Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 126: Chương 126: Chương 125




Trong thành Cẩm Đô, đầu đường khắp phố đều mang một hồi khẩn trương. Từ quan lại quyền quý đến dân chúng bình dị đều bí mật nghị luận, không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết thiên hạ có hay không sắp đổi chủ.

Gã sai vặt thám thính tình hình một đường chạy gấp về Đậu phủ, vào phòng khách, vội vàng dập đầu với người trước mặt, bẩm _"Đại nhân, đã nghe được. Động tĩnh đêm qua...là Đăng Đan vương cả đêm mang binh vào thành."

"Cái gì?!" _ Đậu Khoan cả kinh. Phiên vương mang binh vào thành, cũng là muốn tạo phản sao, thế nào lại khéo như vậy.

"Vào cung chưa?"_ Đậu Khoan vội hỏi. Gã sai vặt lại dập đầu, đáp:"Không có. Chỉ đem người vây quanh Hoàng thành cùng hoàng cung. Nhưng...bản thân Đăng Đan vương ngay cả Hoàng thành cũng không tiến vào một bước. Cũng không cho người ngoài ra vào, đặc biệt là trong cung, hoạn quan ra ngoài mua vật phẩm đều có người theo dõi gắt gao."

Hạ Lan Nguyên Thước đây là...ăn nhầm thứ gì vậy?

Đậu Khoan nhất thời không hiểu.

Qua hai ngày kế, ngược lại là Ngô Tuân truyền tin tức đến: Hoàng đế khởi giá hồi Cẩm Đô.

_______________________________________

Đậu Khoan hoảng hồn. Ba ngày trước đột nhiên mất liên lạc với đường đệ tại Ngô Tuân, cũng không hề biết chuyện thành hay bại. Bất quá hắn vẫn luôn cảm thấy, việc kia được trù tính kỹ càng như vậy, có lẽ sẽ không phát sinh đường rẽ gì.

Hôm nay không những vẫn không liên lạc được, lại nghe được tin hoàng đế hồi cung trở về.

Vội vàng tiến cung, muốn cùng nữ nhi thương lượng. Lại không ngờ Tả tướng đứng hàng tam công (*), lần đầu tiên bị chặn trước cửa Hoàng thành, binh lính thủ thành đều là người của Đăng Đan vương, nói thế nào cũng không để hắn tiến vào.

(*) Tam công: dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến. Chức vị chi tiết từng bộ ba này thay đổi theo từng thời đại và không cố định. (Nguồn: Wikipedia)

"Ta là Tả tướng đương triều, nữ nhi hiện ở trong cung, cho dù là bệ hạ cũng chưa từng nói không cho gặp."_ Đậu Khoan kiềm chế chột dạ, tận lực nói lý lẽ với lính thủ thành.

Đổi lại chi là một cái liếc mắt, người nọ đáp:"Chúng ta là người ở đất phong của Đăng Đan vương, không phải cấm vệ trong cung. Lại chưa từng nghe được thánh chỉ như vậy, chỉ có thể phụng mệnh Đăng Đan vương làm việc."

"Các ngươi muốn tạo phản sao!"_ Đậu Khoan tức giận hô lên, lập tức nghe được một tiếng cười sang sảng truyền đến. Hạ Lan Nguyên Thước đúng lúc đi dạo, vừa ra đến cửa chính Hoàng thành, cách nơi Đậu Khoan đứng vài trượng thì dừng chân lại, cười nhìn hắn, chậm rãi nói:" Câu này nói ra từ miệng Đậu đại nhân, thật có ý tứ."

Đậu Khoan thần sắc hoảng hốt, nhất thời không biết nói gì. Hạ Lan Nguyên Thước thu liễm ý cười, chìm dung nói:" Từ thời tiên đế đến đương kim thánh thượng, đều nể trọng Đậu gia. Đại nhân không cảm động nhớ đến quân ân liền thôi, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, hôm nay còn có mặt mũi tiến cung, còn có mặt mũi nói con gái của mình là thiên tử cung tần sao?"

