Kế tiếp Nghê Huy chẳng còn tâm tình để chơi nữa, gắng gượng đợi nữa tiếng đồng hồ, liền nói phải trở về. Thuỷ Hướng Đông chạy đi thanh toán, sau đó chạy theo Nghê Huy, y hôm nay thành công hôn được Nghê Huy(editor: mừng hết lớn a), vừa hưng phấn, liền uống không ít bia, cả người đều có chút choáng váng vui vẻ, đi đường bước chân cũng không ổn định, có chút ngã trái ngã phải, trên mặt lại tràn đầy ý cười, dáng dấp đó giống như người bị say thuốc.
Nghê Huy không quan tâm đến y, xụ mặt mà đi về phía trước, Thuỷ Hướng Đông đuổi theo: “Nghê Huy, đợi ta với.”
Nghê Huy quay đầu lại nhìn y: “Ai kêu ngươi uống nhiều bia như vậy, say cũng thật đáng đời!”
Thuỷ Hướng Đông vẫn như cũ treo nụ cười say mê trên mặt, Nghê Huy thấy khuôn mặt tươi cười đó, thật muốn đem nó xé nát, quăng xuống đất mà đạp lên. Hắn đưa tay ra, níu lấy cổ áo của Thuỷ Hướng Đông, đem y kéo qua: “Ngươi tối hôm nay có ý gì? Ai cho ngươi hôn ta?”
Đèn đường có chút tối tăm, có một ngọn đèn đúng lúc chiếu xuống, chiếu vào mặt Nghê Huy, tầm nhìn của Thuỷ Hướng Đông rơi vào cánh môi màu hồng của Nghê Huy, hai cánh môi vô cùng mềm mại, y hôm nay đã nếm thử, nhưng mà chỉ dám đụng một chút. Nếu như tỉ mỉ thưởng thức, sẽ là tư vị gì? Thuỷ Hướng Đông vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
Nghê Huy thấy động tác mập mờ của y, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng buông tay ra, dùng khuỷu tay nện vào bụng của Thuỷ Hướng Đông, đạp y một cái, xoay người bỏ đi. Thuỷ Hướng Đông vốn dĩ uống nhiều bia, bị nện một cái, rầm một cái bỗng chốc muốn nôn ra. Nghê Huy nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại nhìn: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi buồn nôn chết, ta không đi cùng ngươi đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nôn một hơi, vội vàng gọi Nghê Huy: “Nghê Huy, đợi ta. Ta không tìm được nhà của ngươi.”
Nghê Huy chặn một chiếc taxi, chán ghét mà nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Mau lên.”
Thuỷ Hướng Đông ném khăn giấy lau miệng đi, vội vàng chạy qua, Nghê Huy vẫn là không ném mình đi không quan tâm: “May mà ngươi không ném ta không quan tâm, ta còn không biết địa chỉ nhà mới của ngươi.”
Nghê Huy bĩu môi, tức giận nói: “Vậy ngươi ngủ ngoài đường đi.”
Thuỷ Hướng Đông ngửa đầu tựa lưng vào ghế, hắc hắc cười láu lĩnh, y biết Nghê Huy sẽ không để y ngủ ngoài đường đâu. Thuỷ Hướng Đông rõ ràng biết chính mình đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Nghê Huy, không dám lại đụng vào nữa, liền giả điên giả dại, lên xe, thành thật mà nhắm mắt ngủ.
