Gia đình vốn hoà thuận ấm áp, bị Nghê Vệ Dương ầm ĩ như vậy, xém chút nữa giải tán. Chương Thái Thanh kiên quyết phải dẫn Viên Viên đi di cư, Trần Lệ Bình vô cùng do dự, bởi vì sự nghiệp của bà đang cực kỳ hưng thịnh, nếu như di cư, tổn thất nhất định vô cùng nghiêm trọng, đương nhiên bà không phải là không thể lèo lái ở Canada, hoặc là làm người bay trong không trung bay đến bay đi hai đầu, nhưng mà nào có chính mình ở trong nước trấn giữ mới tốt.
Nghê Huy cảm thấy, nếu như mẹ không đồng ý di cư, cuộc hôn nhân của Chương Thái Thanh và Trần Lệ Bình phỏng chừng cũng phải bật đèn đỏ, nếu như vậy, chịu tổn thương lớn nhất chính là Viên Viên đã chịu tổn thương. Nghê Huy biết sự nghiệp của mẹ lúc này đang ở thời kỳ phát triển thịnh vượng, cứ như vậy mà bỏ dở, tổn thất vô cùng, nhưng mà tất cả thứ này đều là vật ngoài thân, cái gì cũng không bằng với sức khoẻ của em gái mình. Hắn và mẹ nói chuyện cả một buổi tối, Trần Lệ Bình cuối cùng cũng hạ quyết định di cư, dốc sức làm như thế nào đi nữa, cũng là để cho người nhà sống tốt hơn, bây giờ đặc biệt là không thể có lỗi với Viên Viên.
Nghê Huy chính mình hoàn toàn không có ý định di cư, hắn kiên trì phải một mình ở lại trong nước, so với Canada xa xôi xa lạ, hắn càng thích hoàn cảnh trong nước hơn.
Trần Lệ Bình cảm thấy hổ thẹn với con trai: “Tiểu Huy, con thật sự muốn một mình ở lại đây sao?”
Nghê Huy cười cười: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con có thể chăm sóc cho mình mà.”
Trần Lệ Bình hít mũi một cái: “Ta từ trước đến giờ đối với việc lấy cha của con chưa bao giờ hối hận như bây giờ, quả thực giống như là bị ma quỷ ám vào người. Đã qua nhiều năm như vậy, cả nhà chúng ta vẫn phải chịu sự làm hại của ông ấy, một nhà đang tốt lành lại bị ông ấy làm cho tan tành. Tiểu Huy, mẹ xin lỗi con.”
Nghê Huy trong lòng nghĩ, lúc đầu nếu mẹ không gả cho Nghê Vệ Dương, thật sự sẽ không có tất cả những chuyện này, chính mình cũng sẽ không chạy đến thế gian này mà chịu khổ. Nghê Huy ôm lấy mẹ: “Mẹ, cám ơn mẹ đã sinh ra con.” Cho dù cuộc sống đau khổ nhiều hơn, cũng vẫn phải cám ơn mẹ đã ban cho mình sinh mệnh này.
Trần Lệ Bình sờ gáy Nghê Huy: “Mẹ tìm cho con một bảo mẫu, chăm sóc cuộc sống của con, con an tâm học hành là được. Nếu như muốn ra nước ngoài, liền nói với mẹ, mẹ sẽ sắp xếp cho con.”
Nghê Huy nói: “Mẹ, không cần tìm bảo mẫu cho con, tìm một người làm theo giờ là được rồi.”
Trần Lệ Bình nghĩ đến con trai mười mấy tuổi sau này phải sống một mình, trong lòng liền cảm thấy đặc biệt hổ thẹn, từ nhỏ chính mình đã bận lo sự nghiệp, thường thường để hắn một mình ở nhà, lại lớn một chút liền ở nhà ông ngoại bà ngoại, không dễ gì mới đến ở cùng nhau, còn chưa được mấy năm ổn định cuộc sống, lại bị ép phải chia lìa, chính mình nợ con trai thật sự quá nhiều.
