Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 16: Chương 16: Cha mẹ ly hôn




Hạ tuần tháng 11, là sinh nhật của ông ngoại Nghê Huy, ngày đó đúng lúc là cuối tuần, toàn bộ cả nhà cậu đều trở về, cha mẹ của Nghê Huy cũng từ Thượng Hải vội vàng trở về, một nhà vô cùng náo nhiệt, tụ tập lại cùng lão nhân ăn sinh nhật.

Đây là lần thứ hai Nghê Huy nhìn thấy cha của mình kể từ khi sống lại, hắn đối với Nghê Vệ Dương kỳ thực không thấy gần gũi, chỉ gọi một tiếng “cha” liền không biết nói gì nữa. Trần Lệ Bình đem quần áo, đồ ăn, đồ chơi mua ở Thượng Hải đưa cho con trai, dường như muốn bù đắp lại những thiếu xót, còn cho hắn một cái đồng hồ điện tử, đương nhiên, là ba đứa nhỏ mỗi người một cái, anh họ và chị họ của Nghê Huy đều có một cái, anh chị họ hai người nhận được quà đều rất vui vẻ.

Trần Lệ Bình đem con trai ôm vào trong lòng, hỏi hắn tình hình gần đây, Nghê Vệ Dương ngồi trên sofa, liếc nghiêng qua con trai: “Thi học kỳ thế nào? Đạt được bao nhiêu phần?”

Nghê Huy có chút nghĩ không muốn phản ứng lại với ông, bà ngoại ở một bên cười nói: “Huy Huy, sao lại không trả lời cha của con.”

Nghê Huy nhìn một cái: “100.”

“Hai môn tổng cộng 100 hay là mỗi môn 100?” Nghê Vệ Dương tiếp tục hỏi.

Nghê Huy tức giận nói: “Cha mới hai môn tổng cộng 100 điểm.”

Nghê Vệ Dương đưa tay vỗ vào cái ót của con trai một cái: “Này, ngươi đứa nhỏ này, đây là cái thái độ gì vậy?”

Trần Lệ Bình đẩy tay chồng ra: “Ông làm gì vậy, không thể từ từ nói chuyện sao, làm gì lại đánh con?”

Nghê Vệ Dương nói: “Đứa nhỏ này đối với tôi xa cách, làm như không quen tôi vậy?”

Nghê Huy từ bên người mẹ giãy dụa ra, nhìn Nghê Vệ Dương như vậy, sau đó xoay người rời đi, tìm anh họ chị họ đi chơi. Nghê Vệ Dương ở đằng sau nói: “Này! Tiểu thử thúi này, cư nhiên không nói chuyện với ta, không nuôi được!”

Trần Lệ Bình nói: “Ông cũng có tốt gì với nó đâu, đi ra ngoài lâu như vậy, lại chỉ gọi một cuộc điện thoại.”

Nghê Vệ Dương nói: “Bà không phải thường gọi sao, làm gì lúc nào cũng phải là tôi nói chuyện với nó?”

Trần Lệ Bình liếc chồng mình một cái: “Ông làm ba cũng quá dễ rồi, sinh ra liền không quản, ông làm cho con sao nhớ được lòng tốt của ông?”

Nghê Vệ Dương mặt biến sắc, như vậy lập tức liền trở mặt, cậu cả của Nghê Huy vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi Vệ Dương, hôm nay ngày lành, đừng cãi nhau, hòa khí phát tài.”

Cậu hai cũng phụ họa theo: “Đúng rồi, có cái gì đâu mà ầm ĩ, con nít mặc dù không thích nói chuyện, hướng nội một chút, nhưng mà trong lòng vẫn là nhớ mong cha mẹ của mình nhất, người khác cũng không thay thế được vị trí của các người. Nghê Huy nhà các người nghe lời như vậy, học lại giỏi, vui mừng còn không kịp, có cái gì mà ầm ĩ.”

Trần Lệ Bình nghe anh hai nói như vậy, cũng cảm thấy an ủi được một chút, nhưng mà, con trai thành tích tốt như vậy, còn chưa kịp khoe hắn nữa, đã bị cha của nó đuổi đi, vội vàng đi tìm con trai.

