung hãn nữa.
Lại bởi vì phần lớn mãnh thú có hình thể khổng lồ, sắp xếp chỗ ở cho chúng hết sức bất tiện, cho nên một số thuần dưỡng sư khôn khéo liền cố gắng nghiên cứu một loại khế ước áp chế. Dưới yêu cầu của chủ nhân, mãnh thú có thể thu nhỏ thân thể lại, biến thành bộ dạng thú non. Như vậy, chúng vừa có thể là thú cưng bán manh đáng yêu, vừa có thể là thuần dưỡng thú cực phẩm xuất sắc, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Bởi vậy, trước khi Samuel cùng Tác Phi chuẩn bị đi thành Bennis, cả nhà Eugene gồm ba Người Lùn đều sôi nổi đem ánh mắt mong chờ hướng về bạn thú con vừa ăn uống no đủ đang ngáp ngáp.
Thú con: Các ngươi nhìn gia làm cái gì!
Tác Phi lập tức hiểu ý bọn họ. Cậu nhìn thú con chỉ nhỏ bằng hai bàn tay, nói: “Nó không phải là toạ kỵ.”
Jonas đầu tiên là kinh ngạc, sau là thất vọng: “Không phải a…”
Thú con: Người Lùn ngu xuẩn! Các ngươi cư nhiên cho rằng bản thần thú là cái loại mãnh thú cấp thấp đó! Bản thần thú chính là, hừ hừ, bản thần thú còn lâu mới nói cho các ngươi biết!
Evelyn nhìn thú con hỏi: “Thế nó có ích lợi gì? Là thú bảo hộ?”
Tác Phi nhớ lại từ lúc mình nhận thức thú con tới nay, trái lo phải nghĩ, liều mạng tìm vài từ khen nó một chút. Cân nhắc nửa ngày, cậu mới bi ai phát hiện, thằng nhóc này trừ ăn với ngủ thì thực không có chỗ nào đáng khoe.
Bất quá cậu cũng không từ bỏ, kiên trì khen nó: “Nó vừa thông minh, bộ dạng lại đáng yêu, da lông bóng loáng…”
Evelyn trăm năm độc mồm độc miệng bổ sung: “Còn biết ăn, biết ngủ, biết kêu ngao ngao.”
Tác Phi… vô pháp phản bác.
Tác Phi sờ sờ đầu thú con, cười cười nói: “Nó đã cứu ta rất nhiều lần, vô luận thế nào cũng thực cảm kích nó.”
Evelyn không hé răng nữa.
Thú con: QAQ, ngươi… ngươi phạm quy. ⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄
Nói về toạ kỵ, Tác Phi liền nhìn sang Samuel. Trong toàn bộ game, Samuel đều không thu dưỡng bất cứ thú cưng nào, lại càng không có toạ kỵ. Tuy rằng bên cạnh hắn có rất nhiều tiểu thụ bán manh, nhưng cũng không đánh đồng được. Dựa theo góc độ thương mại mà nói, nhà sản xuất game nên cho hắn một số sủng vật để người chơi mua mới đúng.
Nhưng tổng công từ đầu tới đuôi đều không có…
Cuối cùng là lão Eugene hào phóng đưa thuần dưỡng thú của mình ra, là một Tam Thủ Khuyển. Hình dáng như tên gọi, là một con chó ba đầu, bộ dạng rất hung ác, ngay cả dưới hình thể thú con cũng vô cùng dữ dằn, tuyệt đối không có chút giá trị bán manh. Bất quá lão đầu Eugene thương nó như đặt trên đầu quả tim, rất luyến tiếc để nó rời đi.
Jonah hiển nhiên là đã mơ ước được cưỡi nó từ lâu, ánh mắt nhìn Tam Thủ Khuyển sáng rực. Ngược lại, Evelyn nhíu nhíu mày, ngăn cản nói: “Ông nội, ông vẫn nên để Tam Tam ở nhà đi, nó là thú bảo hộ của ông mà.”
Ý tứ trong lời nói thật rõ ràng, Người Lùn này lo lắng cho an nguy của ông nội. Jonah dù chậm nửa nhịp cũng hậu tri hậu giác ý thức được.
Ngược lại, lão Eugene khoát tay nói: “Không sao, ông ở trong lãnh địa Người Lùn, không ra ngoài thì không có ai trêu chọc được ông.” Nói xong ông liền kích hoạt Tam Thủ Khuyển.