Trước khi sắp xuất ngoại, Trần Lệ Bình kiểm lại tất cả tài sản của mình, ngoại trừ hai cửa hàng và nhà cũ ở quê, trước mắt trong tay bà có một công ty xuất nhập khẩu, một siêu thị dây chuyền lớn, quyền đại lý ba thương hiệu nước ngoài, Thượng Hải còn có vài bất động sản, trong đó còn có một khoản cổ phiếu nguyên thuỷ mua đã gần mười năm của thương thành viên x(???). Cổ phiếu nguyên thuỷ năm đó một cổ mở thành một trăm cổ, cũng chính là nói, bà lúc đầu mua 50 nghìn, đến nay đã 5 triệu, mặc dù mỗi cổ phiếu chỉ có giá trị 10 tệ, vậy cũng là 50 triệu.
Trần Lệ Bình từ sàn giao dịch chứng khoán đi ra, cầm lấy chứng từ cổ phiếu mà ngẩn người, nghĩ đến cổ phiếu 50 nghìn mà lúc đầu con trai muốn mình mua, sau mười năm, cư nhiên gấp ngàn lần, điều này cũng có phần quá khoa trương rồi. Trần Lệ Bình nghĩ rất lâu, quyết định không để Chương Thái Thanh biết chuyện này, đem số cổ phiếu này cho Nghê Huy, lúc đầu nói là mua cho hắn, hôm nay giao lại cho hắn, lại thích hợp cực kỳ.
Trần Lệ Bình một mình kêu Nghê Huy ra, hai mẹ con nói đến số cổ phiếu này, Nghê Huy cũng mới nhớ tới lúc đầu chính mình đến Thượng Hải chơi, quấn quýt kêu mẹ mua số cổ phiếu đó. Trần Lệ Bình đem chứng từ cổ phiếu giao cho hắn: “Tiểu Huy, mẹ giúp con bán số cổ phiếu này, sau đó tiền này đưa con gửi ngân hàng được không?”
Nghê Huy nghĩ đến tình hình cổ phiếu của Trung Quốc, thị trường chứng khoán tăng giá còn chưa hết, liền nói: “Mẹ, số cổ phiếu này cũng không thể giao cho con bảo quản được, đến lúc con cần lại đi đổi?”
Trần Lệ Bình nhìn con trai, nghĩ đến tình hình cổ phiếu hai năm nay, cảm thấy bán cũng rất tiếc: “Vậy mẹ giúp con gửi vào ngân hàng nha.”
Nghê Huy gật đầu: “Dạ.”
Mấy căn nhà mua lúc trước hôm nay cũng gấp mấy lần, nhưng mà so với số cổ phiếu đó mà nói, kỳ thật cũng không tính là cái gì. Trần Lệ Bình đem bất động sản phân ra, chính mình đứng tên một cái, còn lại đều chuyển cho con trai và con gái đứng tên.
Ngay lúc Trần Lệ Bình đang bận rộn sắp xếp việc di cư, vụ án của Nghê Vệ Dương mở phiên toà, ngoại trừ trường hợp cố ý gây thương tích cho người khác, ông ấy còn gạt tiền vay ngân hàng gần chục triệu, hai tội chồng chất, tổng cộng xử 16 năm tù. Lúc xét xử, Trần Lệ Bình và Nghê huy đều không đi dự, đối với Nghê Vệ Dương người này, cả đời cũng không muốn gặp lại.
Lúc nghe được tin tức từ chỗ luật sư, Nghê Huy nghĩ như thế này, vì sao không giam cả đời, đợi qua 16 năm, người điên này ra tù, phỏng chừng lại là tai hoạ ngầm cho xã hội.
Vết thương của Viên Viên đã lành, mặc dù đã dùng phương thức khâu tốt nhất, nhưng vẫn lưu lại sẹo, hy vọng vết sẹo này sẽ dần dần khỏi hẳn, đến Canada, hoàn cảnh mới sẽ làm cho vết thương trong tâm hồn của bé sẽ dần dần khép lại.(Editor: Tội bé quá!)
