Đợi tân đế kế vị, Lạc Ngọc đem Thượng Cổ Đường giao cho A Lương, để cho chưởng quầy cùng Quách Uyên mang theo hắn, chính mình tính toán rời kinh đi du lịch, nhưng ngày về chưa định, có lẽ là một năm rưỡi, có lẽ là ba năm năm năm mới trở về. A Lương vừa nghe, trực tiếp rơi lệ, Lạc Ngọc nhìn thấy dở khóc dở cười, người lớn như vậy, nói khóc liền khóc, nhưng cũng không phải phạm pháp, vì thế nhẫn nại tính tình an ủi một phen.
Qua trung thu, tất cả đã sắp xếp xong, Lạc Ngọc cưỡi ngựa hồng rời kinh, Lí Hiển lưu luyến không rời, giống như lão mẹ đưa con đi, đưa hắn đến cửa thành, tiểu bộ dạng hai mắt đẫm lệ, khiến cho Lạc Ngọc cười mắng một câu, rọi ngựa vỗ vào mông ngựa, nhanh chóng chạy đi.
Đợi ra khỏi thành ba dặm, hắn lại chuyển tới một đình dã ngoại chờ.
Không bao lâu, Hàn Đông Lâm mặc quần áo xanh cưỡi ngựa đen đến, rất xa, Lạc Ngọc đã nhìn thấy hắn phía sau xe ngựa, đầu tiên vốn chỉ một chút, nhưng khi màn xe ngựa xốc lên, thấy rõ người bên trong, hắn mới phản ứng lại, vén lên áo choàng, chuẩn bị làm lễ.
Lại bị thiếu niên hoàng bào kia ngăn lại.
Hắn ôm thắt lưng Lạc Ngọc, có chút lưu luyến chôn ở gáy Lạc Ngọc, đứa nhỏ mười lăm tuổi vóc dáng đã lớn rất nhanh, lúc trước mới đến lỗ tai Lạc Ngọc, hiện tại đã đến lông mày.
Trên xe ngựa lục tục đi xuống ba người, phân biệt là Dương Anh, Tạ Thao Mẫn cùng Tần Vương, Lạc Ngọc hướng bọn họ gật đầu thi lễ.
Những việc mấy năm nay Lạc Ngọc ngầm làm, Triệu Thiên Hằng đều hiểu được, hắn có thể đi đến được hôm nay là nhờ Lạc Ngọc không ít, Tạ Thao Mẫn, Từ Thiệu cùng thúc thúc hắn, toàn bộ đều dựa và Lạc Ngọc giật dây bắc cầu, cho tơi nay, hắn đều yên lặng ỷ lại người này, hiện nay người ta phải đi, trong lòng hắn vừa chua xót lại đắng chát, còn có chút hoảng sợ, giống như là mất đi cái gì, rất là vắng vẻ.
Hai ngày trước Hàn Đông Lâm liền chào từ biệt hắn, hắn liền biết Lạc Ngọc muốn rời đi, hắn không muốn để Lạc Ngọc đi, nhưng lại không nghĩ ra lý do lưu người lại, sáng nay trời chưa sáng liền tỉnh dậy, ở trên long sàng lăn lộn hồi lâu, mới quyết định đến đưa tiễn.
Hiện tại nhìn thấy người, chẳng những không thoải mái, càng có vài phần không muốn.
Hắn gắt gao ghì lấy Lạc Ngọc, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Lạc Ngọc vỗ vỗ lưng hắn, vừa xúc động vừa thương cảm nói: “Bệ hạ tương lai nhất định là vị quân chủ tốt.”
Đứa nhỏ Triệu Thiên Hằng này tâm tính thiện lương, cũng rất là trí tuệ, vừa trong sáng vô tư lại sắc sảo, hoàn toàn không giống với Triệu Thiên Phụng cùng Triệu Thiên Dận, kiếp trước kiếp này, hắn đều là đối tượng thích hợp làm quân vương nhất, chính là bây giờ còn quá nhỏ, chỉ cần thời gian lớn mà thôi.
“Đi đường cẩn thận.” Hắn dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, giống như là đưa ra quyết định trịnh trọng, chậm rãi buông Lạc Ngọc ra.
Lạc Ngọc muốn sờ đầu hắn, nhưng nghĩ hắn là vua một nước, sửa lại thành chỉnh y bào cho hắn, lại cùng ba người khác nói lời từ biệt, một lần nữa xoay người lên ngựa, cùng Hàn Đông Lâm cưỡi ngựa chạy đi, mục tiêu của hai người là Giang Nam.
Tháng chín cuối thu, phương đông hiện ra một tia ánh sáng ban mai, bụi màu làm khiến trời nhìn không rõ, ở ngã tư đường trong một tiểu viện, mới chậm rãi dâng lên khói bếp lượn lờ.
Khi Lạc Ngọc tỉnh, liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm, mở mắt ra, liền nhìn thấy Hàn Đông Lâm bưng bát tiến vào.
“Đứng lên ăn cơm.”
Hắn chống người ngồi dậy, rửa mặt, mặc tốt, từ từ ăn cơm.
Hai người một đường cưỡi ngựa đến Giang nam đến trấn nhỏ này, hôm nay mới thuê cái sân này, ăn cơm xong, đi trên đường mua nhu yếu phẩm, các loại thu dọn sắp xếp, chờ khi chuẩn bị xong, thì sắc trời cũng đã mà nhạt.
