Lúc Lê thái y đến xem thương thế cho Tô Dư, Tô Dư nói buồn ngủ là giả. Nhưng lúc Từ U tự mình đến Tễ Nhan cung, nàng thật sự đang ngủ mơ mơ màng màng ở trên giường.
Chiết Chi đương nhiên là cản Từ U tiến điện. Nói chi tiết cho hắn biết Tô Dư đang ngủ. Từ U nhìn Chiết Chi nửa bước cũng không chịu lui, đạm mạc nói:“ Vậy phiền cô nương gọi nàng thức dậy, bệ hạ chính mình truyền lệnh, trì hoãn không được.”
Tiếng nói của Từ U bình tĩnh trước sau như một, Chiết Chi nghe vậy liền rùng mình một cái. Cuống quít “Dạ” một tiếng rồi tiến điện gọi Tô Dư.
Tô Dư đang ngủ say. Hôm qua dưới ánh mặt trời chói chang quỳ suốt 2 canh giờ, khó tránh khỏi thân thể có chút mệt mỏi, ban đêm lại ngủ không được sâu, vốn là muốn ngủ 1 giấc thật ngon, ai ngờ cứ như vậy lại bị người khác gọi tỉnh.
Nàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đầy lo lắng phía trước, nhíu mày:“Làm sao vậy?”
Chiết Chi chỉ ra bên ngoài, áp giọng nhỏ lại:“ Từ đại nhân đích thân đến, nói là..............bệ hạ truyền ngài đi một chuyến...”
Tô Dư nổi lên một hồi khẩn trương trong lòng.
Một lát sau, nàng ngồi dậy, thản nhiên nói:“ Biết rồi, giúp ta sửa sang lại búi tóc.”
_______________________________________
Hoàng đế ở Thành Thư điện chờ hơn nửa canh giờ, mới nghe được hoạn quan tiến điện bẩm:“ Bệ hạ, Tô Quý Tần đến.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, nói:“ Thỉnh nàng tiến vào.”
Lại sau 1 lúc lâu, mới nghe được động tĩnh ở cửa điện. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Tô Dư nhẹ nhàng đi vào điện, một bộ váy vân thủy trắng thanh nhã, búi tóc cũng đơn giản cực kì, chỉ thoa một lớp phấn mỏng, nửa điểm làm đẹp cũng không có.
Bộ dạng này nào giống một Quý Tần.
“ Bệ hạ thánh an.”_ Tô Dư đứng cách án của hắn vài bước, cúi đầu hành lễ, từ tiếng nói đến động tác đều tứ bình bát ổn (*).
(*) Tứ bình bát ổn: Tứ phía yên bình, tám phương ổn định.
Không có kinh hoảng là nằm trong dự liệu của hắn nhưng việc nàng không lộ ra nửa điểm đau xót khiến cho thân mình không yên lại ngoài dự liệu của hắn.
Nàng rất hiếu thắng.
Hắn nhìn Tô Dư bình tĩnh như thế, trong lòng lại đau nhói 1 hồi. Nếu hắn cho nàng tự mình đứng dậy, nàng sẽ nhịn đau mà cố gắng đứng lên, không để cho hắn nhìn ra nửa điểm khó chịu.
Hắn chán ghét nàng 2 năm, đổi lấy việc nàng dù thế nào cũng không chịu yếu thế trước mặt hắn. Chỉ có.........hắn yếu thế trước mặt nàng.
Hoàng đế đứng lên bước đi thong thả đến trước mặt nàng, thấy nàng vẫn cúi thấp người, liền nói:“Ngươi..ngẩng đầu lên.”
Tô Dư theo lời ngẩng đầu lên, đứng thẳng dậy, hắn thấy vậy liền đưa tay ra.
Tô Dư chợt nhíu mày, lạnh lùng nhìn tay hắn hồi lâu, từ đầu đến cuối đều mím chặt môi, sau đó lẩm bẩm nói: “Tạ bệ hạ” rồi không thay đổi sắc mặt, tự mình đứng lên.
Nàng thủy chung không đưa tay cho hắn.
Trong điện một mảnh im lặng. Các cung nhân đều nín thở len lén nhìn, không một ai dám lên tiếng. Chỉ nhìn thấy khuôn mặt bị che khuất của Tô Quý Tần đứng nghiêm và sắc mặt ngày càng nghiêm túc của hoàng đế.