Đợi đến khi Trần Lệ Bình làm xong, Nghê Huy đã đến kỳ nghỉ hè, Trần lệ Bình muốn Nghê Huy đi Canada nghỉ hè với bọn họ. Nghê Huy do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là cự tuyệt: “Con muốn về quê thăm ông ngoại bà ngoại.”
Trần Lệ Bình nghĩ đến cha mẹ, cũng không còn kiên trì nữa, cha mẹ tuổi đã lớn, chính mình phải cố gắng báo hiếu mới đúng, nhưng mà chính mình lại không có thời gian, liền để con trai thay mình đi.
Kỳ thực trong nhà của bọn họ, Nghê Huy vẫn luôn có một loại cảm giác người ngoài, hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa dung nhập vào một nhà ba người bọn họ, không phải là bọn họ không muốn, mà là Nghê Huy đã lớn rồi, tư tưởng trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa, hắn không có cách nào giống như những đứa trẻ khác mà xem Chương Thái Thanh như cha ruột của mình, cho nên giữa bọn họ luôn có khoảng cách.
Chương Thái Thanh từ đầu đến cuối cũng chưa từng xem Nghê Huy là con trai của mình, nghĩ đến tất cả vấn đề, đều là con gái của ông làm điểm xuất phát, bởi vì Nghê Huy không phải là trách nhiệm của ông, chỉ là trách nhiệm của Trần Lệ Bình. Ông ấy không hy vọng đạt được cái gì của Nghê Huy, Nghê Huy cũng sẽ không từ ông ấy đạt được cái gì. Nghê Huy rõ ràng cũng hiểu rõ đạo lý này, hai người sống chung với nhau nho nhã lễ độ, ngược lại cũng bình an vô sự.
Lần này cả nhà di cư, Nghê Huy nói không đi, Chương Thái Thanh cũng không đi khuyên, ông ấy cảm thấy Nghê Huy đã đủ lớn, phải biết chính mình muốn gì.
Nghê Huy tiễn mẹ và em gái, nghĩ đến từ nay về sau phải đối diện với căn nhà lớn trống rỗng, liền cảm thấy quá cô đơn lạnh lẽo, con người rốt cuộc vẫn là động vật quần cư a. Nhà ở càng lớn tâm càng trống rỗng, khu Tĩnh An bên đó có một nhà trọ tương đối nhỏ một chút, cách trường học cũng không xa, hay là dọn đến đó đi.
Nghê Huy về đến nhà, thấy Thuỷ Hướng Đông hai tay đút trong túi quần, dựa vào cây đại thụ, vô cùng buồn chán không biết đang nghĩ cái gì, Nghê Huy nở nụ cười: “Hey, đồ ngốc, đang làm gì vậy?”
Thuỷ Hướng Đông quay đầu lại, thấy Nghê Huy, nở nụ cười: “Đến đón ngươi về nhà.”
Nghê Huy cười: “Dù sao cũng đến rồi, trước giúp ta chuyển nhà đi.”
Nói là chuyển nhà, kỳ thực cũng chính là thu dọn đồ của mình một chút, kêu xe đến chở đi. Vật dụng trong nhà cái gì cũng không chuyển, căn nhà bên khu Tĩnh An đã trùng tu sạch sẽ, nhưng mà ngoại trừ các loại dụng cụ làm bếp tủ âm tường, những dụng cụ khác đều không có, Trần Lệ Bình không thiếu tiền, mua nhà sẵn, đợi sau này con gái lớn sẽ cho bọn họ dùng, cho nên cũng không cần thuê.
