Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 4: Chương 4: Đối mặt




Bọn họ cứ đứng như vậy hồi lâu. Hắn nhìn nàng, trong đầu xẹt qua từng màn chuyện cũ; còn ánh mắt của nàng thì thủy chung bất động, theo thời gian, đáy lòng nàng từ từ dâng lên vài phần lãnh khí, đồng thời cũng có vài phần sợ hãi, nhưng lại thủy chung không lộ ra nửa điểm.

Nàng luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, từ trước đến giờ nàng luôn ở trước mặt hắn che giấu tâm tư như vậy, luôn luôn dè dặt, không bao giờ ngoại lệ. Nhưng lần này......lại có ngoại lệ.

Lúc hắn đưa tay đụng vào gò má nàng, trong nháy mắt, nàng liền không nhịn được run lên, lộ vẻ bối rối lùi về phía sau nửa bước. Sau đó, khi nàng thấy tay của hắn vẫn còn khựng ở đó thì mới hồi thần lại, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ trong lòng, cúi thấp người, lộ vẻ vô cùng cung kính:“Bệ hạ...”

Nhìn ánh mắt của nàng, Hạ Lan Tử Hành cảm thấy vô lực 1 hồi, cảm giác vô lực này giống như kiếp trước....hắn trơ mắt nhìn nàng cắt cổ tay ngã xuống đất.

Khi đó ở trước mặt nàng, hắn chỉ là một luồng cô hồn không thể cứu được nàng, hôm nay, tuy hắn có thể đứng ở trước mặt nàng, nhưng lại không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.

Mặc dù hiện tại trong trí nhớ của nàng, còn chưa xuất hiện đủ loại thống khổ của rất nhiều năm sau, nhưng hắn biết rõ, những thống khổ 2 năm nay hắn ban cho nàng, đã quá đủ.

Hắn ngay cả nói cũng không biết nên nói gì, cứ như vậy truyền nàng tới gặp.

Áp chế cảm giác hoảng loạn, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng tìm ra đề tài thích hợp, chậm rãi hỏi nàng:“ Vì cái gì không cho thái y xem thương thế của ngươi?”

“ Thái y?”_ Tô Dư sững sờ, bây giờ mới ý thức được hắn đang nói việc Lê thái y đến Tễ Nhan cung ăn 'canh bế môn', kinh sợ trên mặt rất nhanh liền biến mất không còn chút gì, nàng im lặng quỳ xuống, giọng nói không cảm xúc:“ Bệ hạ thứ tội, thần thiếp không biết đó là người bệ hạ phái tới.”

“ Không biết là người trẫm phái tới? Như thế nếu đó là người của Chương Nhạc Phu Nhân, người liền không gặp à?”_ Hạ Lan Tử Hành cơ hồ là bật thốt, nhưng vừa nói xong liền ngậm chặt miệng, trong lòng hận không thể tát bản thân một cái. Hắn là thực sự có hảo ý, hắn vốn muốn nói với nàng:“ Nếu quả thật là người Chương Nhạc Phu Nhân phái tới ngươi cũng không thể không gặp, trị thương luôn quan trọng.”_ Nhưng lời này có bao nhiêu hồ đồ chứ? Hắn biết rõ Chương Nhạc Phu Nhân nhất định sẽ không tha cho Tô Dư, cho dù nàng ấy có thỉnh thái y đến cũng không phải là có hảo tâm gì, vậy tại sao còn trách nàng không muốn gặp?

Quả nhiên thần sắc Tô Dư trở nên lạnh lẽo, trong chớp mắt đã cho hắn đáp án:“ Ân, nếu là người Chương Nhạc Phu Nhân phái tới, thần thiếp tuyệt đối không gặp.”_ Câu nói kế tiếp, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, không hề che giấu lãnh ý trong ánh mắt:“ Thần thiếp sẽ không tiếp nhận bố thí của nàng.”

