Dựa vào thư của Trương Thuấn Duệ, Lạc Ngọc cùng Tần Vương Triệu Chi Quân kết nối quan hệ, Triệu Chi Quân này, là một Vương gia nhàn tản một phương, nhưng lại là chủ nhân lợi hại, dù sao có thể cùng Văn Tuyên đế phân một chén canh, cũng không phải là người bình thường.
Lạc Ngọc cùng hắn không có giao tình sâu, cũng có thể cùng nhau uống rượu tạo giao tình, không nhẹ không nặng, nhưng cũng có thêm nhân mạch.
Mới vừa vào tháng mười một, kinh đô đã có một tầng tuyết trắng hơi mỏng, quần áo mặc thật dày, vậy mà vẫn thấy rét lạnh. Sáng sớm ngày hôm đó nhưng lại có mưa bụi, nhưng trời có lạnh thêm cũng không ngăn được không khí vui mừng ở phủ thừa tướng…. Đường Thương Nguyệt mang thai. Lão phu nhân, vợ chồng Lạc Thừa Nam, Lạc gia từ trên xuống dưới đều vô cùng vui mừng, Lạc Ngọc không có cảm xúc gì với tiểu oa nhi, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao hắn không có khả năng có đứa nhỏ, Lạc gia sau này chỉ có thể trông cậy vào ca ca và chị dâu.
Hiện giờ Lạc Tây đang ở Tái Bắc, Lạc gia liền viết thư truyền tin vui cho hắn, đợi đến khi hắn biết được việc này, nhanh chóng đi xin nghỉ lại quay về kinh, cũng là sau lễ mừng năm mới.
Qua năm mới còn chưa được hai ngày, trong cung liền xảy ra chuyện, Văn Tuyên đế chính trực tráng niên đột nhiên đổ bệnh, bệnh tới ngay cả người dưới cũng thấy khó khăn, chỉ có thể hấp hối nằm ở trên giường, liên tiếp nửa tháng không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Lạc Thừa Nam cùng mầy quyền thần cùng nhau thủ trong cung, một mặt xử lý chính vụ, một mặt hầu hạ Văn Tuyên đế, vội vàng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi.
Hiện nay Triệu Thiên Hằng mới mười hai tuổi, nhưng đời trước, hắn đăng cơ khi hai mươi sáu tuổi, kiếp trước kiếp này kém nhau mười bốn năm, không khỏi qua nhanh đi! Trong lòng Lạc Ngọc cũng rút rè, sợ có biến cố gì, liền đánh cược đi vào trong cung một chuyến, nhưng mà một chuyến này không tìm được tin tức hữu dụng, nhưng lại làm cho hắn thấy một vở tuồng ở hậu cung.
Trong Di Hòa cung, Đổng quý phi quần rách áo manh nửa quỳ trên giường, lộ ra hai vai tuyết trắng mềm mại, trên gáy là dấu vết mập mờ, nàng khóc đến vẻ mặt đỏ bừng, nhưng lại ngại mọi người ở ngoài màn, lại không dám lộn xộn, chỉ có thể kéo lấy đệm chăn cố gắng che lấy cơ thể mình.
Mà trên mặt đất cách giường không xa, một nam tử cường tráng trần trụi nằm nửa sống nửa chết, bị đánh cho chết ngất.
Trong phòng tràn ngập một cỗ ý vị không thể miêu tả, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì thật rõ ràng.
Hoàng hậu quan sát một vòng, mặt không thay đổi vẫy tay, thị vệ phía sau lĩnh mệnh, đem nam tử kia kéo ra ngoài. Nàng không sốt ruột xử lý Đổng quý phi, mà là giương mắt nhìn Triệu Thiên Hằng ở góc sáng sủa, lại nhìn Đổng quý phi, thong thả mở miệng: “Ai gia không hỏi tội ngươi, chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi nói sau.”
Sủng phi thừa dịp chính mình bệnh nặng cùng nam tử tư thông, Văn Tuyên đế sẽ làm thế nào? Huống chi ở đây có vài đại thần, chuyện này muốn ngầm xử lý cũng không được, tử tội tính còn nhẹ.
Đổng quý phi nghe lời này xong, rốt cục thanh tỉnh một chút, ngửa đầu oán giận nhìn chằm chằm hoàng hậu, một bên khóc một bên cắn răng nói: “Hoàng Nga Vân, ngươi không chết tử tế được!”
Hoàng hậu ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, lại dặn dò vài câu, vịn tiểu cung nữ giúp đỡ đi ra ngoài.
Lạc Ngọc đối với nữ nhân tranh đấu không có hứng thú, trước khi rời đi, nhịn không được nhìn Triệu Thiên Hằng một mực không nói gì.
Tiểu hài tử kia bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt như nước, gợn sóng không sợ hãi.