Phải dọn nhà, trước tiên phải đi mua đồ dùng gia đình, Thuỷ Hướng Đông đi dạo trong trung tâm nội thất với Nghê Huy, hai người cùng nhau lựa chọn đồ dùng gia đình. Thuỷ Hướng Đông có một loại cảm giác cùng người yêu của mình trang trí tổ ấm của bọn họ, trong lòng phả ra đầy bong bóng màu hồng, y trộm vui vẻ, may mà chính mình đến, một mình mình đến, nếu như kêu Trương Dũng và Sa Hán Minh cùng nhau đến, vậy không thể có cảm giác này.
Nghê Huy thích đồ dùng thiên về tự nhiên một chút, ví dụ như giường gỗ, các loại ghế mây, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông thích phong cách thời thượng một chút: “Phong cách tủ âm tường trong nhà ngươi, phải là đồ dùng thiên về thời thượng một chút, như vậy mới dễ nhìn.”
Nghê Huy nhíu mi trừng y: “Dễ nhìn có tác dụng gì, ta lại không thích.”
“Được, được, ngươi mua đồ ngươi thích đi.” Thuỷ Hướng Đông vội vàng đầu hàng.
Nghê Huy vừa ý mấy cái, hỏi ý kiến của y, Thuỷ Hướng Đông đều cảm thấy dễ nhìn, để chính hắn quyết định.
Nghê Huy bất mãn nói: “Kêu ngươi đến chính là để ngươi giúp ta đưa ra ý kiến, đừng giả bộ với ta.”
Thuỷ Hướng Đông nhe răng, trong lòng rất vui mừng, một chút cũng không ghét bỏ Nghê Huy cằn nhằn, nhiều chuyện, ngược lại tâm ngọt như đường mạch nha, điều này nói lên cái gì, nói lên việc Nghê Huy không xem y là người ngoài, nếu như đem y làm người ngoài, mới không ý kiến với y nhiều như vậy.
Cuối cùng vẫn là Nghê Huy làm chủ, mua một bộ đồ dùng bằng gỗ, bởi vì căn nhà này có một cái bàn học dài 2m, có thể để hắn luyện chữ.
Thuỷ Hướng Đông nhìn nhà mới của Nghê Huy: “Một người ở, tự tại thì tự tại, chính là quá cô đơn, đợi ngươi trở về, ta sẽ bắt một con chó đến làm bạn với ngươi.”
Nghê Huy nhíu mày: “Làm gì có thời gian chăm sóc cho con chó a?”
“Mỗi ngày dành ra một tiếng, đi ra ngoài tản bộ một chút, vừa có thể luyện tập sức khoẻ, ân, ta cảm thấy như vậy rất tốt. Cứ quyết định như vậy đi.” Thuỷ Hướng Đông làm chủ.
Nghê Huy suy nghĩ một chút, cũng không phản đối, nhà trọ hiện tại nhỏ hơn rất nhiều so với nhà lầu mấy trăm mét vuông mà lúc đầu bọn họ ở, nhưng cũng 150 mét vuông, một người đặt mình vào trong đó, cảm thấy vẫn rất trống trải, có một tiểu gia hoả hoạt bát trong nhà, thì sẽ có chút không khí.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đợi sang năm, ta có thể đến Thượng Hải, đến lúc đó chúng ta cùng ở đi.”
Nghê Huy nhìn y, đáp ứng rất nhanh: “Được a, đến lúc đó kêu Trương Dũng và Sa Hán Minh cùng đến luôn.”
Thuỷ Hướng Đông nhíu mày: “Bọn họ thì thôi đi, nhiều người ồn ào, ngươi không phải mỗi ngày đều luyện chữ hay sao? Ta cảm thấy có hai ba người thì đủ rồi.”
Nghê Huy từ chối cho ý kiến.
Ngày chuyển nhà, Nghê Huy trong tiểu khu gặp Lâm Trác Uy, Lâm Trác Uy lên cấp ba vẫn học cùng trường với hắn, năm nay đã tốt nghiệp rồi. Trường học của Nghê Huy là trường điểm của Thành phố, tỷ lệ lên lớp đạt 95% trở lên, đại học căn bản là ổn định, chỉ suy nghĩ xem học trường gì.
Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn cùng nhau đánh bóng rổ, Lâm Trác Uy thấy Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi đi đâu vậy?”
Nghê Huy nói: “Em chuyển nhà, cha mẹ em ra nước ngoài rồi, nhà ở quá lớn, em chuyển đến khu Tĩnh An.”
“Phải chuyển nhà đi sao, vậy số điện thoại có đổi không, có thể liên lạc được chứ?”
Nghê Huy gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Thuỷ Hướng Đông hỏi: “Đó là ai vậy?”
Nghê Huy nói: “Bạn cùng trường, ở cùng tiểu khu, mấy anh thường tìm ta đánh bóng rổ.”
Thuỷ Hướng Đông à một tiếng.
Buổi tối hai người đem đồ đạc dọn tới đều đã sửa sang xong, sau đó đi tắm, rồi ra ngoài kiếm đồ ăn. Đang lúc ăn cơm, điện thoại của Nghê Huy reo lên, bắt máy: “Uy ca, tìm em có chuyện gì không?”
Bên kia nói: “Buổi tối có bận không, cùng nhau đi chơi đi, chúc mừng anh tốt nghiệp cấp ba, A Long bọn họ cũng đi.”
Nghê Huy đương nhiên không thể cự tuyệt: “Được, buổi tối ở đâu?”
“Lên Tiền Cự K Ca, quán Từ Hối.(Editor: Hình như là quán Karaoke thì phải) Đến sớm một chút, anh đợi em.” Lâm Trác Uy nói.
Nghê Huy nói: “Dẫn theo bạn được không?”
“Không thành vấn đề.”
Thuỷ Hướng Đông thấy hắn gác máy: “Có chuyện gì?”
“Thì người bạn hồi sáng rủ đi hát karaoke, nói là chúc mừng tốt nghiệp cấp ba.” Nghê Huy dùng khăn giấy lau miệng, “Lát nữa đi thử xem.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Ngươi đã bận rộn một ngày rồi, xem ngươi mệt kìa, sao lại không từ chối, cũng không ngại mệt.”
Nghê Huy ngáp một cái: “Không sao đâu, đến đó cũng ngồi thôi, người ta chúc mừng tốt nghiệp, ta cũng không thể làm mất hứng, hơn nữa sau này không còn ở cùng một tiểu khu, muốn gặp nhau cũng khó lắm.”
Hai người ăn cơm xong, liền trực tiếp đến đó, trên người mặc áo T-shirt rộng rãi, chân còn mang dép lê, hai người đều không muốn thay đổi quần áo.
Đến nơi, Nghê Huy gọi điện thoại cho Lâm Trác Uy, đối phương nói số phòng cho hắn, để hắn trực tiếp đi lên. Nghê Huy đẩy cửa ra, phát hiện người đầy cả phòng, nam nữ đều có, mỗi người đều trang điểm xinh đẹp, so sánh một chút, quần áo của Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông tuỳ tiện dáng vẻ giống như xuống lầu đi đổ rác.
Lâm Trác Uy đang hát, thấy Nghê Huy, hướng hắn vẫy tay: “Nghê Huy, qua đây ngồi.”
Nhóm người trẻ tuổi nhìn Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông một cái, đa phần đều không quen biết, cũng không có chuyện gì. Nghê Huy nhìn một chút, người rất nhiều, trên tay vịn sofa đều có người ngồi, căn bản không còn chỗ ngồi, liền cùng Thuỷ Hướng Đông đứng một bên, Lâm Trác Uy buông micro xuống đi đến: “Người hơi nhiều, chen một chút đi. Đây chính là bạn của ngươi? Ta còn cho rằng ngươi dẫn theo bạn gái tới đây.”