Nghê Huy quay mặt đi cũng không thèm để ý đến y, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, trong lòng lại như dời sông lấp biển không thể bình tĩnh được, Thuỷ Hướng Đông có ý gì, y lẽ nào cũng là cong sao? Hắn vẫn luôn cho rằng Thuỷ Hướng Đông đối xử với mình tốt, là bởi vì áy náy đời trước, vẫn luôn muốn bù đắp, căn bản không nghĩ đến Thuỷ Hướng Đông sẽ có tâm tư này đối với chính mình. Bây giờ cẩn thẩn nghĩ lại, dường như quả thật có chút hoài nghi a, chỉ là chính mình lúc trước vẫn luôn trốn tránh y, không nghĩ đến phương diện này. Hắn nghiêng đầu nhìn tràng hạt Mã Não đeo trên cổ tay mình đã lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nghê Huy trong lòng không có nguyên do mà sinh ra một cổ bi thương, lúc đầu hắn cẩn thận tỉ mỉ mà che dấu tâm tư của chính mình sợ rằng Thuỷ Hướng Đông phát giác ra tình cảm của chính mình, sợ y sẽ ghét bỏ. Kết quả bây giờ Thuỷ Hướng Đông cư nhiên hình như đang theo đuổi mình, cảm giác này thật là mỉa mai. Y thật sự thích mình sao? Hay là y đem sự áy náy và thích làm cho xáo trộn?
Nghê Huy quay đầu lén liếc Thuỷ Hướng Đông một cái, y ngẩng đầu dựa vào thành ghế đang ngủ say, đường cong ở cằm và cái cổ hình thành một đường cắt, trái cổ rõ ràng, điều này nói rõ y đã sớm trưởng thành thành một nam nhân trưởng thành. Dáng vẻ của y so với dáng vẻ trong trí nhớ của chính mình đã vô cùng gần, không thể không thừa nhận, Thuỷ Hướng Đông sau khi trưởng thành rất có mị lực, nếu không chính mình lúc đầu cũng sẽ không bị hắn hấp dẫn.
Lúc trước Thuỷ Hướng Đông là đối tượng ảo tưởng của hắn, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến bọn họ có một ngày có thể ở cùng nhau, mà bây giờ, rõ ràng có cơ hội, chính mình làm sao đây? Ở cùng với y? Nghê Huy nhắc nhở bản thân mình, không thể như vậy, sao lại có thể quên được chứ, bị cùng một sợi dây mà vấp ngã hai lần, nhất định phải tránh né mới được. Trên đời này lại không chỉ có mình Thuỷ Hướng Đông là nam nhân, hắn có thể thành công mà giữ vững tình bạn với Sa Hán Minh, vậy hắn cũng có thể bảo đảm sẽ không nảy sinh tình cảm với Thuỷ Hướng Đông, nhất định có thể làm được.(Editor: em nghĩ em là được sao tiểu Huy??? Mị sẽ chờ xem) Nghê Huy nghĩ kỹ càng điều này, trong lòng nhẹ thở phào.
Hai người dường như đã hẹn ước, đối với cái hôn môi như chuồn chuồn lướt nước đó không nhắc đến. Nghê Huy cùng Thuỷ Hướng Đông về quê, ông ngoại và bà ngoại đương nhiên vô cùng vui mừng, đối với biến cố gặp phải ở nhà thổn thức không thôi, đều nói Nghê Vệ Dương quả thật chính là súc sinh, quá không giống người rồi.
Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy nhìn nhau một cái, bọn họ đều nghĩ đến một quả bom hẹn giờ khác là Nghê Hi, không biết cái tên biến thái đó bây giờ như thế nào rồi.
Phòng trong nhà có chút hẹp, bây giờ mấy đứa con nít đều đã lớn rồi, Nghê Huy trở về rồi, liền có chút không đủ ở. Nghê Huy để Thuỷ Hướng Đông đem thư phòng kia mà y ở nhường lại cho mình ở, Thuỷ Hướng Đông đi qua ngủ cùng với Thuỷ Hướng Dương.
Thuỷ Hướng Dương bây giờ 13 tuổi, y đi học rất sớm, đã học lớp tám, sau khi nghỉ hè liền lên lớp chín, cũng lớn thành một thiếu niên, bởi vì sức khoẻ không tốt, không thể tiến hành vận động có cường độ mạnh, thân thể có chút phong phanh, nhưng mà da dẻ lại không trắng. Ông ngoại của Nghê Huy thích câu cá, luôn đi ao câu cá ở ngoại ô để câu cá, vào ngày nghỉ Thuỷ Hướng Dương cũng cùng đi, lúc câu cá còn mang theo giá vẽ, vừa câu cá vừa vẽ vật thực, phơi nắng đến da dẻ lộ ra màu lúa mạnh mạnh mẽ.