Ông nói cũng đúng, Evelyn cùng Jonah không tiếp tục kiên trì. Chỉ cần lão Eugene không ly khai lãnh địa Người Lùn thì vô cùng an toàn, không cần lo lắng nhiều.
Hai Người Lùn nhỏ nhắn hưng phấn bò lên Tam Thủ Khuyển rồi vội muốn tiếp đón Tác Phi leo lên. Tác Phi vừa muốn trèo lên, cổ tay đã bị Samuel giữ chặt.
Tác Phi không rõ chuyện nhìn về phía hắn.
Samuel không nhìn cậu, chỉ đối với hai Người Lùn nói: “Các ngươi đi trước, chúng ta hẹn nhau trước cửa thành Bennis.”
Tác Phi có chút mù mịt. Người Lùn đi rồi, Tam Thủ Khuyển cũng đi rồi, bọn họ không có toạ kỵ thì đi bằng niềm tin à?
Jonah hiển nhiên cũng nhận thấy vấn đề này, vừa định hỏi đã bị Evelyn đánh gãy: “Được, gặp nhau trước cửa thành.” Nói xong liền chỉ huy Tam Thủ Khuyển nghênh ngang mà đi.
Tác Phi 囧. Sao không để ta cưỡi a… Đại ca, ngươi muốn ta đi gãy chân luôn hả.
“Lại đây, chúng ta cũng xuất phát.” Samuel đối Tác Phi nói.
Tác Phi hết sức bất đắc dĩ. Toạ kỵ đi bà nó rồi, nghĩ đến chuyện phải đi bộ liền muốn khóc a. Haizzz, thật khổ bức… Hả? Hả?!!
Tác Phi kinh ngạc cảm giác thứ gì vòng qua lưng mình, sau đó dưới chân nhẹ hẫng, tiếp theo cả người đã được nhấc lên, được Samuel ôm ngang.
Tác Phi hoảng sợ. Tình huống này là sao?!
Samuel cúi đầu nhìn cậu, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Tác Phi còn muốn nói, đáng tiếc không có cơ hội.
Samuel ôm lấy cậu, bắt đầu tăng tốc.
Hình ảnh này sao quen thuộc dữ vậy a a a a a. Lúc trước, trong rừng cây Noor, để né tránh độc khí, cậu cũng từng bị ôm công chúa như vậy phải không?
Nhưng lúc đó, toàn bộ rừng cây chỉ có hai người bọn họ, cũng không bị ai thấy, bị ôm công chúa cũng không sao. Nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong lãnh địa Người Lùn nha! Xấu hổ quá đi mất, mặt mũi bị ném sạch rồi!
Đến lúc này Tác Phi bỗng nhiên biết tại sao Samuel không có toạ kỵ. Hắn căn bản không cần đi. Tốc độ này toạ kỵ gì đó so được sao?
Còn nữa, trong game boylove kia, Samuel ôm công chúa các tiểu thụ chạy như bay quả thực là cách xoát hảo cảm tốt nhất. Giờ khắc này, Tác Phi cảm thấy chính mình đã hiểu được dụng ý của nhà sản xuất game…
Tổng công đại nhân à, trên người ngươi không cần có nhiều kĩ năng ước – pháo như vậy đâu!!
Mặt khác, không cần lấy lão tử làm vật thí nghiệm! Con t(r)ym bé nhỏ của lão tử chịu không nổi!
Hai người đi như bay, mà thú con cũng theo sát phía sau. Giờ khắc này nó thiệt là nở mày nở mặt. Nhìn tốc độ của bản thần thú này ~!
Không ngoài ý muốn, ba người bọn họ tới thành Bennis sớm hơn hai Người Lùn.
Bọn họ hẹn nhau gặp ngoài cửa thành, vậy nên bọn Tác Phi cũng chờ ở chỗ này.
Nhân dịp tới sớm, Tác Phi dùng ma pháp để thay đổi màu mắt cùng màu tóc của mình và Samuel, biến thành Ma tộc phổ thông có tóc đen mắt đen, cùng Tinh Linh thông thường với tóc vàng mắt xanh.
Như vậy, giữa dòng người hỗn tạp trong thành Bennis, bọn họ sẽ không nổi bật.
Đương nhiên, Tác Phi tỏ vẻ, nếu kĩ thuật của cậu cao hơn một chút liền có thể biến Samuel xấu đi tí xíu, sẽ bớt gây chú ý hơn nữa. Chỉ tiếc, cậu là một ma pháp sư gà mờ, dỏm hết chỗ nói.
