Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 125: Chương 125: Chương 124




Hận sao, Tô Dư nhất thời bị hắn hỏi có chút ngây ngốc.

Thật lâu không nói gì, Hạ Lan Tử Hành trong lòng càng thêm sợ hãi, nhất thời hơi hối hận, chính mình không nên nói với nàng rõ ràng như vậy. Để cho nàng cái gì cũng không biết, xem hắn không phải người lúc trước có lẽ sẽ tốt hơn.

"Nếu như lúc thần thiếp sinh ra liền mang ký ức đời trước, có lẽ sẽ chọn không gả cho bệ hạ."

Sau thật lâu, Tô Dư mới chậm rãi nói.

Hạ Lan Tử Hành trong lòng căng thẳng. Kết quả này, coi như là trong dự liệu đi...đời trước hắn tổn thương nàng nhiều năm như vậy, giả như nàng sớm biết, nhất định sẽ không chọn chịu thêm một lần nào nữa.

"Nhưng...cho đến hôm nay, thần thiếp không hối hận đã gả cho bệ hạ."_ Tô Dư lúng túng nói. Ngước mắt lên, trên mặt lộ ý cười, toại nguyện nói _"Trước không biết bệ hạ là bệ hạ đời trước, thần thiếp cũng thử hận qua, kết quả hận không nổi. Lần này, liền không thử đi. Nếu vẫn là người lúc trước, thần thiếp liền xem "tương lai" thật sự là "tương lai", mọi chuyện đều chưa từng phát sinh."

Coi như chính mình chưa từng trải qua gì cả.

"... Là thật?"_ Hạ Lan Tử Hành có chút ngoài ý muốn, Tô Dư nhẹ cười nhìn hắn nói:" Nếu không thì sao? Bệ hạ ngài có biết...so đo những chuyện này mệt mỏi vô cùng."

Nàng vẻ mặt nghiêm túc, giống như thật chỉ vì lười phải so đo những thứ này. Hạ Lan Tử Hành không nhịn được cười một tiếng, yên lòng, trong vui sướng lại có chút luống cuống. Cúi đầu bụm mặt nửa ngày không động tĩnh, khiến Tô Dư do dự có nên hỏi hắn làm sao không.

Hạ Lan Tử Hành chợt ngẩng đầu, cười cắn răng, nói:" Dọa chết ta rồi....."

"..."_Tô Dư kinh ngạc nhìn nhìn hắn, "xì" một tiếng bật cười. Thu liễm xong mới nói:" Về phần bệ hạ? Thần thiếp biết mình trước kia có chút lòng dạ hẹp hòi, sau này...sẽ không."

"Đến."_ Hoàng đế đứng người lên, đưa tay cho nàng _"Ra ngoài đi một chút."

_______________________________________

Mới vừa trải qua hành thích, cả bãi săn đều canh phòng cẩn mật, lúc này trái lại an toàn cực kỳ. Hai người tùy ý đi tới bãi cỏ không xa, Tô Dư ngẩng đầu lên nhìn tinh tú:"Thật nhiều."

Hoàng đế đang nghĩ ngợi tâm sự, chợt nghe nàng nói, vừa ngẩng đầu vừa thuận miệng hỏi một câu: "Cái gì?"

Tô Dư khiêu mi, liếc mắt dò xét hắn: "Còn có thể là gì? Minh nguyệt sao?"

Nào ngờ hoàng đế rất phối hợp, nghiêm nghị nhìn trời giây lát, trịnh trọng nói một câu: "Minh nguyệt đầy trời, mỹ tai, mỹ tai!"

"..."_ Tô Dư không khỏi nghĩ đến khung cảnh "Minh nguyệt đầy trời", thế nào cũng cảm thấy không hề mỹ cảm.

"... Đúng rồi!"_ Hạ Lan Tử Hành đột nhiên nghĩ tới một chuyện _"Nàng vừa đến đã vội để nàng nghỉ ngơi, có một khách quý còn chưa kịp cho nàng gặp."

"Khách quý?"_ Tô Dư ngẩn ra _"Khách quý gì?"

