Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 17: Chương 17: Ta muốn kiếm tiền




Sáng ngày hôm sau, Thủy Hướng Đông mang em trai đến, y nhìn Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương, ngoan ngoãn lễ phép chào chú thím. Trần Lệ Bình nhìn hai anh em Thủy Hướng Đông, biết bọn họ chính là hai đứa nhỏ mà cha mẹ mình giúp đỡ, đứa lớn lớn lên bộ dạng xinh đẹp, vẻ mặt khí khái anh hùng, đứa nhỏ lớn lên mặt mày thanh tú, vô cùng dễ thương, là một đôi anh em chọc người yêu thương, khó trách cha mẹ nguyện ý giúp đỡ bọn chúng. Quần áo cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, lại hiểu chuyện, lễ phép, so với đứa nhỏ cùng lứa tốt hơn.

Ăn xong bữa sáng, Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, mẹ đưa con đi học nha?”

Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ.” Hắn biết mẹ có thể là nghĩ đến lời hắn nói.

Xe máy của Trần Lệ Bình khóa ở nhà, chưa có lấy ra chạy, thế là liền đi xe đạp của cha mình, Nghê Huy ngồi sau xe đạp, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện.

Trần Lệ Bình hỏi: “Tiểu Huy, lời nói của con hôm qua là thật hả?”

“Dạ?”

“Chính là con nói hy vọng mẹ ly hôn đó.”

Nghê Huy nắm lấy vạt áo của mẹ, mặt dán vào lưng mẹ: “Dạ. Con ghét ba, ba không thích con, lại thường đánh mẹ.”

Trần Lệ Bình dừng lại một chút: “Ông ấy cũng không thường đánh mẹ đâu, chính là có lúc không hợp thì sẽ cãi nhau đánh nhau thôi.”

Nghê Huy nói: “Mẹ, cha mẹ vì sao lãi cãi nhau?”

Trần Lệ Bình không biết trả lời như thế nào, Nghê Vệ Dương là người trời sinh phong lưu, y luôn bên ngoài tìm nữ nhân, hơn nữa có thể còn có con riêng, nhưng mà những điều này không thể nói cho con trai được a.

Nghê Huy lại nói: “Vậy mẹ tại sao lại không ly hôn?”

Trần Lệ Bình bị đứa con hỏi như vậy, đúng a, tại sao không ly hôn. Nếu nói tình cảm, sớm đã tiêu tan hầu như không còn gì nữa từ trong những thương tổn nhiều năm như vậy, Nghê Vệ Dương đối với bà mà nói, cũng không có bao nhiêu ôn nhu đáng nói, bà cũng đối với y chẳng có gì để chờ mong. Không ly hôn, là vì không muốn con trai bị tổn thương, sợ người khác nói hắn gia đình mồ côi cha mà bị kỳ thị? Còn cùng với Nghê Vệ Dương trong kinh doanh có quá nhiều mối quan hệ lợi hại không rõ ràng lắm? Hay là vẫn là bà không cam lòng, vì y mà buông tha cho đoạn nhân duyên tuyệt đẹp, kết quả rơi vào kết cục thảm hại như vậy?

Nghê Huy đem đầu dán vào lưng của mẹ, tùy ý mẹ bảo trì trầm mặc, cứng nhắc đạp xe đạp, Nghê Huy bỗng nhiên kêu lên, đưa tay chỉ về phía sau: “Mẹ, chạy qua rồi, phải quẹo ở giao lộ kia.”

Trần Lệ Bình giật mình tỉnh dậy, quay đầu xe, quẹo vào giao lộ của trường học Nghê Huy. Đến trường, Nghê Huy nói: “Được rồi, mẹ, con đi đây, mẹ về đi.”

Trần Lệ Bình nói: “Đợi một chút, ta đi tìm lão sư của con nói chuyện.”

“A, được ạ.”