Hạ Lan Nguyên Thước âm thanh thanh lãng mười phần. Ngoài hoàng thành chính là đường lớn Cẩm Đô, dân chúng lui tới rất nhiều, lời này vừa ra liền dẫn tới không ít người dừng bước, muốn nghe một chút đã xảy ra chuyện gì -- bất kể nói thế nào, chuyện quý tộc tranh quyền đều cách rất xa những gì thường dân có thể biết, được may mắn chính tai nghe thấy như vậy quả là dịp hiếm thấy.

"Muốn đoạt thiên hạ của Hạ Lan gia."_ Hạ Lan Nguyên Thước cười khẽ, suy nghĩ một chút liền sửa lại _" Nha...Đại nhân ngài còn không phải là "đoạt", là "trộm" mới đúng. Ngài đánh bàn tính cũng quá tốt rồi, có phải hay không đã quên, Thái thượng thái hoàng vẫn còn ở Dục Đô?"

Vốn chỉ định vô tâm chất vấn Đậu Khoan, từ lúc đến Cẩm đô, Hạ Lan Nguyên Thước ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn. Lại không ngờ hắn lại vội vàng muốn vào cung như vậy, Hạ Lan Nguyên Thước thân là hoàng đế thúc thúc, con ruột Thái thượng thái hoàng, vừa nhìn tên gian thần tự nhiên lòng tràn đầy không vui, nhất thời còn ảo não hôm trước đã sai người đưa tin tới hoàng đế nói không động Đậu gia, nếu không, hắn nhất định tại chỗ lấy mạng lão tặc này.

Đậu Khoan hoàn toàn rối loạn. Không nói đến tột cùng đã xảy ra sai sót ở đâu, về việc này, hắn đầu tiên đã đánh giá thấp sự đoàn kết của hoàng tộc. Họ căn bản không giống như các đời trước tranh đấu gay gắt, toàn gia này...quả thực toàn lực đối ngoại.

_______________________________________

Hoàng thất các nơi đều nhận cấp tin của Đồng Thượng vương Hạ Lan Nguyên Tuân, nói hoàng đế khả năng đã xảy ra chuyện. Nhất thời không biết làm gì, rốt cuộc đều đồng loạt đưa ra cùng một quyết định: Trước cứ tới Cẩm Đô -- nếu hoàng đế vô sự liền thôi, nếu thực sự có bất trắc, khó tránh đại loạn nhất thời, cũng không thể để người ngoài có thời cơ lợi dụng.

Bọn họ đi gấp, ngự giá hoàng đế cộng thêm một đám cung nhân, tần phi tùy giá, luôn so với bọn họ chậm hơn một chút. Vì vậy thời điểm cách Cẩm Đô một ngày đường, Hạ Lan Tử Hành nhận được cấp báo:" Bệ hạ, các vị phiên vương...còn có vài vị đại trưởng công chúa, đều đến Cẩm Đô."

"A..." _ Hoàng đế nhướng trán cười khổ, dò xét Tô Dư. Tô Dư giả vờ không can hệ đến mình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngâm nhẹ tiểu khúc, làm bộ nàng cái gì cũng không nghe thấy.

Người đến bẩm chuyện có chút bất an, trận thế này thấy thế nào cũng là liên thủ tạo phản, hoàng đế lại vẫn một bộ không có việc gì, phất tay cho hắn lui ra. Cũng không hạ chỉ trì hoãn, vẫn như cũ trở về Cẩm đô.

... Bệ hạ vội vã chịu chết như vậy sao?

Khư khư thấp thỏm như vậy, đoàn người đều ngột ngạt không thôi, loại ngột ngạt này vào lúc đến Cẩm Đô thành trong nháy mắt đều để phần đông dân chúng phát giác -- nói không rõ không đúng chỗ nào, tóm lại chính là cảm thấy không khí không đúng đi.

Vẫn rối rít hạ bái, đồng loạt hô vạn tuế, trong lòng lại thầm nghĩ...có nên nhanh chóng thu thập châu báu chạy loạn hay không?

_______________________________________

Ngự giá tiến Hoàng thành, vào cung, tất cả vẫn yên tĩnh, thứ gì cũng không thay đổi.

Trong tích tắc hoàng đế bước vào Thành Thư điện, bước chân liền dừng lại. Hơi khựng người, nhìn từng vị đang ngồi cách đo không xa, đại thở phào xong liền hướng hắn vái chào:" Bệ hạ."