Nghê Huy cười: “Không phải là bạn gái. Đây là bạn ở dưới quê của ta, Thuỷ Hướng Đông. Nếu không chúng ta đổi phòng khác đi, hình như hết chỗ ngồi rồi.” Bọn họ đây là phòng cỡ trung, thông thường vừa đủ 7, 8 người ngồi, nhiều hơn nữa thì có chút chật chội, lại thêm 2 người Nghê Huy, căn phòng này có tới 12, 13 người.
Lâm Trác Uy hắc hắc cười: “Thôi khỏi, ráng chen chút một chút là được.” Rõ ràng là không đủ tiền.
“Ta đi xem thử coi có phòng lớn hay không, nếu có thì chuyển qua phòng lớn.” Thuỷ Hướng Đông nói rồi đi ra ngoài.
Lâm Trác Uy nhìn bóng lưng của Thuỷ Hướng Đông: “Bạn của ngươi rất có tiền a.”
Nghê Huy cười: “Cũng tạm thôi.”
Qua một lát Thuỷ Hướng Đông dẫn theo phục vụ trở lại, đổi qua phòng lớn, mọi người rốt cuộc không cần phải chồng người lên nhau, hưng phấn đến nỗi gào khóc kêu, không ít người biết Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông có tiền, thái độ quả nhiên tốt hơn nhiều, có chủ động đến mời bia bọn họ, cũng có người chủ động kéo bọn họ hát, chơi trò chơi.
Nghê Huy thấy bia đẩy tới trước mặt, cười nói: “Em còn chưa thành niên, không thể uống bia.”
“Vậy A Thuỷ thì sao?” Lâm Trác Uy hỏi.
Nghê Huy nói: “Y cũng xem xem với em.”
Thuỷ Hướng Đông cầm bia lên uống một ngụm: “Ngẫu nhiên uống một chút cũng không sao, lại không chạy xe. Cũng không có người quản chúng ta.”
Lâm Trác Uy đẩy vai Nghê Huy: “Đúng a, cha mẹ em không phải đều ở nước ngoài sao? Bây giờ không có ai quản em, muốn chơi sao thì cứ chơi.”
“Không có người quản, cũng phải cẩn thận, chính mình tự giám sát chính mình. Ngươi uống ít một chút, uống say ta liền ném ngươi ở ngoài đường, không thèm quản ngươi.” Nghê Huy liếc nhìn Thuỷ Hướng Đông.
Thuỷ Hướng Đông hướng hắn cười: “Ừ.”
Lâm Trác Uy nói: “Các người hát đi, muốn hát cái gì thì cứ chọn.”
Nghê Huy nói: “Em không hát đâu, nghe mọi người hát là được.”
“Vậy A Thuỷ hát đi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Được, em đi chọn.”
Nghê Huy bị mấy người Trịnh Tân Long, Diêu Mạc kéo đến chơi trò chơi, trong đám bạn cùng nhau đánh bóng rổ, Lâm Trác Uy và Trịnh Tân Long đều tốt nghiệp vào năm nay, Diêu Mạc và Chân Suất sẽ lên lớp 12, chỉ có Lý Minh Thắng và Nghê Huy là cùng tuổi, khai giảng mới lên 11. Mấy nữ sinh ở đây cơ bản đều là bạn gái hoặc bạn học mà bọn họ dẫn đến, mỗi người đều rất phóng khoáng, một nhóm thiếu nam thiếu nữ cùng nhau chơi trò lời thật lòng, đại mạo hiểm.
Nghê Huy vẫn luôn không thích biểu lộ tâm tình ra với người khác, cho nên không muốn chơi, nhưng mà bị Trịnh Tân Long kéo tới: “Từ trước đến giờ chưa cùng ngươi chơi trò này, hôm nay không chơi chính là không nể tình.”
Nghê Huy nói: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi đến chơi với bọn họ đi.”
Thuỷ Hướng Đông lắc lắc micro trong tay: “Ta không chơi đâu, ta muốn hát.” Y không quen thân với mấy người đó, phỏng chừng cũng không ai nguyện ý hiểu chính mình.