Nghê Huy biết, mẹ đối với mình không phải là không quan tâm, nhưng mà kỳ vọng của bà rất cao, lúc triệt để tuyệt vọng với hôn nhân, bà không phải nghĩ muốn tự mình đi cứu vớt, thoát khỏi cuộc hôn nhân bất thường này, nhưng mà đặt hy vọng toàn bộ đều ký thác lên người mình, thậm chí lúc thi vào trường cao đẳng, lén lút thay đổi nguyện vọng của chính mình, làm chính mình học quản lý học công thương, chỉ là để tiếp quản công ty của gia đình.

Nghê Huy nghĩ thầm, nếu như chính mình có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền, mẹ hẳn là sẽ không để cho mình trở về tiếp quản công ty, cho nên hắn muốn nghĩ cách kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó sống cuộc sống mà mình muốn. Đây là sau khi Nghê Huy được sống lại, lần đầu tiên nghĩ đến việc muốn kiếm tiền, tiền mặc dù không là cái gì tốt, nhưng mà lại có thể làm cho mình có tiếng nói, có quyền, không để người khác khống chế cuộc sống của mình. Chỉ là, phải làm sao mới có thể có tiền, tiền từ chỗ nào vào tay?

Lúc Nghê Huy đang suy nghĩ đến việc kiếm tiền, Thủy Hướng Đông cũng đang nghĩ làm sao để kiếm tiền, cha mẹ đã qua đời, để lại cho y tiền bồi thường là năm vạn và hơn hai vạn tiền trợ cấp, lo liệu tang sự đã tiêu hết một mớ, chữa bệnh cho em trai cũng tiêu hơn phân nửa, phần còn lại miễn cưỡng tích góp được hai vạn, chính phủ mỗi tháng cho hai anh em bọn họ bốn mươi đồng tiền trợ cấp, bốn mươi đồng chắc chắn không đủ sinh hoạt phí, nhưng mà có còn hơn không. May mà đi học không tốn tiền, nhà cửa thì của mình, cuộc sống cũng tự do, còn có một chút tiền để dành không coi là nhỏ. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể chống đỡ được cuộc sống của hai anh em được vài năm, nhưng mà lạm phát lập tức đến, tiền tệ lập tức bị xuống giá, ăn không ngồi rồi khẳng định là không được.

Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương ở nhà hai đêm, ngày thứ ba liền đi Thượng Hải. Nghê Huy không biết lời nói của chính mình mẹ có để tâm trong lòng hay không, loại chuyện này, Nghê Huy kỳ thực chỉ có thể giúp đến đây, còn lại, liền dựa vào mẹ nghĩ thông mới được.

Lúc mẹ sắp đi, lại đưa cho bà ngoại một ít tiền, bà ngoại nói: “Lần trước đưa vẫn còn chưa dùng hết, đừng đưa nữa.”

Nghê Huy nhìn sấp tiền đó, đi qua, cầm lấy tiền trong tay mẹ, nhét vào tay bà ngoại: “Bà ngoại, bà cầm đi, con ăn nhiều lắm.”

Bà ngoại cười nhìn hắn: “Con còn có thể ăn đến ta nghèo luôn sao?”

Nghê Huy cười hì hì nói: “Chưa được ạ.”

Nghê Huy quấy rầy như vậy, bà ngoại liền đem xấp tiền thu lại, Nghê Huy quyết định đợi chính mình tìm được hạng mục đầu tư tốt, liền đi hỏi mượn bà ngoại số tiền kia, sau đó đi lấy làm tiền vốn, kỳ thực hắn muốn tiền tiêu, phỏng chừng trực tiếp hỏi mẹ mẹ cũng có thể cho, nhưng lại quá xa.

Cha mẹ vừa đi, cuộc sống của bọn họ trở về sự yên bình. Hôm nay sau khi tan học, Nghê Huy về nhà, phát hiện Thủy Hướng Đông còn chưa trở về, trong lòng có chút nghi hoặc, trường học của y ở gần nhà, luôn về sớm hơn mình, hôm nay sao lại chưa về. Nghê Huy trong lòng hồ nghi, ghé vào bàn trà bắt đầu làm bài tập.

Ông ngoại nắm tay Thủy Hướng Dương trở về: “Huy Huy, ngồi xa một chút, đừng dựa gần quá, cẩn thẩn cận thị.”