Trong viện có hai cây nho, bình thường được chủ nhân cẩn thận chăm sóc, được sắp xếp hai cái giá, dây nho bám vào cái giá sinh trưởng, cho ra những trùm nho nặng chịch, từng trùm từng trùm no đủ mượt mà, hiện ra sáng bóng, thật là mê người. Lạc Ngọc hái được hai chùm nho, mang tới giếng nước, rửa sạch rồi đặt lên bàn.
Hàn Đông Lâm còn ở bên ngoài, Lạc Ngọc liền chờ hắn trở về.
Đợi tới giờ tuất bầu trời tối đen, Hàn Đông Lâm mới dẫn hai người quen trở về, Lạc Ngọc nhìn thấy hai người kia, không khỏi ngẩn người, vẫn là Lục Tiện lên tiếng chào hỏi trước: “Lạc tiểu thiếu gia.”
Tên còn lại là Tô Minh Trác.
Lạc Ngọc có chút giật mình lại ở chỗ này gặp được bọn họ, lúc này hai người đều mặc quần áo bình thường, không giống ra ngoài làm việc, hắn mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn đem hai người mời vào cửa trước.
Tiến vào nhà bếp phụ nấu cơm, Hàn Đông Lâm nói với hắn : « Tô đại nhân về quê thăm người thân, sẽ ở cách vách, vừa mới ở góc đường gặp được bọn họ, nên mời người lại đây ăn cơm rau dưa. »
Lạc Ngọc gật gật đầu, pha một bình trà đưa vào trong phòng, lại trở vào nhà bếp, giúp đỡ nhặt rau rửa đồ ăn.
« Viện này không tồi, buổi chiều ta đã đi đến chỗ chủ nhân nơi này, đem nơi này mua lại, khế đất đặt ở dưới gối đầu, » Hàn Đông Lâm nói, thuận tay bỏ hai cây củi vào trong bếp lò, « Ta đã nói với nương ta, sang năm, ta sẽ quay về Võ Lăng với ngươi, ngươi xem nói thế nào ? »
« Nói cái gì ? » Lạc Ngọc theo bản năng hỏi, tim đập lợi hại, nói chung là có thể đoán được.
Hàn Đông Lâm hướng hắn cười ôn nhu, không đáp lại. Trong lòng Lạc Ngọc chua chua căng căng, hình như có cái gì muốn dâng lên, một loại rung động không nói nên lời đột nhiên sinh ra, hắn ôm lấy Hàn Đông Lâm, tay có chút run rẩy.
« Ngươi nói với ta một chút xem. » Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt lóng lánh tinh quang.
Hàn Đông Lâm cong khóe môi, giơ tay nâng lên cằm hắn, kéo ra tay Lạc Ngọc, giả vờ tức giận nói : « Đứng đắn một chút. »
Vừa dứt lời, lại bị đối phương ôm lấy sau lưng. Hàn Đông Lâm vô cùng thân thiết mà chạm vào mặt hắn, ngực và lưng kín ké dán vào cùng nhau, hầu như có thể cảm nhận được tim của đối phương nhảy lên.
Vành tai mái tóc hai người chạm vào nhau, khó có được ấm áp một lúc, ôm hôn hồi lâu, đem chuyện kĩ như mây khói tất cả đều tan ra ở trong miệng, cho đến khi Lục Tiện ở bên ngoài gọi người, mới lưu luyến tách nhau ra.
Ban đêm, sân bên cạnh còn chưa thu dọn xong, tạm thời người không thể ở, Lục Tiện cùng Tô Minh Trác liền ở chỗ này của bọn họ qua một đêm.
Một đường mệt nhọc, nên là đi ngủ sớm, nhưng hai người trong phòng cũng chưa có ngủ.
Chủ nhân của phòng thì không nói, Lục Tiện cùng Tô Minh Trác cùng nằm trên một cái giường, phòng cũ cách âm kém, bọn họ nghe động tĩnh cùng thanh âm phòng bên cạnh, thật sự dày vò.
Lục Tiến đối với hai người kia đều có tiếp xúc, đặc biệt là Hàn Đông Lâm, hắn chính là không nghĩ tính tình Hàn Đông Lâm trong trẻo lạnh lùng như vậy, lại như thế….. như thế…..
Đều là người trưởng thành huyết khí phương cương hữu tình có dục, hắn nghe xong một trận như vậy, khó tránh khỏi nổi lên phản ứng. Vốn nghĩ thầm chờ bên kia chấm dứt thì sẽ ngủ một giấc ngon, cũng không ngờ được một hồi lại một hồi, ầm ĩ đến hắn càng thêm căm tức, thêm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn cũng dần dần có tâm tư.
Bên cạnh, Tô Minh Trác cũng không kém nhiều lắm.
Một phòng tình cảm mập mờ như vậy, đến châm lửa nhỏ, liền có thể đốt ra lửa lớn cháy lan đồng cỏ.
Tâm hắn ngang tàng, kéo người trong lòng ngực sờ vào trong tiết khố của Tô Minh Trác, thanh âm khàn khàn nói : « Tô đại nhân…. »
Tô Minh Trác âm thầm đỏ mặt, nhưng lại không phản kháng, như là ngầm đồng ý, nhận mệnh nhắm mắt lại.
Lục Tiện đè lên hắn, hạ xuống tầng tầng nụ hôn, lột xuống tầng tầng quần áo….
Bị làn sóng hồng nhấn chìm, trong phòng kiều diễm.
Bên ngoài, gió đêm mát mẻ không ngừng thôi, trăng tròn treo cao, ánh trăng như nước, bên giếng có một vũng nước, sóng nước lưu động, ảnh ngược phản chiếu trời đất một phương, yên tĩnh mà lại an bình.
Chỉ mong cùng người lâu dài, ngàn dặm cùng thiền quyên.