"Chốc lát trở về liền dẫn nàng đi gặp." _ Hoàng đế thần bí hề hề cười nói _" Người ta là phụng mệnh Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, đem ám tiện sau lưng trẫm bắt được, lại không để ai nhận ra."

Tô Dư liền nhớ tới trong mộng nhìn thấy có người bắn tên chặt đứt dây thừng, nói như thế thật là có người cầm tên núp trong bóng tối, lại không biết ai đã ngầm đem người này giải quyết?

Đang di chuyển, hoàng đế đột nhiên dừng chân lại, Tô Dư cũng dừng theo, ở trong màn đêm không khỏi tăng khẩn trương. Không hiểu nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế lại vẫn nhìn về phía trước, lấy bình tĩnh, nở nụ cười:" Thật sự là "Ban ngày không thể nói người, buổi tối không thể nói quỷ" a!"

Xa xa truyền tới một âm thanh, nghe có chút già nua lại tràn đầy khí lực:" Buổi tối khuya, bệ hạ nói ai là quỷ?"

"... Lỡ lời."_ Bật cười một tiếng, hoàng đế kéo Tô Dư tay đi lên phía trước. Tô Dư nghe thấy thanh âm kia rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại đi mười mấy bước mới nhìn thấy người nọ, vừa thấy khuôn mặt liền sinh sinh sửng sốt:" Đây là..."

Hoàng đế nắm chặt tay nàng, vui vẻ giới thiệu:" Đây là Yến Đông đệ nhất hiệp năm xưa."

Chính là lão ông ở tiệm mì Kỳ sông kia.

"Yến Yến Yến...Yến đại hiệp."_ Tô Dư kích động nói không rõ ràng, phản ứng này làm cho Yến Vũ Lăng có điểm sững sờ, tiện đà thấy nàng thoát khỏi tay hoàng đế, hưng phấn không thôi tiến lên cầm lấy tay hắn _" Yến đại hiệp... Mau nói... Sau khi tư tình của ngài cùng Cung chính nữ quan bị Thái thượng thái hoàng phát hiện liền thế nào..."

"..."_ Yến Vũ Lăng thần sắc không thể không khác thường, rất hứng thú đánh giá nàng một phen, tâm nghiêm chỉnh nói thế gia quý nữ, hảo đoan đoa thiên tử cung tần, thế nào vừa thấy mặt đã đào bới chuyện cũ của người khác?

"Khụ..."_ Hoàng đế lúng túng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy thật là tự gây nghiệt. Hắn trước khi Tô Dư đến hành cung Dục Đô, liền đem chuyện kể cắm ở chỗ mấu chốt, chết sống cũng không chịu nói thêm nàng. Lại không biết Tô Dư bị nhử đến không chịu nổi, hôm nay vừa thấy nhân vật chính, không nói hai lời liền xông lên hỏi. Gấp rút cúi người, hướng Yến Vũ Lăng nói _ "Đại hiệp đừng trách móc."_ Sau đó Tô Dư kéo sang, thấp giọng _"Nương tử đừng ném người như vậy, vi phu buổi tối trở về sẽ kể chuyện cho nàng..... nàng buông tha Yến đại hiệp đi..."

"... Nha."_ Tô Dư buồn buồn đáp một tiếng, mũi chân trên mặt đất vẽ vài vòng _"Về còn dừng tại chỗ quan trọng hơn, bệ hạ ngài quá thất đức."

Rõ ràng ở trước mặt người ngoài còn muốn đâm hắn một đao, lại bày ra vẻ mặt ủy khuất, làm đại hiệp trước mặt nghe đến mặt lộ bất mãn trừng hắn:" Bệ hạ, khi dễ ai cũng không thể khi dễ thê thiếp nhà mình."

"Ta không có..."_ Hoàng đế trong lòng kêu oan, ánh mắt thoáng nhìn Tô Dư, liền thấy nàng đáng thương ngẩng đầu, phụ họa: " Đúng vậy, khi dễ nữ tử thì tính là bản lãnh gì..."