Nghê Huy ngưỡng mộ a, ngay cả Thuỷ Hướng Dương cũng có một làn da khoẻ mạnh, chỉ có chính mình giống như một con heo da trắng, phơi nắng như thế nào cũng không đen. Cho nên kỳ nghỉ này, hắn cũng cùng ông ngoại và Thuỷ Hướng Dương đi câu cá, nỗ lực đem chính mình phơi nắng cho đen.
Thuỷ Hướng Đông thấy hắn phơi nắng đến da dẻ đỏ bừng liền đau lòng, vừa lau phần lưng phía sau của hắn để phục hồi vừa nói: “Ngươi đừng giày vò chính mình nữa không được sao? Làn da của ngươi, năm ngoái ở Tây Tạng phơi nắng cũng không đen, căn bản chính là trắng không bị đen. Ngươi có phải hay không muốn làm cho tàn nhang đầy mặt a?”
Nghê Huy nhìn làn da đỏ bừng của mình, có chút uể oải.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Người khác muốn trắng còn trắng không được, ngươi làm gì phải muốn đen a?”
“Nam nhân trắng không hấp dẫn, không có khí phách của nam nhân.” Con người đại khái chính là như vậy, thiếu cái gì liền hướng tới cái đó, rất ít người hiểu được trân trọng ưu điểm của chính mình.
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười: “Ai nói cần phải đen mới có khí phách của nam nhân, khí phách của nam nhân không phải thể hiện ở bên ngoài, mà phải dựa vào khí chất bên trong từ trong phát ra bên ngoài.”
Nghê Huy cảm thấy lau được rồi, nhưng bàn tay kia còn ở trên lưng lưu luyến không đi, liền nói: “Xong rồi, chắc được rồi.”
Thuỷ Hướng Đông luyến tiếc mà rút tay mình về.
Nghê Huy nói: “Ngày mai đi phiêu lưu, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Xong rồi.” Trong thành phố của bọn họ có một trấn nhỏ mới khai phá một hạng mục du lịch — phiêu lưu hang động, vô cùng sôi động, mọi người hẹn nhau đi phiêu lưu, lại qua vài ngày, Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng phải bắt đầu học thêm lớp 12, sắp lên lớp 12, kỳ nghỉ hè sớm một tháng bắt đầu khai giảng, cuộc sống của học sinh tốt nghiệp tương đối khổ ép.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Huy còn chưa thức dậy, liền bị Thuỷ Hướng Đông gọi dậy. Nghê Huy mở mắt ra, ngáp một cái, lật mình lại, nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích. Thuỷ Hướng Đông giơ tay lên tắt điều hoà, đi đến vỗ nhẹ vào mặt Nghê Huy: “Dậy đi, đi trễ sẽ nóng lắm.”
Nghê Huy đẩy tay của y ra, lầu bầu nói: “Biết rồi.” Hắn nửa hí mắt mà bò dậy, chạy đi đánh răng, nhìn sắc trời bên ngoài, mới tờ mờ sáng, đoán chừng cũng chính là dáng vẻ năm giờ hơn.
Nghê Huy còn chưa rửa mặt, liền thấy có người gõ cửa, Thuỷ Hướng Dương chạy ra mở cửa, Sa Hán Minh đi vào: “Anh Sa Tử.”
Sa Hán Minh đưa tay ra điểm một cái lên trán của Thuỷ Hướng Dương: “Không cần kêu loạn, gọi anh Minh.”
“Anh Sa Tử nghe hay hơn.”
Sa Hán Minh không quấn quýt với y nữa, dù sao cũng không thay đổi được: “Nê Ba đâu?”
“Đang rửa mặt.”
Sa Hán Minh chạy đến toilet, dựa ở cửa nhìn Nghê Huy đang rửa mặt: “Chào, Nê Ba.”