Nghê Huy đang nhìn anh họ chị họ đang chơi đồ chơi của chính mình, cũng đem Transformers của mình ra lắp ráp. Hắn không hiểu, chính mình lúc nào biểu hiện ra thích Transformers, tại sao mẹ lại chấp nhất với Transformers như vậy. Nhưng còn chưa mua cho mình búp bê Barbie đã tốt lắm rồi.

Đồ chơi đã ráp gần xong, vẫn còn lại một linh kiện chưa ráp, anh chị họ đều cầm cái linh kiện đó lật qua lật lại nhìn: “Cái này phải ráp chỗ nào, sao lại nhìn không ra.”

Nghê Huy từ trong tay bọn họ cầm lại, đem Transformers tháo xuống, sau đó đem linh kiện kia ráp vào. Anh chị họ đều kinh ngạc nhìn hắn: “Nghê Huy ngươi sao lại biết ráp?”

Nghê Huy nói: “Lúc trước em đã ráp qua.”

Trần Lệ Bình nhìn con trai chơi vui vẻ, cũng không đi qua quấy rầy, xoay người đi về chỗ người lớn đang ngồi.

Buổi trưa là do hai mợ làm, đến lúc ăn cơm, ông ngoại nói: “Huy Huy, đi kêu Hướng Đông và Dương Dương đến đây ăn cơm.”

Nghê Huy dạ một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.

Các cậu đều nhìn cha mẹ của mình: “Hai đứa nhỏ đó còn ở nhà chúng ta sao?”

Ông ngoại nói: “Không có, đã trở về nhà của chúng nó rồi, chỉ ăn cơm ở nhà chúng ta thôi.”

Cậu cả trên mặt có chút không vừa ý: “Cha, mẹ, không phải tụi con đã nói rồi sao, hai đứa nhỏ này rất đáng thương, nhưng mà chúng nó đối với mình không thân chẳng quen, không cần lúc nào cũng giúp đỡ a, sẽ làm cho người ta nói xấu. Trong nhà y lại không phải không có họ hàng.”

Ông ngoại không vui nói: “Ai nói xấu? Để người đó đến trước mặt ta nói. Lúc bắt đầu Dương Dương chưa làm phẫu thuật, hai anh em nó trong tay còn có tiền bồi thường của cha mẹ, những người họ hàng đó đều chạy đến thường xuyên, xa đến mấy cũng đến đây, nói muốn nhận hai anh em đó về nhà. Sau này khi Dương Dương làm phẫu thuật, tiều tiêu hết, liền cũng không có ai đến đón hai anh em chúng nó về.”

Cậu hai nói: “Cha, cho dù là không có họ hàng nào chịu nhận nuôi, không phải còn có chính phủ nuôi sao, cũng không đến lượt cha và mẹ quan tâm. Mang đứa nhỏ trách nhiệm rất lớn, vạn nhất có chuyện gì, chúng ta gánh vác không nổi”

Bà ngoại nói: “Chúng ta cũng chính là xem hai đứa nhỏ kia bận túi bụi, sức khỏe của đứa nhỏ lại không tốt, mới giúp chúng nó làm cơm. Lại nói y mỗi tháng đều đưa tiền sinh hoạt cho ta, ta dù sao mỗi bữa ăn đều phải làm, lúc làm cơm thì làm nhiều thêm một chút gạo, hai anh em này không dễ dàng, ta cho chút phương tiện mà thôi.”(Mình nghĩ ý của tác giả là chỉ có hai anh em thì cuộc sống hơi khó khăn, không dễ dàng gì)

Cậu hai nói: “Cha mẹ nếu có thời gian, hay là đến trông Uyển Uyển giùm con đi.”

Ông ngoại không vui nói: “Ta từ trước đến giờ chưa từng cự tuyệt giúp các ngươi trông trẻ, các ngươi nếu muốn để ta trông trẻ, liền đem con các ngươi lại đây, cũng giống Huy Huy thôi.”

Cậu mợ không nói gì, hai vợ chồng bọn họ đều làm trong chính phủ, sáng đi làm lúc 9 giờ, chiều 5 giờ tan tầm, thời gian chăm sóc con nít dư dả, căn bản không cần đến cha mẹ mình giúp đỡ. Sở dĩ nói như vậy, chỉ là cảm thấy cha mẹ giúp con của người khác rất thiệt thòi.