Hoàng đế tường tận xem xét khuôn mặt nàng, đây đã từng là khuôn mặt rất quen thuộc nhưng lại bởi vì quá lâu chưa xem qua nên có chút xa lạ -- không chỉ là quá lâu không có “thật tốt” xem qua, trước hôm qua hắn còn không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không gặp nàng.
Đơn giản bởi vì hắn đã từng rất chán ghét khuôn mặt này. Tô gia của nàng không chỉ quyền thế ngập trời, mà còn nhiều lần muốn đem hắn khống chế trong tay, đến chính bản thân nàng cũng lòng dạ rắn rết. Không chỉ không tha cho thiếp thất, ngay cả hài tử chưa sinh ra nàng cũng không bỏ qua. Thời điểm nàng diệt trừ đứa bé kia là vào lúc tiên đế băng hà đồng thời cũng chính là thời điểm hắn chuẩn bị đăng cơ, hắn vốn cũng không muốn cho nàng làm hoàng hậu nhưng giáng chức thê thành thiếp cũng không phải việc nhỏ, triều đình nhất định sẽ không đồng ý, nhưng khi đứa bé kia chết....đã chặn lại được không ít miệng của các trọng thần.
Lúc đó hắn còn cười lạnh, nói cho nàng biết đừng mơ tưởng làm hoàng hậu, tự tạo nghiệp không thể sống.
Nhưng nàng lại gần như khinh miệt nói với hắn, nàng sẽ không chết, hơn nữa còn sẽ sống lâu hơn hắn.
Hai người từ lúc lập gia đình sắt cầm hòa hợp (**) đến hôm đó đã hoàn toàn bị phá hủy. Khi đó nàng mới lấy hắn được 7 tháng.
(**) Sắt cầm hòa hợp: Vợ chồng hòa hợp với nhau như đàn cầm và đàn sắt
Sau này hắn vẫn tiếp tục lạnh nhạt với nàng, thậm chí trong lòng còn hi vọng nàng chết sớm. Nữ nhân này....là con cờ mà gia tộc nàng đưa đến bên hắn, một cái nhãn tuyến, hắn căn bản không nghĩ sẽ buông tha cho nàng.
Cho nên hắn làm cho nàng bị rất nhiều tội, chỉ muốn tìm đường chết cho nàng. Nhưng nàng lại thủy chung còn sống, về sau....đến chính hắn cũng phải kinh ngạc thừa nhận năng lực của nàng.
Cho đến khi hắn phát hiện, chính mình đã sai nhiều như thế nào, 1 mực làm tổn thương nàng thế nào.
Chiếu theo hiện tại, đó đã là chuyện của nhiều năm sau. Lúc săn bắn hắn bị thương, bệnh không dậy nổi rất nhiều ngày, cho đến một ngày hắn cảm thấy tất cả thống khổ đều biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhỏm toàn thân.
Hắn không biết mình đã ly khai Thành Thư điện như thế nào, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, hắn thấy chính mình rõ ràng vẫn còn nằm trên giường.
Rất nhiều người đang khóc, khiến hắn rất nhanh ý thức được....mình đã chết.
Không có thống khổ, cũng không có sợ hãi, hắn tự nhiên đi lại trong hoàng cung hắn vô cùng quen thuộc. Hắn chứng kiến hoàng hậu của hắn cùng Chương Nhạc Phu Nhân cũng không thương tâm quá nhiều, sắp xếp hậu sự đâu vào đấy....Điều này cũng chẳng có gì sai nhưng lại làm lòng hắn có chút lạnh.
Bất tri bất giác hắn đã đi tới Tễ Nhan cung, ngẩng đầu nhìn cửa cung hắn mới nhớ ra, người đã từng là chính thê của hắn đang ở đây.
Hắn đối xử không tốt với nàng như vậy, chắc hẳn nàng hiện tại đang rất vui vẻ rồi.
Hắn nghĩ như vậy rồi cất bước tiến vào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Tô Dư trong điện đang khóc tê tâm liệt phế (***), nước mắt giống như đã đè nén rất nhiều năm tới lúc này mới trào ra, các cung nhân đều khuyên nàng rất lâu nhưng đều khuyên không được, nàng khóc cho đến khi ngất đi.