Nghê Huy thấy Sa Hán Minh cao gầy: “Sao đến sớm vậy?”
Sa Hán Minh đi đến, đưa tay ra thử cố gắng lau khoé miệng của Nghê Huy, Nghê Huy lùi về sau né một chút: “Làm gì vậy?”
Sa Hán Minh nở nụ cười: “Trên mặt còn có bọt kem đánh răng, rửa mặt mà rửa không sạch.”
Nghê Huy hắc hắc cười hai tiếng, lại vẩy nước hai lần, đem mặt rửa sạch một chút, mùa hè rửa mặt, hắn không thích dùng khăn lông, chẳng thích chà xát.
Thuỷ Hướng Đông đứng ở cửa: “Sa Tử ngươi muốn đi toilet sao?”
Sa Hán Minh quay đầu lại: “A, không có.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta muốn đi tiểu.”
Sa Hán Minh cười một chút, xoay người đi ra ngoài, Nghê Huy lau mặt, cũng đi ra ngoài, Thuỷ Hướng Đông quay đầu nhìn hai người đó, tâm tư của Sa Hán Minh theo y thấy là tương đối rõ ràng, chỉ là không biết Nghê Huy nghĩ như thế nào.
Xe đi phiêu lưu là Thuỷ Hướng Đông thuê, cái chuyện tiêu tiền này luôn là y dẫn đầu. Nghê Huy cảm thấy y có chút ngốc, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông đã nói, có người thì phải tính toán, có người không cần tính toán, đều là bạn bè của mình, bây giờ mọi người còn chưa kiếm ra tiền, y chịu thiệt một chút có sao đâu, lão nhân không phải đã nói, chịu thiệt là phúc. Nghê Huy liền cười, hắn cũng biết, Thuỷ Hướng Đông thật sự không ngốc, chỉ là không tính toán, nếu không cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đi phiêu lưu không chỉ có năm người bọn họ, còn có bạn gái nhỏ của Trương Dũng – Liễu Mộ Khanh. Bệnh đậu mùa của Trương Dũng dưới sự cố gắng chữa trị của y, bây giờ đã tiêu tan rất nhiều, chỉ là còn một chút dấu vết, hơn nữa dưới sự giám sát của Thuỷ Hướng Đông và Sa Hán Minh, đem cái sự mập cũng giảm xuống. Liễu Mộ Khanh cũng bị sự cố chấp của Trương Dũng đánh động, đáp ứng thử ở chung với y, nhưng mà đương nhiên không thể để lão sư và phụ huynh biết, học sinh trung học, vẫn là yêu sớm.
Liễu Mộ Khanh thấy Nghê Huy, ngại ngùng mà chào hỏi hắn: “Sư huynh.”
Mọi người đều cười rộ lên, Nghê Huy cũng cảm thấy có chút lúng túng: “Không cần gọi ta là sư huynh đâu, trực tiếp gọi tên là được rồi.”
Liễu Mộ Khanh hé miệng cười: “Sư huynh vẫn còn luyện chữ sao?”
Nghê Huy gật gật đầu: “Vẫn còn. Còn em?”
“Ngẫu nhiên cũng viết một chút, không có thường đi luyện. Ông nội của em nói, em không có thiên phú, viết không ra được thành tích gì, chỉ là sở thích nghiệp dư lúc đầu mà thành.” Liễu Mộ Khanh nói.
Nghê Huy nói: “Vốn dĩ cũng là sở thích nghiệp dư.”
Sa Hán Minh và Nghê Huy lần lượt ngồi cùng, y nắm lấy tay của Nghê Huy: “Ngươi xem tay của ngươi, tấm tắc(editor: 啧啧???), nốt chai dày như vậy. Nê Ba ngươi quá kiên trì rồi, làm người khác bội phục.” Sa Hán Minh vuốt ve ngón giữa bên tay phải của Nghê Huy.
Nghê Huy đem tay rút về: “Lúc ngươi luyện đàn không phải cũng mài ra nốt chai.”