"..."

Không ngờ mọi người không chỉ đều đến Cẩm Đô, còn cùng nhau chờ ở Thành Thư điện.

Gấp rút mời tất cả ngồi xuống, tự đi nội điện thay y phục sau mới trở lại chính điện, từng câu từng chữ đem chân tướng giải nghĩa, chúng hoàng thất mới hoàn toàn yên tâm.

"Việc này..."_ Hoàng đế nhẹ nắm tay Tô Dư, áy náy cười, hướng các vị trưởng bối nói _" Tự ý xin điều binh là nàng không phải, nhưng đây cũng là không còn cách nào. Lần này nếu không phải nàng đi chuyến này, trẫm đại khái đã mất đi tính mạng. Cho nên...các vị thúc bá đừng trách móc."

Lời đầu tiên đã có ý nói đỡ thay Tô Dư. Hoàng đế đã làm đến mức này, người ngoài bọn họ còn có thể thế nào nữa? Ngọc Bích đại trưởng công chúa nhấp một ngụm trà, cười yếu ớt: "Thời điểm vào cung liền nghe trưởng tỷ nói, Vân Mẫn Phi ngày thường bộ dáng cẩn thận, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt có thể làm ra chuyện như vậy. Thôi, dù sao cũng vì tốt cho bệ hạ, lại là cầm bảo ấn Thái thượng thái hoàng làm việc, chúng ta nếu cưỡng cầu bệ hạ trị tội nàng, truyền đến chỗ phụ hoàng ngược lại cũng không tốt lành gì."

Hạ Lan Nguyên Thước vốn trông giữ Hoàng thành, chưa cùng cùng những hoàng thất vào cung, vừa nghe hoàng đế hồi cung lúc này mới chạy đến. Vào Thành Thư điện, còn chưa kịp hướng hoàng đế chào, đã nghe Tô Dư nhẹ kêu một tiếng: "Lục thúc."

Hạ Lan Nguyên Thước sững sờ, vừa nhìn sang, Tô Dư liền đi đến, đoan đoan hành lễ trước mặt hắn:" Điện hạ...là A Dư làm việc lỗ mãng, không có ý bất kính điện hạ, điện hạ đừng trách tội."

"..."_ Hạ Lan Nguyên Thước mặt lạnh giương mắt, nhìn hoàng đế. Rõ ràng hoàng đế đã đem phong thư viết đến tùy ý kia cho Tô Dư xem, để Tô Dư hôm nay mới có thể trước mặt một đám hoàng thất "trả thù" như thế. Thầm cắn răng một cái, nghĩ một câu "Các ngươi thật đúng là phu thê đồng tâm", sau đó liếc nhanh Tô Dư, nhàn nhạt phun ra ba chữ:" Gọi Lục thúc."

"..."_ Tô Dư quay đầu nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế cười gật đầu, liền quay lại nói _"Lục thúc thứ tội..."

"Ừ."_ Hạ Lan Nguyên Thước lúc này mới gật đầu, nghiêm mặt nói một câu _"Miễn."

_______________________________________

Ngày đó, hoàng đế hạ chỉ bãi nhiệm chức Tả tướng của Đậu Khoan, phế Dung Hoa Đậu Oản làm thứ nhân, mệnh Ánh Dương vương Hạ Lan Nguyên Xuyến, Đồng Thượng vương Hạ Lan Nguyên Tuân, Đăng Đan vương Hạ Lan Nguyên Thước cùng cấm quân Đô Úy phủ tự mình dẫn người khám Đậu gia.

Ngoại trừ các dạng thư từ, binh khí làm chứng cứ luận tội, cảnh tượng nhìn thấy trong biệt viện còn làm ba người không khỏi sửng sốt.

Thời điểm tiến cung đáp lời, Hạ Lan Nguyên Xuyến người chưa đến thanh đã đến: "Đậu gia này chuẩn bị thật đầy đủ, trong biệt viện còn an trí mười hai thai phụ."

Vào điện vừa nhìn, liền thấy Đậu Oản đang ở trong điện, lập tức cấm thanh, đi đến một bên ngồi xuống.

Đậu Oản sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, nghĩ cũng biết là tới cầu tình thay người nhà.