Trần Lệ Bình kỳ thực cũng không sao cả, dù sao con trai mình cũng ở bên này, có hai đứa con nít đến đây cùng Nghê Huy, hắn cũng không sợ phải cô đơn.

Nghê Huy hoàn toàn không đem hai anh em Thủy Hướng Đông kêu lại đây, Thủy Hướng Đông biết hôm nay là sinh nhật của ông ngoại Nghê Huy, trong nhà sẽ có rất nhiều khách, không có ý định đến.

Thủy Hướng Đông nói: “Nghê Huy, ngươi về đi, ta và Dương Dương đã ăn cơm rồi, sẽ không đi đâu, sáng ngày mai sẽ đến.”

Nghê Huy gật gật đầu: “Được.” Hắn cũng không cưỡng cầu, biết cái loại trường hợp này, hai anh em bọn họ xuất hiện cũng không tốt, e rằng sẽ dẫn đến sự không hài lòng của cậu mợ.

Hai anh em Thủy Hướng Đông không đến, đích xác bình ổn không ít sự phẫn nộ của dân chúng(cậu mợ đó), ăn cơm trưa xong, cậu mợ đều đi, Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương từ Thượng Hải trở về một chuyến không dễ, ít nhất phải ở nhà hai ngày. Nghê Vệ Dương còn nói trở về nhà dọn dẹp nhà của mình, ông ngoại Nghê Huy nói: “Mới trở lại hai ngày, còn trở về dọn cái gì, ở lại đây đi.”

Trần Lệ Bình cũng không muốn về nhà dọn dẹp, thế là hai vợ chồng liền ở lại nhà cha mẹ. Quê quán của Nghê Vệ Dương là nông thôn bản địa, ông nội của Nghê Huy còn sống, bà nội đã mất sớm, đây cũng nguyên nhân tại sao Nghê Huy lại không đến nhà của bà nội.

Vợ chồng Trần Lệ Bình sẽ ở phòng trên lầu mà lúc trước Nghê Huy chọn, vào buổi tối lúc đi ngủ, Trần Lệ Bình muốn cùng ngủ với con trai, dù sao cũng lâu rồi không gặp, làm mẹ nhớ con cũng rất bình thường.

Kết quả Nghê Vệ Dương liền phát hỏa: “Hắn đều đã lớn rồi, còn muốn ở với cha mẹ, bà có bệnh sao.”

Trần Lệ Bình nói: “Ông nói nhiều quá, nó vẫn chưa đến bảy tuổi, chính là người lớn sao?”

Nghê Vệ Dươngnói: “Bà muốn ngủ với nó, vậy tôi sẽ ngủ ở sofa. Chẳng muốn chen chúc với hai mẹ con bà đâu.” Thời tiết lúc này đã rất mát mẻ, buổi tối ngủ phải đắp chăn, sofa nhà ông ngoại là sofa gỗ, ngủ ờ sofa khẳng định là giận dỗi.

Trần Lệ Bình nói: “Tôi cùng con tôi ngủ thì sao? Ông có cái gì không hài lòng? Ông muốn ngủ ở đâu thì ngủ đi.”

Nghê Vệ Dương cười lạnh một tiếng: “Đợi sau này nó mười bảy tuổi, bảy mươi tuổi, vẫn ngủ cùng với nó.”

Trần Lệ Bình lập tức châm biếm lại, làm ông ngoại bà ngoại hai mặt nhìn nhau, có chút chuyện nhỏ này, hai vợ chồng cũng có thể cãi nhau, cái nhà này cũng thái bình quá rồi?”

Nghê Huy mặt không chút thay đổi nhìn cha mẹ không có nhận thức cãi nhau, mình đã đáp ứng đâu, hay là chính mình đứa con nít sáu bảy tuổi chính là một con rối, bọn họ muốn như thế nào liền như thế đó? Nghê Vệ Dương từ trước đến giờ không chịu để cho mình gần gũi, dường như đối với chính mình tốt lắm, hắn trong lòng giống như mắc nợ cái gì. Hắn lúc trước không hiểu, sau này biết đến sự tồn tại của Nghê Hi, liền hiểu rõ, hắn quả nhiên cảm thấy đối với mình tốt, chính là đối với thua thiệt một người khác.