Sa Hán Minh thở dài một hơi: “Sau này không luyện nữa, đàn ghita cũng hoang phế, tất cả đều vì thi đại học.”
Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn len lén nhìn kỹ Sa Hán Minh và Nghê Huy, thấy động tác của Sa Hán Minh, trong lòng nói ngươi ăn được đậu hũ, thật là không chê vào đâu được a, thật sự là cao thâm*. Tình địch này, vô cùng mạnh a.
* Thật ra trong nguyên văn là cao thôi, nhưng mình dựa theo ý nghĩ của Thuỷ Hướng Đông mà dịch lại cho nó dễ hiểu hơn.
Hang động trong núi vô cùng xa, nhưng cũng vì xa mà vẫn giữ được diện mục vốn có, không chịu sự phá huỷ và ô nhiễm, phong cảnh ở đây vô cùng mê người, núi xanh kéo dài, nước xanh biếc vây quanh, hấp dẫn lực chú ý của một nhóm nam nữ thiếu niên.
Những người địa phương để hấp dẫn khách du lịch, ngoại trừ chủ yếu đánh vào hạng mục phiêu lưu, còn có các tiết mục như: chèo thuyền hái sen, nông gia vui vẻ,…, tận lực để khách du lịch vui chơi thoả thích, cũng tốn nhiều tiền.
Thuyền để hái sen vô cùng nhỏ, một con thuyền chỉ chứa được hai người, sáu người đành phải thuê ba chiếc thuyền, Sa Hán Minh đã sớm kéo Nghê Huy ngồi cùng, Trương Dũng và Liễu Mộ Khanh một thuyền, Thuỷ Hướng Đông đành phải cùng em trai một thuyền.
Hoa sen được trồng ở ngoặt sông, hạt sen kỳ thực không nhiều, thú vui của tiết mục này chủ yếu là tham quan. Nước cũng không sâu lắm, chỉ là bùng dưới nước đặc biệt sâu.
Thuyền rời khỏi bờ, chèo vào trong ruộng lá sen, ngẩng đầu hầu như nhìn không thấy bóng dáng, cảm giác vô cùng lãng mạn, Trương Dũng và Liễu Mộ Khanh hai người đều không nắm vững kỹ xảo chèo thuyền, thuyền cứ lượn vòng tại chỗ, chọc tới không ít chê cười. Bác chỉ dẫn chèo thuyền nhỏ đến chỉ dẫn bọn họ kỹ xảo, rốt cuộc mới phối hợp tốt, đem thuyền chèo vào đầm lá sen.
Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương chèo theo thuyền của Nghê Huy, nhưng mà lá sen quá dày, rất nhanh đã đuổi không kịp, xung quanh toàn là lá sen hoa sen dày đặc, căn bản nhìn không thấy thuyền của Nghê Huy chèo đến chỗ nào. Tủuỷ Hướng Đông có chút buồn bực, hoàn cảnh tốt như vậy, thích hợp nhất để hẹn hò, Nghê Huy lại còn cùng thuyền với Sa Hán Minh.
Thuỷ Hướng Dương không biết tâm tư của anh trai, liền nói: “Anh, bên đó có đài sen, chúng ta đi hái đi.”
Vốn dĩ chính là đến chơi, Thuỷ Hướng Đông cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của em trai, đành phải hướng đài sen bên đó mà chèo qua. Trong lòng thì nghĩ, Sa Hán Minh sẽ không nhân cơ hội này nói cái gì hoặc là làm cái gì với Nghê Huy đi.
Bên này Nghê Huy và Sa Hán Minh tiến vào lá sen, mấy người bạn khác đều không thấy đâu, xung quanh chỉ còn lại lá sen kín không kẽ hở, Sa Hán Minh liền cười nói: “Nê Ba, ngươi nói xem hoàn cảnh này không phải là đặc biệt thích hợp hẹn hò sao, thật tiện nghi cho tên Trương Dũng kia.”