Việc này tiếp theo như thế nào Lạc Ngọc không biết, dù sao cũng không gặp qua Đổng quý phi, về phần Triệu Thiên Hằng, được cho làm con thừa tự chỗ hoàng hậu. Hắn không khỏi cảm khái, mệnh của tiểu hài nhi này thật sự là có nhiều trắc trở.
Trung tuần tháng chạp, Văn Tuyên đế hết bệnh, trong triều lại hòa bình.
Mười lăm tháng bảy năm sau, Đường Thương Nguyệt sinh hạ một đôi long phượng thai, khi nàng sinh sản bị xuất huyết nhiều, suýt nữa thì một thi ba mệnh, khi chấm dứt Lạc Tây ngay cả đứa nhỏ cũng không xem, chạy tới chăm sóc phu nhân nhà mình, một đại nam nhân thế nhưng lại khóc hu hu.
Nhưng trái lại Lạc Thừa Nam, mỗi tay ôm một đứa trẻ, nhìn nhìn nếp nhăn trên mặt búp bê, đều nhanh lão lệ tung hoành.
Mười lăm tháng tám, Lạc gia làm tiệc trăng tròn, mở tiệc chiêu đãi các quyền quý thế tộc trong kinh, nhân vật nổi tiếng hiền sĩ. Lạc Thừa Nam vui vẻ, uống đến say mèm, say đến điên cuồng nằm trên mặt đất đến nửa đêm, ai khuyên cũng không chịu đứng lên, đợi tỉnh rượu, hắn lại chạy tới chọc cười hai tiểu oa nhi.
Lạc Ngọc chạy theo hắn, hắn nói lầm bầm dỗ nữ oa, một hồi lâu sau, mới dỗ búp bê ngủ.
Hôm sau, Lạc Thừa Nam tiến cung diện thánh, thỉnh cầu cáo lão hồi hương, cử động này vừa ra, trong triều liền ồ lên, nhưng Lạc Thừa Nam kiên quyết, tất cả quyền lực ở trong tay đều trả lại, Văn Tuyên đế coi như sớm dự đoán được, giả ý trả về hai lần, đợi tới khi hắn đề đến lần thứ ba mới đồng ý.
Từ đó, Lạc gia rời đi kinh đô trở về Võ Lăng, rời khỏi triều đình quy ẩn giang hồ.
Nhưng Lạc Ngọc vẫn chưa rời kinh, hắn ở trong kinh thành mua một tòa nhà, ở lại xử lý những chuyện sau này, tòa nhà đó là nơi bên cạnh tướng quân phủ kiếp trước.
Thế nhưng cũng không có quá nhiều chuyện, bình thường ngoại trừ chuyện của Thượng Cổ Đường, cũng chỉ có cùng Tạ Thao Mẫn cùng Tần Vương uống trà.
Lạc Thừa Nam vừa đi, thế cục trong triều liền đại biến, Văn Tuyên đế sớm có chuẩn bị, thừa dịp này đề bạt mấy thân tín, mà thừa tướng mới, là Ông Nghiêm Sùng vần làm việc điệu thấp, Dương Anh cũng dính chút quang, thăng chức trung thư tỉnh hữu thị lang. Nhưng Văn Tuyên đế đối với đứa con nhà mình không vừa lòng, liên tiếp chèn ép Triệu Thiên Phụng cùng Triệu Thiên Dận, đầu tiên là Chương gia rơi đài, lại đối phó với đám người Diệp Vận, hầu như đem toàn bộ vây cánh trong triều tẩy trừ một phen.
Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người trong triều đều cảm thấy bất an, ai cũng kẹp chặt mông, những người trong đảng phái ngay cả rắm cũng không dám thả.
Một đời này phát triển như thế nào, Lạc Ngọc cũng không đoán được, càng không khống chế được, dù sao lửa cháy không tới Lạc gia, hắn mừng rỡ thanh nhàn xem nào nhiệt.
Một nơi khác, đại lý tự cùng cẩm y vệ tranh đấu, trình độ của Phùng Cung Duẫn cùng Từ Thiệu cao hơn một bậc, cẩm y vệ chỉ huy sứ đổi chủ, mà chủ tử mới kia, đúng là Lục Tiện. Kim khẩu của Văn Tuyên đế vừa mở, trực tiếp đem vị này nhấc đến vị trí cao, mà Lục Tiện cũng không phụ kì vọng, hắn chỉ chỗ nào liền cắn chỗ đó, rất giống với chó phát cuồng.
Sau hai năm, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cùng hoàng quyền tranh đấu không thoát được quan hệ, Triệu Thiên Phụng không cần ngừng lại, nhưng Triệu Thiên Dận cũng không phải ngồi không, hai phái tranh đấu ngươi sống ta chết, rốt cục ở năm thứ ba định thắng thua, Triệu Thiên Dận suy tàn, bị phái tới Tây Nam.
Hà thái phó cũng liên lụy tai ương, trong một đêm, Hà gia nhanh chóng suy tàn.