Nghê Huy vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, đời trước hắn đúng là bị cận thị, đời này cũng không thể để bị cận thị.

Thủy Hướng Dương chạy qua, ngồi kế bên Nghê Huy: “Huy Huy ca, anh hai em đâu?”

Nghê Huy quay đầu nhìn Thủy Hướng Dương, tay y cầm một bao kẹo ô mai, dùng một cái thìa nhỏ múc một thìa, bỏ vào trong miệng, sau đó nhắm mắt lại, trên mặt đầy vẻ hài lòng chép chép miệng. Nghê Huy đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của y: “Anh cũng không biết, anh trai em còn chưa trở về. Dương Dương, ai mua kẹo ô mai cho em vậy?”

Thủy Hướng Dương lại ngẩng đầu lên, nghĩ một chút: “Dũng ca.”

Nghê Huy biết, Trương Dũng đứa nhỏ này luôn thu thập cái thìa nhỏ trong bao kẹo ô mai, thìa plastic trong kẹo ô mai màu sắc rất phong phú, kiểu dáng phong phú, 18 loại vũ khí đều có, để thu thập những cái thìa nhỏ này, Trương Dũng không biết đã ăn hết bao nhiêu bao kẹo ô mai rồi, hơn nữa còn vận động mình cũng đi mua.

Nghê Huy đùa y: “Ăn ngon hay không? Cho anh nếm thử một chút được không?”

Thủy Hướng Dương nhìn bao kẹo ô mai trên tay mình, lại nhìn nhìn Nghê Huy: “Cho anh một viên.”

Nghê Huy nhéo mặt y một cái: “Cám ơn Dương Dương, em ăn đi, anh không ăn.”

Thủy Hướng Dương cúi đầu, tiếp tục ăn kẹo ô mai. Nghê Huy tiếp tục làm bài tập, bài tập về nhà của học sinh tiểu học rất ít, tốc độ của hắn rất nhanh, những từ mới và các đề toán học không có gì khó. Thủy Hướng Dương ăn mấy viên kẹo, đem bao kẹo ô mai gói lại, nói: “Để dành cho anh hai ăn.”

Nghê Huy quay đầu nhìn y một cái, đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện làm người khác thương tiếc. Thủy Hướng Dương ghé vào bàn trà, nhìn Nghê Huy viết chữ, Nghê Huy hỏi y: “Dương Dương em muốn đi học không?”

Thủy Hướng Dương nghĩ đến hai ngày đi học cùng anh trai mình, giống như bị giam trong tù, lại không thể đi chơi, lắc lắc đầu: “Không đi chơi được.”

Nghê Huy cười rộ lên nói: “Anh dạy em nhận biết mặt chữ được không?”

Thủy Hướng Dương vô cùng đắc ý nói: “Em biết rồi, cái này, cái này là “1”…… Y chỉ vào số Ả Rập trên sách giáo khoa toán học của Nghê Huy.

Nghê Huy khen y: “Đúng rồi, Dương Dương thật giỏi! Vậy cái này thì sao?”

Thủy Hướng Dương nghĩ nghĩ: “3.”

Nghê Huy lắc đầu: “Không đúng, cái này là số 2, đến đây, anh dạy em, số 1 giống như cây gậy, số 2 giống như con vịt…”

Năng lực lĩnh hội và trí nhớ của Thủy Hướng Dương rất tốt, dạy một lần, liền có thể nhớ thất thất bát bát, lặp lại một lần nữa, liền có thể học được, Nghê Huy có chút hoài nghi đứa nhỏ này có phải hay không cũng sống lại.

Nghê Huy viết chữ xong, Thủy Hướng Đông mới vội vàng trở về, hắn hướng Nghê Huy cười cười: “Có chút việc bận, ta cũng đến viết chữ.”

Nghê Huy không qua tâm y, thích làm gì thì làm đi, làm gì phải báo cáo với mình a.

Lúc ăn cơm, Thủy Hướng Đông đột nhiên nói với ông ngoại: “Trần gia gia, con muốn nhờ người giúp con chút chuyện.”