(***) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
Nhìn nàng lẳng lặng nằm trên giường, hắn liền không nhịn được mà đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt hắn giống như không thể rời khỏi nàng. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm hắn nhìn kỹ nàng đến như vậy.
Khuôn mặt của nàng..............nhìn tang thương hơn so với các phi tần khác một chút, cũng đúng, cuộc sống của nàng trôi qua so với các nàng khổ hơn rất nhiều.
Không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên có chút không thoải mái. Giống như bị vật gì đó gắt gao đè nén trong lòng, càng lúc càng nặng hơn.
Hắn quan sát nàng cho đến lúc nửa đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng tỉnh lại. Thấy nàng từng bước một đi đến bên án, mỗi 1 bước đi đều có chút run rẩy, trong mắt cũng không có chút thần thái nào. Hắn liền đi theo nàng, nhìn thấy nàng kéo ngăn kéo ra, lấy từ trong đó 1 xấp giấy rất dầy.
Nàng tỉ mỉ xem từng cái một, hắn cũng đứng ở sau lưng nàng tỉ mỉ nhìn xem.
Đó là một vài họa tác, bức tranh rất đơn giản, tùy ý nhưng lại vô cùng sống động. Đều là hắn và nàng. Phần lớn lời nói, cảnh tượng trong đó hắn đã không còn nhớ rõ, nhưng nội dung bức tranh làm cho hắn biết, đó là thời điểm bọn họ cưới không lâu sau.
Lúc đó hắn cùng nàng vẻn vẹn chỉ có sự hòa thuận qua lại.
Tay của nàng lật đến một chỗ thì dừng lại, vẻ mặt cũng ngưng đọng. Đó là một bức tranh so với các bức tranh khác có vài phần tinh xảo hơn, nàng trong bức tranh khẽ mỉm cười, mặc một bộ váy màu xanh nhạt. Hai tay vòng ngang hông hắn, nhẹ ngước nhìn tay hắn. Trong tay hắn lúc đó đang cầm 1 cành liễu xanh nhạt, nhẹ nhàng gõ lên trán nàng.
Lễ Phất Hề. Hắn vẫn còn nhớ rõ. Đây là tiết thượng tị (*****) vào năm nàng vừa mới lấy hắn, hắn phất cành liễu trong Phất Hề lễ, vừa chúc phúc nàng không bệnh không tai, vừa giấu đi sự chán ghét trong lòng. Lúc đó hắn nhìn nụ cười của nàng, còn cho rằng nàng cũng có tâm tư như vậy.
Cảnh thái bình giả tạo, quan hệ vợ chồng giả tạo.
Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra........... không phải là như thế, nụ cười của nàng là thật. Không chỉ riêng bức này, mà những bức họa ghi lại những gì bọn họ đã từng đều như vậy, thì ra khi đó.....tấm lòng của nàng là thật.
Dối trá vẫn là hắn, vô tình cũng là hắn.
Tâm của hắn bỗng dưng đau nhứt kịch liệt, loại đau này, khi hắn còn sống chưa từng trải qua. Hắn đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng tiếp tục lật xem những họa tác kia, từng trang được đầu ngón tay nàng lật qua, đều như chém một đao vào lòng hắn.
Mỗi 1 trang đều giống như 1 thanh đao sắc bén. Từng chút từng chút một cạo đi sự chán ghét của hắn đối với nàng cùng gia tộc nàng, cho đến khi cạo sạch sẽ vẫn không ngừng lại, thẳng tắp đâm vào sự áy náy của hắn.
Hắn quả quyết lắc đầu, tự nói với mình hắn không làm gì sai, là do nàng muốn mạng đứa bé kia. Mạng hài tử đầu tiên của hắn.
Mặc kệ nàng có phải là thật lòng hay vô tâm với hắn, vẫn là do nàng sai trước.
Tô Dư xem xong các bức tranh, liền thả lại vào ngăn kéo, sau đó rời ghế xoay người lại. Hắn thấy vậy liền nín thở, có chút kinh hãi nhìn nàng, một lát sau, hắn mới kịp phản ứng, nàng không nhìn thấy hắn.