Hắn liền không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Hắn nhớ rõ....kiếp trước cũng giống như vậy, cho dù Tô Dư có sợ hắn thế nào, thời điểm thấy hắn cẩn thận, cung kính thế nào. Thì chỉ cần nhắc tới Chương Nhạc Phu Nhân, nàng liền nửa điểm không sợ, luôn mang bộ dáng cho dù lúc này hắn muốn mạng của nàng, nàng cũng tuyệt không yếu thế.

Nhưng đến tận lúc hắn chết đi hắn cũng không lấy mạng nàng. Nếu không...hắn làm sao có duyên biết rõ những chuyện này, làm sao có thể đền bù cho nàng.

Thấy hắn không nói lời nào, đáy lòng Tô Dư cơ hồ bị sự sợ hãi từ từ đánh tan -- Mỗi lần gặp tình huống này nàng đều như thế, nhất thời thoải mái miệng lưỡi rồi hối hận không kịp, lần sau có lẽ vẫn sẽ như vậy. Bởi vì nàng bây giờ...ngoại trừ tranh với bên ngoài chuyện này, thực sự không còn cái gì có thể tranh nữa.

“ Ngươi...”_ Hoàng đế im lặng một cách mất tự nhiên bỗng mở miệng, mang thần sắc ảm đạm Tô Dư chưa từng thấy, phất tay cho nàng đứng dậy:“ Đừng quỳ, vừa rồi ngươi cũng không biết là người trẫm phái tới, bây giờ thì biết rồi.”

Giọng điệu có vài phần sa sút tinh thần cùng ảo não. Đột nhiên hắn khựng lại, nghiêng đầu phân phó cung nhân:“ Đi truyền ngự y đến Thành Thư điện.”

Ngự y?!

Tô Dư kinh ngạc trợn tròn mắt. Ngự y cùng thái y là hoàn toàn bất đồng, ngự y chỉ phụ trách xem bệnh cho đế hậu, tuyệt không khám bệnh cho phi tần, ngay cả sủng phi cũng không có quyền này -- thậm chí Chương Nhạc Phu Nhân tay nắm Phượng ấn cũng không thể.

Nàng sao....trong ngày thường ngay cả thái y còn lười quan tâm đến nàng, vậy mà hôm nay lại được ngự y trực tiếp chẩn trị ư?

Kinh ngạc của nàng càng ngày dày đặc, nhìn nhạt đế vương trước mắt, không biết hắn muốn làm gì.

Hoàng đế cầm tay nàng không buông, nhìn xuống mâu quang có phần do dự của nàng, suy nghĩ một chút, cuối cùng giải thích:“Quý Tần ngươi..ngươi đừng đa tâm....”

“ Thần thiếp cái gì cũng không nói.”_ Tô Dư hạ mắt nói một câu như vậy, cho dù ai cũng nghe ra được nửa câu còn lại là:“ Bệ hạ ngài chột dạ cái gì?”

Hoàng đế liền lúng túng ho khan một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh:“ Trước....ngồi đi.”

Nàng tùy ý để hoàng đế đỡ nàng, cho đến khi hắn ngừng cước bộ thì cũng dừng theo. Đó là hồ giường, cao đến đầu gối nàng. Hoàng đế muốn nàng hồ tọa (1)? Đáy lòng liền cười lạnh một tiếng, cánh tay khẽ vùng vẫy, gỡ tay hắn ra, cúi đầu lùi lại nửa bước, nàng giương mắt nói:“ Bệ hạ, hồ tọa bất nhã.”

“ Chân của ngươi....”_ Hoàng đế cực kì bất đắc dĩ nhìn nàng.

Tô Dư im lặng không nói, nàng mới không tin hoàng đế sẽ để ý đến thương thế trên chân nàng mà không cho nàng ngồi chính (1), khách quan hơn, nàng tin rẳng hoàng đế là cố ý tìm lỗi cho nàng -- tuy cảm thấy hoàng đế không phải là loại người vô sỉ như vậy, nhưng ý này so với ý hoàng đế muốn tốt cho nàng còn dễ tin hơn nhiều.

Hoàng đế thấy vậy liền nhíu mày:“ Cứ ngồi xuống trước đã được không?”

Tô Dư cúi đầu nói:“ Bệ hạ, thương thế trên đùi thần thiếp không có nghiêm trọng như vậy.”