Thế là mọi người bắt đầu lắc xúc xắc, điểm số của ai cao nhất, liền chỉ đích danh để ai đến trả lời một vấn đề hoặc là làm một chuyện. Chủ yếu chính là tra khảo đối phương các kiểu như đã có người yêu hay chưa, nắm tay hay hôn môi chưa, hoặc là yêu cầu làm một việc tương đối kích thích, đối mặt với ai, cùng nhau hát tình ca,…, bởi vì có nữ sinh ở đây, cũng không ai dám hỏi quá lộ liễu.
Nghê Huy không may mắn lắm, lúc nào lắc cũng không được điểm cao nhất, hơn nữa hắn còn bị một nữ sinh bắt được hỏi vấn đề, nữ sinh đó căn bản không quen biết Nghê Huy, Lâm Trác Uy lặng lẽ nói với hắn, đó là học muội học lớp mười ở trường bọn họ, cùng tuổi với Nghê Huy. Nghê Huy ở trong trường cũng xem như là nhân vật phong vân, lớn lên cũng rất đẹp trai, là người tình trong mộng của rất nhiều nữ sinh, khó trách người ta phải nắm bắt cơ hội để hỏi.
Lần này lại là nữ sinh đó lắc được 12 điểm, nàng nhìn mọi người xung quanh, sau đó nói: “Nghê Huy, ta yêu cầu ngươi hôn một người ngồi ở đây, tuỳ ngươi chọn.”
Mọi người đều vỗ tay ồn ào: “Hôn một cái, hôn một cái!”
Nghê Huy ngây ngẩn cả người, nữ sinh này còn thật dũng cảm, đây cũng quá làm khó người khác đi, cái hôn này ai cũng không được a, hắn nhìn quanh bốn phía: “Ta có thể yêu cầu đổi phương thức khác hay không?”
Nữ sinh đó che miệng cười nói: “Không cần phải hôn môi, hôn chỗ nào cũng được.”
Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm: “Không giới hạn là ai đúng không?
“Đúng.”
Mọi người điều cười hì hì nhìn Nghê Huy, xem hắn sẽ chọn ai, Nghê Huy đưa tay ra vẫy vẫy với Lâm Trác Uy: “Uy ca, đến đây để em hôn một cái.”(Editor: Khỏi xuống giường nha Huy Huy! Haizz dạo này editor đang nghiện nghịch tập nên có hơi bị ảnh hưởng, nhà mình có ai fan nghịch tập hok, vào tám chơi!)
Mọi người đều cười phá lên, Thuỷ Hướng Đông đang ngồi bên cạnh Nghê Huy hát xoay đầu lại, tiến tới, hôn vào môi hắn một cái, không đến một giây liền buông ra: “Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành!”
Nghê Huy chỉ cảm thấy trên môi mềm mềm, lạnh nóng đều không cảm thấy được, Thuỷ Hướng Đông đã rời khỏi, hắn đưa tay dùng mu bàn tay che môi, ánh mặt trợn tròn, nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi –” Sau đó lại đem lửa giận cố gắng ép xuống. Mọi người ở đó đều cười vang, đối với thiếu niên mà nói, hai nam sinh trong trường hợp vui đùa hôn một cái, kỳ thực cũng không phải cái chuyện gì to tát lắm. Cơ hồ không có ai nghĩ đến phương diện đồng tính luyến ái.
Mọi người lại bắt đầu lắc xúc xắc. Âm nhạc vang lên, Thuỷ Hướng Đông khoé môi nhếch lên nụ cười, nhìn về Nghê Huy, bắt đầu cúi đầu hát: “Rất yêu rất yêu em, cho nên nguyện ý, luyến tiếc cho em, hướng đến nơi hạnh phúc càng nhiều mà bay đi…”
Nghê Huy ngồi ở chỗ mờ tối, kiềm chế nội tâm kinh hoàng, ánh mắt phức tạp mà trừng Thuỷ Hướng Đông, gia hoả này, y còn thật dám chiếm tiện nghi của mình!