Vẫn là nên tìm cơ hội nghiêm túc học tập, luyện tập một chút. Samuel là Ma tộc, trời sinh ngoài ma pháp hắc ám ra thì bài xích tất cả ma pháp khác. Mà ma pháp hắc ám chủ yếu chỉ có huỷ diệt cùng tàn phá, không có bất cứ kĩ năng nào của ma pháp phổ thông.
Nghĩ như vậy, Tác Phi bỗng nhiên cảm thấy nếu chính mình cố gắng sẽ có rất nhiều chỗ hữu dụng! Trên toàn bộ Jalands, Tinh Linh là chủng tộc có lĩnh ngộ cao nhất với ma pháp tự nhiên.
Không bao lâu, nhóm Người Lùn đã chạy tới.
Hai người bọn họ đối với việc Samuel đến sớm một bước cũng không tò mò đặt câu hỏi, Tác Phi cũng vui vẻ không cần phải giải thích. Nếu cậu ôm Samuel một đường chạy như bay tới đây, cậu còn có thể nói ra, nhưng ngược lại… là Samuel ôm cậu… Quên đi quên đi, không có chuyện gì hết! Tất cả biến vào dĩ vãng hết đi!
Kiến trúc thành Bennis có dạng cầu thang, hạ tầng là trung tâm mậu dịch tự do, chỉ cần ngươi nộp một khoản thuế nhất định thì bất cứ ai cũng có thể bày hàng ra bán. Đồ vật buôn bán cũng không có hạn chế gì, chỉ cần ngươi có bản lĩnh bán được thì dù bày ra củi khô cũng không ai quản ngươi.
Trung tầng tụ tập đại bộ phận thương nhân. Người nơi này cũng không phải toàn Địa Tinh – cho dù phần lớn là Địa Tinh, nhưng vẫn có một số Nhân tộc đến đây lập nghiệp làm giàu. Cấp bậc trung tầng tương đối cao, yêu cầu cũng cao. Nó như một khu thương trường chuyên kinh doanh, có cửa hàng tinh xảo, vả lại đồ vật bán ra được phân loại cực kì chỉnh tề. Nhưng người muốn đi vào phải chứng minh tài chính. Chứng minh bằng cách nào? Đơn giản nhất chính là ôm theo một túi kim tệ…
Thượng tầng thành Bennis chính là nơi sang quý, xa xỉ nhất toàn bộ Jalands. Ở nơi đó, nhìn thấy Thiên tộc thần dụ, Ma tộc nguyên thuỷ cùng với các chủng tộc đẳng cấp cao khác cũng là chuyện bình thường. Với lại, đồ vật giao dịch nơi đó cho dù nhiều tiền cũng không có khả năng cân nhắc, vì địa vị cùng quyền thế có ảnh hưởng nhất định. Bởi vậy, một số cực phẩm mặc dù mua vào túi được nhưng bảo vệ chúng được hay không mới là chuyện quan trọng.
Tác Phi rất tính toán, trong game đã lật tung hạ tầng thành Bennis để đào vàng rồi. Đúng vậy, bây giờ cậu muốn đi kiếm chác ở thượng tầng.
Còn về phần làm thế nào tiến vào thượng tầng? Ha hả, chỉ cần tổng công đại nhân lộ ra tướng mạo sẵn có, một Ma tộc nguyên thuỷ tất nhiên có đặc quyền vào rồi.
Đương nhiên, trước đó cậu cần mua một lượng lớn máu thú, không chỉ để cho Samuel uống bây giờ mà còn phải duy trì được một thời gian. Phải nhét đầy túi không gian, xem ai còn dám khiến hắn mất quá nhiều máu! Lão tử liền vung máu ra dìm chết ngươi!
Mang theo lý tưởng hào hùng, Tác Phi bước vào thành Bennis, lại bị âm thanh huyên náo thu hút sự chú ý.
Đứng chắn ngay tại cổng thành có một đám Nhân tộc mặc chế phục giống nhau đang đứng thành vòng tròn. Bọn họ cười vang, đùa giỡn người bị vây vào giữa: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đi một mình rất nguy hiểm, không bằng theo bọn ta.”
Tầm mắt Tác Phi dời qua. Lọt vào mắt cậu chính là mái tóc đặc biệt kia, sắc tím óng ánh chói mắt như đoá lan tử la* nở rộ.