“ Ngươi quỳ suốt 2 canh giờ”_ Hoàng đế có chút gấp, chỉ thấy Tô Dư bình tĩnh giương mắt lên:“ Thần thiếp biết rõ.”

Quả thực dầu muối không vào.

Cũng may ngự y kịp thời đến phá vỡ cục diện bế tắc trong điện, hoàng đế liền phất phất tay:“ Đỡ Quý Tần đi tẩm điện nằm đi.”

Tô Dư thần sắc không đổi cúi đầu chào:“ Thần thiếp cáo lui.”

_______________________________________

Ngự y là phụng chỉ của hoàng đế, tất nhiên không dám chậm trễ, ngay lập tức bắt đầu tra bệnh, mở đơn thuốc, cuối cùng còn dặn dò rất nhiều. Các lời dặn của thái y, Tô Dư đều tỉ mỉ ghi nhớ, vừa nghĩ tới thống khổ trên đùi khi tiết trời mưa dầm, nàng liền không nhịn được rùng mình.

Về phần thuốc này..nàng đưa tay ngăn y nữ định bôi thuốc cho mình lại, thản nhiên nói:“ Không vội, bản cung đi tạ ơn trước đã.”

Trong chính điện, Hạ Lan Tử Hành đã chờ sẵn, thấy nàng từ tẩm điện đi ra liền nghênh đón, làm như tùy ý, không dấu vết đỡ tay nàng lên, cười hỏi:“ Như thế nào?”

Không hề cho nàng cơ hội hạ bái.

Tô Dư mấp máy môi:“ Không có gì đáng ngại....”

“....”_ Hoàng đế khựng lại trong chớp mắt _” Thật à?”

Hắn đặc biệt không lưu ngự y lại hỏi chuyện, là vì muốn chính miệng hỏi nàng. Lại không ngờ nàng cứ như vậy nói một câu “Không có gì đáng ngại”, giống như lúc nãy hắn không cho nàng cơ hội hạ bái, nàng cũng không cho hắn cơ hội hỏi nàng.

Cho dù ngự y có chẩn trị tốt...thì vô luận thế nào, chẩn đoán bệnh cũng không thể chỉ có một câu không đau không nhột “Không có gì đáng ngại” được.

“ Ngự y đã mở thuốc...”_ Tô Dư trả lời _”Thần thiếp sẽ cẩn thận.”

“Nha...”_ Hạ Lan Tử Hành từ từ nhận ra chính mình hoàn toàn không biết nói gì khi đứng bên cạnh nàng, thái độ của nàng cùng các phi tần khác thực quá khác biệt -- đương nhiên, tất cả đều là do hắn ban tặng, chính hắn là người làm, bây giờ cũng không thể trách ai được. Đời trước, mặc dù không có lần gặp này, nhưng thái độ Tô Dư đối với hắn cũng không sai biệt lắm, lần nào gặp hắn cũng chỉ có vô tận chán ghét, hoàn toàn không có chút luống cuống nào.

Đáng đời hắn không biết nói gì!

Yên lặng nửa ngày, cuối cùng Tô Dư cũng mở miệng:“ Đa tạ bệ hạ. Bệ hạ nếu không có việc gì....thần thiếp xin cáo lui.”

“ Chờ một chút.”_ Hắn lập tức gọi nàng lại, cảm thấy nên giải thích với nàng, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng chậm rãi nói:“ Hôm nay trẫm...không phải thật sự muốn cho ngươi tạ tội với Chương Nhạc Phu Nhân.”

Tô Dư có chút nghi hoặc, nhưng cũng do thói quen lười nhiều lời với hắn, nên chỉ cười nói:“ Thần thiếp cũng không phải tạ tội.”

Chương Nhạc Phu Nhân dù sao cũng do 1 tay gác hắn đề bạt, nếu sau khi trọng sinh hắn đột nhiên thay đổi thái độ với nàng ấy, không khỏi quá mức kỳ quái. Mặc dù hắn rất muốn giải thích những điều này với nàng nhưng lại không thể nói được. Hiện tại nàng đối với hắn chán ghét, sợ hãi, cùng không tín nhiệm, nếu như nói với nàng chuyện thể lý giải như vậy, nàng đại khái sẽ nghĩ rằng hắn điên rồi.