Ông ngoại nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”

Thủy Hướng Đông nói: “Con hôm nay nghe hai lão sư của con nói chuyện, bọn họ nói Thành Nam đang góp vốn xây dựng thị trường, hơn một vạn có thể mua một cửa hiệu ở mặt tiền. Con cũng muốn mua một cái.”

Ông ngoại vô cùng kinh ngạc: “Con mua cửa hiệu làm gì?”

Thủy Hướng Đông nói: “Con muốn sao này cho thuê cửa hiệu, như vậy con và em trai sẽ có tiền sinh hoạt.”

Nghê Huy cũng ngẩng đầu lên nhìn Thủy Hướng Đông, hắn nghĩ một chút, Thành Nam quả thật là phải sửa lại, năm 93, thị trường lớn Thành Nam khánh thành, sau đó phát triển thành thành phố, thậm chí là thị trường mậu dịch thương mại nổi tiếng trên toàn quốc, một cửa hiệu ít nhất cũng phải vài trăm vạn nguyên, giá trị của khu vực tốt thì vài trăm vạn. Bây giờ rẻ như vậy sao, một vạn liền có thể mua một cửa hiệu?

Ông ngoại và bà ngoại đều dừng lại động tác trên tay, nhìn Thủy Hướng Đông, ông ngoại qua một lúc nói: “Con không phải là nói đùa chứ? Tiền cha mẹ của con để lại cho con không nhiều, con cầm đi mua cửa hiệu này, có phải hay không có chút mạo hiểm, vạn nhất thị trường không phát triển lên thì sao?”

Thủy Hướng Đông nói: “Cha mẹ con để lại tiền cho con không nhiều, nếu như chúng con chưa có thu nhập, liền dựa vào số tiền này, sau này con và em trai đều sẽ bị đói. Nếu có cửa hiệu, con cho thuê, về sau có thể thu tiền thuê. Con tin rằng thị trường nhất định sẽ phát triển lên.”

Ông ngoại nói: “Cách nghĩ này của con rất tốt. Nhưng mà chuyện này ta phải đi thăm dò, xem xem có đáng tin hay không, nếu như đáng tin, ta sẽ giúp con mua.”

“Dạ, cám ơn Trần gia gia.” Thủy Hướng Đông nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghê Huy một cái.

Nghê Huy cũng đang nhìn y, Thủy Hướng Đông cười sáng lạn, Nghê Huy không chút thay đổi cúi đầu xuống, lúc này đầu tư bất động sản, quả thật là chuyện vô cùng có lợi, trấn nhỏ này của bọn họ, sau hơn hai mươi năm nữa, kinh tế sẽ phát triển một cách nhanh chóng, giá nhà ở trấn nhỏ cũng cao hơn rất nhiều tỉnh thành khác. Thủy Hướng Đông bây giờ mua một cửa hiệu, phát tài là không có khả năng, nhưng mà có tiền thuê đất, hai anh em bọn họ liền có thể bảo đảm cuộc sống.

Ngày hôm sau lúc ăn cơm, ông ngoại hỏi Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông, con còn bao nhiêu tiền?”

Thủy Hướng Đông nghĩ nghĩ: “Đại khái còn có hai vạn.”

Ông ngoại gật gật đầu: “Được, con giữ lại làm tiền sinh hoạt đi. Mua một cửa hiệu ở khu vực tốt một chút đại khái cần trên dưới một vạn năm, chúng ta ngày mai đi mua. Con phải đi học, đi không được sao?”

Thủy Hướng Đông lắc lắc đầu: “Không sao đâu ạ, con xin nghỉ một ngày.”

“Vậy được rồi, sáng ngày mai đến đây, chúng ta liền đi làm chuyện này.” Ông ngoại nói.

Nghê Huy trong lòng nói, hiệu suất làm việc của ông ngoại thật không phải vừa, nhanh như vậy liền xao định(敲定) rồi. Hắn nhìn thấy Thủy Hướng Đông hớn hở ra mặt, trong lòng lại thở dài, Thủy Hướng Đông có tiền có thể tùy ý hắn chi phối, bây giờ bắt đầu đầu tư, chính mình lại chỉ có hai đồng tiền lẻ tiêu vặt, tiền ở đâu a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.