Nghê Huy đột nhiên quát to một tiếng: “Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Con ngủ cùng ông ngoại, tùy hai người sắp xếp như thế nào.”

Trần Lệ Bình nhìn con trai, trong mắt chứa đầy nước mắt, vẻ mặt áy náy nhìn con trai.

Nghê Huy nói: “Có cái gì tốt mà cãi nhau? Con lại chưa nói muốn ngủ với mẹ, hai người thích cãi nhau thì cãi đi, đừng đem lý do đổ lên người con.”

Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương đều nhìn hắn, Nghê Huy lại nói: “Nếu không hai người thành thật ly hôn đi, con ở với ông ngoại bà ngoại. Không cần cảm thấy có lỗi với con, con một chút quan hệ cũng không có.”

Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương đều mở to hai mắt nhìn Nghê Huy, Trần Lệ Bình kêu một tiếng: “Tiểu Huy, con sao vậy?”

Nghê Huy cau mày nói: “Con làm sao? Phải hỏi hai người làm sao kìa, chạy đến nhà ông ngoại cãi nhau, con vào lúc sinh nhật của ông ngoại, mẹ đây không phải là khiến ông ngoại buồn sao? Hai ngừơi thật là không muốn ở cùng nhau, không cần miễn cưỡng, con sẽ không phản đối hai người ly hôn đâu. Mẹ đừng cho rằng ly hôn sẽ tổn thương đến con, hai người mỗi ngày đều cãi nhau như vậy, đối với con cũng là một loại thương tổn.”

Ông ngoại và bà ngoại cũng cảm thấy cháu mình có chút không thoải mái, đứa nhỏ này hôm nay nói như vậy giống như là ông cụ non, bình thường đều không thích nói chuyện a.

Bà ngoại ôm Nghê Huy: “Tiểu Huy, con làm sao vậy?”

Nghê Huy mặt không chút thay đổi nói: “Con không sao, chính là nói ra những gì muốn nói. Cho dù cha con từ trước tới giờ chưa từng coi con là con trai, con chính mình cảm thấy có ba cũng giống như không có. Mẹ con ly hôn, mẹ còn có thể thanh nhàn một chút, thậm chí là không còn bị đánh nữa.”

Tất cả người lớn đều trợn tròn mắt hạt châu nhìn Nghê Huy, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Trần Lệ Bình nhìn con trai, không nhịn được sóng mũi cay cay, nguyên lai chính mình chịu ủy khuất, con trai đều nhìn thấy, bà lấy tay che miệng, nước mắt rơi lả chả: “Tiểu Huy, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con.”

Nghê Vệ Dương cả người không được tự nhiên, ông cho rằng Nghê Huy còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, thực tế hắn cái gì cũng hiểu. Ông hét lên: “Được, mày muốn ngủ với mẹ mày, thì ngủ đi.”

Nghê Huy quả thực là không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào, Nghê Vệ Dương vẫn thật là tránh nặng tìm nhẹ, hắn xoay người: “Không cần đâu, mẹ, con ngủ với ông ngoại.”

Người lớn nhìn thân ảnh nho nhỏ của hắn, giống như bị bao vây bởi một lớp vỏ cứng, sự hồn nhiên của con nít biến mất không thấy, giống như một người đã trải qua tang thương.

Nghê Huy nói ra những lời này, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng vô cùng, đây là hắn thật tâm nói, hắn hy vọng cha mẹ ly hôn, như vậy bọn họ sẽ không tra tấn lẫn nhau, mẹ mới có thể từ trong cái vòng lẩn quẩn đáng sợ này thoát ra. Bà phải mạnh mẽ, không chịu buông tay, kết quả vẫn là thua nát bét, thua chồng, thua gia sản, cuối cùng còn đem tính mệnh của mình đánh mất, thậm chí ngay cả hắn đều bị cuốn vào trong đó, thật là thua toàn bộ. Nghê Huy biết, chính mình nhất định phải bỏ đi hết mọi quan hệ với Nghê Vệ Dương, không bao giờ có thể rơi vào cái vùng lầy đó nữa, hắn hy vọng, có thể đem mẹ kéo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.