"..."_ Kẻ xướng người hoạ làm cho Hạ Lan Tử Hành bất giác nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ _"Đại hiệp ngài là phụng mật chỉ Thái hoàng thái hậu đến giúp đỡ Tô Dư khi dễ trẫm sao?"

_______________________________________

Đều nói du hiệp giang hồ hành tung bất định, đại hiệp thoái ẩn đã từng gánh danh "đệ nhất hiệp" này lại càng như vậy. Bãi săn hiện nay đề phòng nghiêm ngặt, Thẩm Diệp son sắt thề rằng binh lính đã bảo vệ nơi này thành địa phương "Ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào".

- - Sáng ngày kế, Yến Đông đệ nhất hiệp liền đánh vào mặt hắn.

Hoàng đế cười nhạt hỏi Thẩm Diệp:" Yến đại hiệp so với ruồi bọ lớn hơn đi?"

"..."_ Thẩm Diệp cảm thấy mất mặt cực kỳ. Nhìn về phía thích khách bị phế mười ngón tay bên cạnh, lại nhận lấy mảnh lụa hoàng đế đưa tới.

Trên tơ lụa rải rác maya chữ, rõ ràng là máu viết: Tiểu tử này muốn chạy, lão phu thay các ngươi sắp xếp. Đi đây, không cần tạ lễ.

Rõ ràng rành mạch chứng minh, dưới nghiêm ngặt canh phòng của hắn, Yến Vũ Lăng cứ như vậy không tốn sức lực rời bãi săn.

"...Bệ hạ thứ tội."_ Thẩm Diệp nhắm mắt nói.

Hoàng đế đưa tay:" Lấy ra."

"... Cái gì?" Thẩm Diệp sững sờ, lập tức ý thức được hoàng đế nói tơ lụa kia. Vội nộp trở về, liền thấy hoàng đế vừa cẩn thận thu hồi, vừa nói:" Còn phải giữ lại kể chuyện cho A Dư."

Lại có thêm một hồi mới.

_______________________________________

Mọi người hai ngày sau rời bãi săn trở về Ngô Tuân. Nhân chứng vật chứng đều có, chờ thánh giá về Cẩm Đô sẽ thanh lý Đậu gia.

Từ xa, hoàng đế đã thấy nơi này canh phòng đến nghiêm ngặt, toại nguyện cười tán gẫu với Tô Dư:" Nàng nhìn nàng làm cho Ngũ thúc phải khẩn trương thế nào a?"

"Đây không phải...phòng ngừa bất trắc sao." _ Tô Dư nhàn nhã vuốt Cá Bột, một bộ toàn bộ không có việc gì.

Trở lại hành cung, mới biết Lương tướng quân Hạ Lan Nguyên Tuân phái tới đã giúp cấm quân Đô Úy phủ bắt lại kẻ khống chế hết thảy người Đậu gia phái tới đây -- đường đệ Đậu Khoan Đậu Khung, hoàng đế sau khi nghe bẩm cười một tiếng:" Nhân chứng lại tăng thêm rồi. Áp giải đi, đừng làm hắn chết."

Nhất thời phảng phất mọi chuyện đều được giải quyết, hoàng đế không có việc gì, Ngô Tuân hết thảy đều bình an. Tô Dư yên tâm, hoàng đế lại vẫn so với nàng thêm chút tâm tư -- nàng chỉ nghĩ đến đây, chưa từng nghĩ sâu thêm một chút, nếu đã có thể ở Ngô Tuân làm ra chuyện như vậy, bây giờ Cẩm đô sẽ như thế nào.

Chỗ kia có hoàng cung, có văn võ bá quan, nếu Đậu gia nắm được Cẩm Đô, mặc dù chỉ là vùng vẫy giãy chết, không xảy ra nhiễu loạn quá lớn, nhưng vẫn là phiền toái.

Ngược lại hôm qua đã sai người trở về tìm hiểu, chỉ là người thăm dò đến bây giờ còn chưa trở về. Hoàng đế chìm khẩu khí, yên lặng chờ.