Nghê Huy cũng không nhịn được cười lên: “Còn không phải sao. Trường học của các ngươi có rất nhiều bạn học yêu nhau sao?”
“Cũng không tính là nhiều, dù sao cũng không ít. Trường của ngươi thì sao?” Sa Hán Minh nói.
Nghê Huy gật gật đầu: “Nếp sống ở Thượng Hải rất cởi mở, rất nhiều học sinh trung học đều bắt đầu yêu nhau.”
Sa Hán Minh nghĩ một chút: “Nê Ba, có nữ sinh nào ngươi thích hay không?”
Nghê Huy cười lắc đầu: “Không có.”
Sa Hán Minh dường như thở phào nhẹ nhõm, tựa như nói giỡn mà hỏi: “Vậy có nữ sinh theo đuổi ngươi hay không?”
Nghê Huy nghĩ đến trong hộc bàn thường thường lộ ra giấy viết thư màu hồng và các loại điểm tâm, nở nụ cười: “Hẳn là có đi.”
Sa Hán Minh nói: “Vậy ngươi sao lại từ chối.”
Nghê Huy liếc nhìn Sa Hán Minh: “Có nữ sinh theo đuổi ngươi không?”
Sa Hán Minh ngại ngùng cười một chút, trên mặt có chút đỏ: “Có hai người đi.”
Nghê Huy nói: “Nếu như ngươi thích, có bạn gái cũng không tệ a, kỳ thực chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, ta cảm thấy yêu sớm cũng không quan trọng.” Nghê Huy hy vọng Sa Hán Minh có thể sớm quen bạn gái, đây mới là con đường mà y nên đi, hắn cảm thấy Sa Hán Minh không tính là đồng tính luyến ái, nhiều nhất cũng chính là song tính, con đường đồng tính không dễ đi, cho nên hắn không hy vọng Sa Hán Minh đi con đường hẹp này.
Sa Hán Minh thấy Nghê Huy muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ta đã có người mình thích rồi?”
Nghê Huy nở nụ cười: “Thật sao? Vậy thì đi theo đuổi a.”
Sa Hán Minh nhìn Nghê Huy, cuối cùng lắc đầu: “Thôi, ta không muốn ảnh hưởng đến việc học hành, về sao đợi ta lên đại học, lại đi bày tỏ đi.”
Nghê Huy nói: “Như vậy cũng tốt. Là nữ sinh như thế nào?”
Sa Hán Minh ấp úng: “Lớn lên rất dễ nhìn, thành tích học tập cũng rất tốt, ta có chút lo lắng người ta không thèm để ý đến ta, cho nên ta nhất định phải cố gắng đậu vào một trường đại học lớn, để y nhìn ta với cặp mắt khác xưa.” (Editor: Sa Hán Minh dùng chữ 他 nam, không phải dùng chữ nữ, nên đối tượng mà Sa Hán Minh thích là nam, cũng có thể là Nghê Huy a.)
Nghê Huy cười gật đầu: “Có mục tiêu là tốt rồi, cố lên, ta ủng hộ ngươi.”
“Thật sao? Cám ơn ngươi, Nê Ba.” Sa Hán Minh cười đến vô cùng vui vẻ.
Nghê Huy thấy trên đỉnh đầu có một đài sen, chầm chậm đứng dậy: “Sa Tử ngươi ngồi vững a, ta hái đài sen.” Nghê Huy đứng trên đầm lá, thấy màu xanh biếc hiện ra trước mắt, chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát của lá sen bồng bềnh say sưa, làm cho người vui tươi thanh thản. Hắn đưa tay ra ngắt đài sen đó, phát hiện không hái xuống được, trên cuống của đài sen có gai nhỏ, đâm đến đau tay.
Sa Hán Minh nhìn một chút, phát hiện hai cái lưỡi hái, liền cầm lấy một cái: “Nê Ba, có phải hái không được không, dùng lưỡi hái đi.”