Tay của nàng nhẹ bám lấy góc bàn, ngón tay gõ từng cái một, một tia cười yếu ớt mang theo chút tiêu điều xẹt qua:“ Ngươi có phải vẫn còn tin là ta làm có đúng không?”
Hắn kinh ngạc, lại lần nữa xác định một chút, nàng xác thực không nhìn thấy hắn.
“ Ta không có giết đứa bé kia.”_ Nàng khàn giọng cười, trầm mặc 1 hồi, lại nói:“ Ta đã sống lâu hơn so với ngươi rồi.”
Sau đó hắn thấy nàng đi về hướng trang đài (******), từ trong bàn trang điểm, lấy ra 1 cây chủy thủ (*******). Hắn liền nhất thời luống cuống, cây chủy thủ kia là hắn cho nàng, hắn đã không nhớ rõ lần đó là vì nguyên nhân gì mà giận nàng, chỉ nhớ hắn ném cho nàng cây chủy thủ, lạnh lùng nói:“ Khi nào nghĩ thông suốt thì cho mình cái kết thúc đi, trẫm nhất định hậu táng ngươi“.
(******) Trang đài: Phòng trang điểm của con gái thời xưa.
(*******) Chủy thủ: kiếm ngắn hoặc dao găm.
Nhưng nàng lại thủy chung không tự sát, cho đến tận lúc hắn chết.
Tô Dư soi gương một chút rồi đem cây chủy thủ rút ra, ngưng thần nhìn lưỡi dao lạnh lẽo, sắc bén kia một lát, nụ cười trên môi nàng lúc này so với lưỡi dao còn lạnh hơn. Sau đó, nàng không chút do dự hướng chủy thủ về phía cổ tay mình.
Hắn muốn cản nàng, nhưng cánh tay lại lần lượt xuyên qua nàng, nàng vô tri vô giác không hề hay biết. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ tay nàng phun ra máu tươi, xuyên qua thân thể hắn, khiến hồn phách hắn lờ mờ cảm giác được một chút ấm áp...
“A Dư.”_ Sự ấm áp này khiến hắn hoảng sợ, hắn kìm lòng không được gọi ra nhũ danh của nàng, luống cuống nhìn nàng té xuống đất, nhìn máu tươi của nàng không ngừng trào ra, nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng bệch...
Hắn đột nhiên có một cảm giác rất rõ ràng hiện lên trong lòng mình.
Hắn có lẽ không thương nàng, nhưng hắn biết rõ, hắn nợ nàng. Hơn nữa còn nợ rất nhiều....
Hắn là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn, hắn chưa từng có cảm giác bất lực như vậy....Đột nhiên hắn rất muốn đền bù nàng, nhưng hắn biết rõ, hắn đã không còn cơ hội nữa rồi. Bỗng chốc trước mặt hắn tối sầm lại, hắn hoàn toàn không nhìn thấy nữa, giống như hắn đã hồn phi phách tán.
Cho đến khi tỉnh lại lần nữa, đã có hoạn quan nói cho hắn biết....bây giờ là tháng 7 năm Kiến Dương thứ 2.
Ý thức của hắn một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến lúc lâm triều mới từ từ sáng tỏ. Hắn liền nhớ ra hôm nay sẽ phát sinh một chuyện, vì vậy sau khi hạ triều liền vội vàng chạy về Thành Thư điện, sau đó....hắn nhìn thấy Tô Dư đã quỳ ở đó thật lâu.
Tác giả có lời muốn nói (không phải lời của editor): Kỳ thật sau này sẽ từ từ giải thích rõ ràng nhưng bây giờ nói đại khái trước một chút....
Đây là đồng thời trọng sinh~~nam chủ biết rõ mình trọng sinh đến ngày nữ chính bị phạt quỳ, còn nữ chính là trọng sinh từ nhỏ nhưng lại không biết mình được trọng sinh....
Cho nên nàng vẫn nghĩ mình đang nằm mộng....
Nhưng là sau này.....Khụ, trước hết không lộ bài...._(:3”<)_
(*****) Lễ Phất Hễ: là ngày lễ cổ truyền của Trung Quốc, được tổ chức vào ngày mồng ba tháng ba hay còn gọi là Phất Hễ hoặc tiết Thượng tị. Ngày này mọi người thường đến cầu phúc cạnh bờ sông, đạp thanh du xuân, xua đuổi bệnh tật.