_______________________________________

Ban đêm, hoàng đế ôm lấy Tô Dư ngủ say, hai con chồn tựa lẫn nhau ngủ đến được thoải mái.

Lúc này một khoái mã phi nhanh vào thành, trực tiếp đến hành cung, vào cung cũng không chậm lại, mãi đến trước chính điện mới chịu ghìm ngựa.

"Cẩm Đô cấp báo."_ người nọ xuống ngựa liền chạy vào trong điện, không cung nhân nào dám ngăn trở, Từ U lại càng vội vã vào tẩm điện bẩm báo.

"Bệ hạ, Cẩm Đô cấp báo."_ Hạ Lan Tử Hành vừa nghe sáu chữ này liền lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng mặc y phục, vén màn ngủ lên, vừa thấy người nọ liền hỏi:" Như thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, Đậu gia chưa có dị động." _ Người nọ ôm quyền bẩm, hoàng đế vừa mới thở ra hơi, hắn đã nói tiếp _" Bất quá...Đăng Đan vương đã mang binh đến Cẩm Đô."

"Lục thúc?"_ Hoàng đế mãnh liệt hít khí. Lúc này chợt nghe thân vương mang binh tiến vào, hắn tất nhiên khẩn trương. Nếu chỉ một Đậu gia liền không sao, nhưng nếu cùng hoàng thất liên thủ, việc này liền không dễ dàng.

"Vâng." Người nọ ấp úng, chốc lát mới lấy ra một phong thư, cung kính trình lên _"Thần gặp Đăng Đan vương, ngài liền để thần giao thư này cho bệ hạ."

Hoàng đế tiếp nhận thư nhìn lướt qua, phía trên là bốn chữ không quá mức đặc thù: Bệ hạ hôn khải.

Nhìn qua chỉ là một phong thư bình thường...cũng không giống với chiến thư.

_______________________________________

Bình tĩnh xé phong thư, hoàng đế lấy giấy viết bên trong ra, từng chữ cứng cáp hữu lực, xem ra do chính tay Đăng Đan vương Hạ Lan Nguyên Thước viết.

Nhưng lời nói...lại quá không đứng đắn.

"Chợt nhận cấp tin của Ngũ ca, nói Ngô Tuân khác thường. Về sau nghe ngóng, mới biết Vân Mẫn Phi đem bảo ấn của Thái thượng thái hoàng tìm hắn mượn binh thủ Ngô Tuân...Bệ hạ, phu nhân của ngài lá gan quá lớn, ỷ vào thái thượng thái hoàng liền dám chỉ điểm thúc thúc rồi? Nghe Lục thúc, việc này không được a... Ngài nhất định phải răn đe, sau này nàng cho dù trở thành hoàng hậu cũng phải theo bệ hạ ngài gọi bản vương một tiếng "Lục thúc" không phải ư? Không cho nàng làm chuyện như vậy nữa!"

Rất bất mãn. Có thể thấy không chỉ bất mãn việc Tô Dư tùy tiện "mượn binh", mà còn ghi thù việc hắn lúc trước triệu các thân vương đến diễn trò trước mặt triều thần.

"Thôi, không nói nhiều nữa. Biết dã tâm Đậu gia, liền theo mệnh Ngũ ca thay bệ hạ coi chừng Cẩm Đô, tạm không tự ý động Đậu gia, yên lặng chờ bệ hạ xử lý."

"A..."_ Hoàng đế xem xong liền bật cười, loại đùa giỡn giữa người nhà như vậy là có ý tứ nhất, dạng chuyện hung hiểm gì cũng không đáng nhắc tới.

"Bệ hạ, việc này..."_ Người tới đưa tin vẫn chờ đáp lời, hoàng đế thu thư lại khoát tay nói: "Không sao."

Tâm tình không khỏi sung sướng.

Thong thả trở về tẩm điện, nằm nghiêng xuống nhìn Tô Dư vẫn an giấc, hoàng đế nhẹ cười một tiếng: "Nàng quả thật đã giúp một việc lớn a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.