Nghê Huy xoay người lại nhận lấy cái lưỡi hái, một tay níu đài sen, quên mất dưới chân không phải là đất liền, mà là đang dưới nước, hắn dùng lực như vậy, kết quả thuyền dưới chân di chuyển qua một hướng khác, Nghê Huy phát hiện dưới chân không ổn, vội vàng buông đài sen trong tay ra, nhưng mà cơ thể đã hoàn toàn bay bổng, phù một cái đã rơi xuống nước. Sa Hán Minh phản ứng đầu tiên chính là nhảy vào trong nước: “Nê Ba!”
Thuỷ Hướng Đông nghe thấy có tiếng người rơi xuống nước và tiếng kêu kinh ngạc của Sa Hán Minh, vội vàng chèo thuyền qua, kỳ thực nước hoàn toàn không sâu, còn không sâu bằng một người, Nghê Huy biết bơi, không xảy ra chuyện gì, nhưng mà Sa Hán Minh lại vội vàng đến không biết làm sao, ôm chặc lấy Nghê Huy: “Nê Ba, ngươi đừng lo a?”
Nghê Huy cười nói: “Không sao đâu, ngươi sao lại nhảy xuống?”
Sa Hán Minh nói: “Ta thấy ngươi rơi xuống nước, rất hoảng hốt, cũng nhảy xuống luôn.” Y đưa tay sờ sờ người Nghê Huy, “Thật không sao chứ?”
“Không sao.” Nghê Huy cảm thấy đặc biệt khôi hài.
Sa Hán Minh thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt, doạ chết ta rồi.”
Nghê Huy nói: “Ta không phải biết bơi sao, trái lại ngươi, không làm sao biết bơi(???), ngươi này xuống nước làm gì?”
Sa Hán Minh nói: “Ta không biết, ta thấy ngươi rơi xuống nước, trong đầu liền trống rỗng, liền nhảy xuống theo.”
Nghê Huy trong lòng lộp bộp, phản ứng theo bản năng này, thông thường đều là đụng phải người và chuyện khẩn trương nhất mới có thể làm ra, lẽ nào Sa Hán Minh đối với chính mình?
Thuỷ Hướng Đông chèo thuyền đến, bởi vì lá sen cản trở, không thấy rõ bọn họ ở nơi nào, liền lớn tiếng gọi: “Nghê Huy, ngươi ở đâu? Ai rớt xuống nước?”
Nghê Huy ha ha cười: “Là ta không cẩn thận rớt xuống nước, Sa Tử cũng nhảy theo ta xuống luôn, chúng ta không sao cả, chỉ có quần áo ướt hết rồi.” Hắn ở trong nước đi hai bước, đem thuyền kéo lại, “Sa Tử, lên thuyền đi.”
Thuỷ Hướng Đông đã đẩy lá sen ra được, thấy hai người ướt như chuột lột.
Sa Hán Minh đứng trong nước, đỡ thuyền nói với Nghê Huy: “Ngươi lên trước đi.”
Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Được rồi, ta lên trước, sau đó kéo ngươi lên.” Hắn đem chân vẫy vẫy ở trong nước, để nước trôi bớt bùn, sau đó leo lên thuyền, lại đem Sa Hán Minh kéo lên.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Sao lại rớt xuống nước? Đừng đùa nữa, mau lên bờ đi thay quần áo đi.”
Nghê Huy nói: “Không cần, trời nóng mà, lát nữa sẽ phơi khô, mới vừa xuống không bao lâu.”
Thuỷ Hướng Đông trừng Nghê Huy, qua một lát mới nói: “Vậy ngươi theo thuyền của ta, ta phải thời khắc mà nhìn, một khắc không nhìn thấy, liền xảy ra chuyện, ta thật muốn đem sợi dây cột ngươi vào lưng quần. Còn có, các ngươi liền không thể tụ tập một cụm đi, tụ tập một cụm liền xảy ra chuyện.”
Nghê Huy hì hì cười một tiếng: “Được rồi, ta đi theo các ngươi.”
Trên mặt Sa Hán Minh dáng vẻ uể oải, ủ rũ cúi đầu không nói tiếng nào.