Triệu Thiên Dận trước khi rời kinh, đi phủ thị lang một chuyến, vốn muốn nhìn thấy Tô Minh Trác, cũng không nghĩ tới gặp phải một đống bụi, ngay cả cửa cũng không đụng tới, mặc hắn đứng ở bên ngoài đến nửa đêm, đại môn phủ thị lang cũng không mở ra.
Cuối cùng vẫn là lão nô Tô phủ đi ra, khuyên hắn đi đi.
Hắn không chết tâm, đem một phong thư giao cho lão nô: “Phiền nhất định giao cho hắn.”
Lão nô có lệ đáp ứng.
Nhưng lá thư này không có mở ra, đã bị ngọn đèn đốt cháy. Trong phòng mờ nhạt, vén lên bóng người trên giường, chỉ huy sứ đại nhân cầm lấy thắt lưng của vị chủ nhân Tô phủ trong trẻo nhưng lạnh lùng này, đỉnh vào vừa mau lại ngoan, hai người đều như là đang phát tiết, nhanh chóng bám vào đối phương, giống như là phải kết làm một thể.
Tháng bảy, thời điểm trời nóng mồ hôi ra đến ướt đẫm, Văn Tuyên đế bỗng nhiên bệnh nặng, chỉ một buổi tối liền tắt thở.
Vốn hắn đã chết, đương nhiên nên là thái tử Triệu Thiên Phụng kế vị, nhưng khi đến đây, Tần Vương lại cầm di chiếu đứng ra, tuyên bố Triệu Thiên Hằng kế vị. Văn Tuyên đế còn sống không phế thái tử, đã chết để lại một đạo di chiếu, còn muốn truyền ngôi cho Triệu Thiên Hằng yếu thế nhất, khiến Triệu Thiên Phụng làm sao tin được? khiến hắn làm sao có thể bỏ qua?
Màn đêm buông xuống, thiên kiền môn sinh biến, đảng thái tử bức vua thoái vị, không ngờ bị vây ở Hoa Anh điện, Tần Vương dẫn Phùng Cung Duẫn, Lục Tiện đem đám người bắt giữ, mà Hàn Đông Lâm phải thủ ở biên quan cũng đột nhiên xuất hiện, lãnh binh đem phủ thái tử cùng những phủ đệ quan viên liên quan toàn bộ bắt giữ, trong các gia quyến bị bắt giữ này, cũng có Hoài Tây Vương.
Hàn Đông Lâm coi như khách khí, bản thân tự mình mời phụ tử Hoài Tây Vương ra phủ, hắn mặc một thân mũ giáp, cưỡi con ngựa cao to áp giải những người này vào cung, một chiêu này đánh cho đảng thái tử trở tay không kịp, mặc dù không hay ho gì, nhưng làm cho trận doanh của đối phương khoanh tay chịu trói hơn phân nửa.
Triệu Thiên Phụng kiên cường, biết được đại thế đã mất, tự vẫn trong Hoa Anh Điện.
Lúc đó, Lạc Ngọc đang cùng Lí Hiển ở trong viện của bản thân cùng nhau uống rượu ngắm trăng, khi mặt trăng lên giữa trời, Lạc Ngọc mới lệnh người hầu đem Lí Hiển đuổi về Lí phủ. Trong viện mát mẻ, A Lương lấy ghế nằm ra, dìu hắn say khướt nằm lên.
“Thiếu gia, ngài nằm một lát, ta nấu cho ngài bát canh tỉnh rượu.” A Lương nói.
Lạc Ngọc xua tay: “Không cần, ngươi về phòng nghỉ trước đi.” Nói xong, nhắm mắt lại.
A Lương lanh lợi, trả lời, thu thập thức ăn cùng một đống hỗn độn rượu ở trên bàn, im lặng rời khỏi sân.
Ánh trăng tối nay vừa tròn vừa lớn, giọt nước ở trong viện cũng còn nhìn thấy rõ, gió đêm thổi lên, thổi đi hơi nóng cùng mùi rượu. Lạc Ngọc có chút mệt mỏi, đầu thật sự mơ màng, không bao lâu liền ngủ, vừa mở mắt, đã là canh bốn rạng sáng, hắn nửa tỉnh nửa mê chống người ngồi dậy, muốn trở về phòng ngủ, dưới chân lại thấy nhẹ nhàng, chợt nhìn thấy áo giáp của ai.
Còn không kịp phản ứng, người đã được thả xuống giường mềm mại, thời điểm tháng bảy tháng tám đúng là rất nóng, trước giường đặt một chậu băng thật lớn để đánh tan nóng, nên rất là mát mẻ thoải mái, Lạc Ngọc giống như không có xương dựa vào đầu giường, đóng lại suy nghĩ mệt mỏi mở miệng nói: “Xong rồi?”
Người nọ không trả lời, mà là lôi kéo chân hắn, hướng đến chính mình kéo tới, Lạc Ngọc thình lình hoảng sợ, vồ trượt ôm bậy, liền ôm lấy cánh tay người này.