Lòng hắn trầm xuống, cuối cùng bồi thêm một câu:“ Trẫm chỉ muốn cho Chương Nhạc Phu Nhân một cái mặt mũi.”

Tô Dự nhịn không được trêu chọc:“ Bệ hạ rất liên tục cho Phu Nhân một cái mặt mũi.”

Chưa từng không nể mặt nàng ấy bao giờ.

Hoàng đế hôm nay cảm giác mình từ đầu đến cuối đều là nói nhiều sai nhiều, tuy mỗi một câu đều có hảo ý, nhưng tất cả lại đều chọc trúng chỗ đau của nàng.

Hắn không giải thích nữa, chỉ ngậm miệng, không nói thêm gì. Hắn không biết phải nói với nàng điều gì, khoảng cách giữa 2 người quá lớn, hắn nói gì nàng cũng cho là không đúng, giống như lúc trước nàng làm gì hắn cũng cho là không đúng.

Tô Dư thoái lui Thành Thư điện, vừa ra khỏi điện liền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được đại xá. Chiết Chi liền tiến lên vịn lấy nàng, do dự nhìn nàng:“ Nương nương, ngài...không sao chứ.”

“ Không có việc gì.”_ Nàng liếc nhìn ngự tiền cung nhân, mỉm cười lắc đầu.

Trở lại Tễ Nhan cung, nàng mới đem tất cả mọi chuyện vừa rồi nói với Chiết Chi. Chiết Chi nghe xong liền không khép miệng được, đây có thể nói là chuyện ly kỳ nhất mấy năm nay từng nàng được nghe. Kinh ngạc nửa ngày, cuối cùng hỏi Tô Dư:“Bệ hạ hắn.. rốt cuộc có ý gì?”

“ Ta làm sao biết hắn có ý gì?”_ Tô Dư nhướng mày _” Dù sao cũng không phải ý tốt. Đại khái là phụ thân trong triều lại làm ra cái gì đi, ta cũng lười hỏi. Nếu hắn cảm thấy có thể khiến ta khuyên phụ thân cái gì thì hắn đã sai rồi, không bằng sớm không tiếp nhận, miễn cho lúc đó làm không được, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu ta.”

Sau đó nàng liền nằm trên giường nhắm mắt lại. Tô gia bây giờ....còn có thể làm được gì trên triều chứ? Vài người có chức vị quan trọng trong triều gần như đã bị hắn thu thập, lần này hắn lại muốn làm cái gì nữa đây, chắc là muốn thu thập sạch sẽ.... Nàng vừa nghĩ tới liền thở dài, tự đánh giá từng câu từng chữ vừa rồi của hoàng đế, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Cấp cho Chương Nhạc Phu Nhân một cái mặt mũi. Đúng vậy, Diệp gia liên tục làm việc theo tâm tư của hắn như thế, hắn đương nhiên phải cấp cho gia tộc của họ một cái mặt mũi. Đâu giống như nàng, gia tộc của mình tranh đấu với hắn, cuối cùng thì thất bại, ở trước mặt hắn, nàng căn bản cũng chỉ chờ gánh tội thay gia tộc, còn đáng nói đến mặt mũi sao?

(1)_ Chú thích: Về “hồ tọa” cùng “ngồi chính”_ Ghế dựa sau này là do Tây vực truyền đến vào thời Đường. Vì vậy dáng ngồi tiêu chuẩn trước đó của người Hán là “ngồi chính”, ngồi theo cách này trước tiên phải quỳ xuống sàn. Mu bàn chân áp xuống mặt sàn. Toàn bộ phần trên cơ thể đặt vào gót chân” có nghĩa là ngồi quỳ (Từ bạn bacom2). Còn ngồi ở trên giường “hồ tọa” chính là kiểu ngồi hiện tại của chúng ta, ngồi trên mặt ghế, chân rũ xuống dưới, nhưng vào thời điểm đó....lại bị cho là dáng ngồi bất nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.