"Phụ thân làm tướng nhiều năm, hôm nay như thế..đều do bệ hạ ép thành."_ Âm thanh Đậu Oản không ngừng run rẩy. Thật chưa từng nghĩ tới việc này sẽ bại, lại càng không nghĩ sẽ bại thảm như vậy.

"Nếu không phải bệ hạ tại nạp cát động tay chân để ta không thể làm hoàng hậu...Đậu gia sao thành dạng này?"

Hoàng đế cười khẽ không nói, Tô Dư nhẹ mỉm cười, ngữ điệu có chút quỷ mị:" Đậu Oản, ngươi biết không? Chính là bệ hạ cho ngươi làm hoàng hậu, đối đãi ngươi thật tốt, cho ngươi một đích tử...Đậu gia ngươi vẫn sẽ làm như vậy."

Tựa như đời trước.

"Ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người!"_ Đậu Oản quát lên, quét mắt sang Tô Dư, sau đó lại nhanh chóng mềm giọng nói _"Bệ hạ, giống như lúc trước thần thiếp mưu hại Vân Mẫn Phi...phụ thân cũng là có điểm bất đắc dĩ, nếu bệ hạ không bốn phương tám hướng đi tìm tội danh Đậu gia, tuyệt đối sẽ không..."

"Phụ thân ngươi sớm đã cảm thấy trẫm nên cho ngươi làm hoàng hậu." _ Hoàng đế rốt cuộc cười lạnh một tiếng _"Cho nên trẫm vừa đổi chủ ý, hắn liền chịu không được. Chuyện nạp cát có thể nói là trẫm không phải, nhưng Đậu gia ngươi muốn đẩy ngươi thượng hậu vị, thật sự tính kế đủ sâu."

Âm thanh ngưng lại chốt lát, hoàng đế mới lại tiếp tục:" Tô Cảnh nóng lòng làm việc, muốn hạ thuốc trong rượu của trẫm cùng A Dư. Là ai âm thầm đổi thuốc làm trẫm nhận ra, ngươi hẳn phải rõ ràng."

Đậu Oản nhất thời bối rối, không thể tin ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

"Thay đổi biện pháp châm ngòi trẫm cùng A Dư, Đậu gia các người thật nhiều thủ đoạn." _ Ung dung thư thả, hoàng đế đem mấy phong thư ném đến trước mặt nàng _"Cấm quân Đô Úy phủ vừa tra được, chính ngươi tự xem một chút."

Đó là thư liên quan đến chuyện Sở thị năm đó mất con.

"Đừng nói là do trẫm tại nạp cát động tay chân các ngươi mới nhẫn không được, thời điểm A Dư vẫn còn là chính thê của trẫm, các ngươi không phải đã sớm mưu tính vị trí này rồi sao? Hại hài tử Sở thị sau đó đẩy lên người nàng, đợi đến khi trẫm một lần nữa trọng tra liền đổ hết cho Tô Cảnh, sinh sinh lừa gạt khiến Cung chính tư cái gì cũng không tra được, Đậu gia các ngươi bản lãnh thật lớn a."

Theo từng câu hoàng đế nói ra, Đậu Oản sắc mặt một chút lại một chút trắng dần. Không riêng nàng, Tô Dư so với Đậu Oản càng thêm kinh ngạc:" Bệ hạ..."

Hoàng đế nắm chặt tay nàng, vẫn chưa dứt lời nói với Đậu Oản:" Mượn trẫm năm đó đối với Tô gia phòng tâm, các ngươi bố ván này thật không nhỏ."

Qua mắt Cung chính tư, qua mắt cấm quân Đô Úy phủ, qua mắt văn võ bá quan, qua mắt hắn cả một đời.

Ánh mắt Đậu Oản xẹt qua đám phong thư trước mặt, trên phong thư bút tích bất đồng, trong đó có một phong vô cùng quen thuộc, chữ viết xinh đẹp mang chút non nớt, là xuất từ tay nàng.

"Ngươi cùng Đậu gia...đều không thể nói oan đi?"_ Hoàng đế cười khẽ _" Cùng là thế gia có dã tâm, A Dư oan vì nàng không biết chuyện, ngươi nhưng lại còn cảm kích."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.