Tô Dư khập khiễng trở về chỗ ở của nàng ở Tễ Nhan cung. Đây là một chỗ ở vô cùng xa hoa, nhưng lại cách Thành Thư điện xa nhất. Đem nàng an bài ở chỗ này, ý tứ đã quá rõ ràng, hoàng đế không muốn gặp nàng.
Vừa tới cửa đại điện, nàng liền thấy được khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Chiết Chi. Chiết Chi nhìn thấy nàng trở lại, liền thở phào nhẹ nhỏm:“ Nương nương đúng là đã trở lại....”
Chiết Chi xem xét 2 cung nữ ở sau lưng nàng, cẩn thận nói:“ Hai vị nữ quan...”
“ Nô tỳ phụng chỉ bồi Quý Tần nương nương trở về.”_ Một người trong đó bộ dạng phục tùng, khẽ chào, lộ vẻ nửa khắc cũng không nguyện ở lâu_ “Người đã đưa đến, nô tỳ xin cáo lui.”
Ai cũng biết, trong hậu cung, bệ hạ chán ghét nhất chính là vị Tô Quý Tần này, Tễ Nhan cung chính là nơi mọi người tránh còn không kịp, ai cũng không muốn nghỉ chân ở chỗ này nhiều hơn nửa khắc.
Nhìn hai cung nữ đã đi xa, Chiết Chi mới bước lên vịn lấy nàng, nhíu mày nói:“ Đúng là phủng hồng thải bạch (*)... nương nương bị thương thành thế này cũng không biết đỡ một bên.”
(*) Phủng hồng thải bạch: Ý chỉ nịnh nọt a dua người đang ở trong hoàn cảnh tốt, dẫm đạp người bị rơi vào hoàn cảnh không tốt. (Mình xin cảm ơn bạn HuynNg125 đã cung cấp cho mình, mình xin chân thành cảm ơn)
“ Không sao, cũng không trách các nàng được.”_ Tô Dư cười khuyên một câu, cùng Chiết Chi vào điện. Dùng chút sức ngồi lên giường, vén váy lên nhìn, thì thấy cả đầu gối vừa xanh lại vừa tím, lộ vẻ máu bầm ứ gay gắt. Chiết Chi vừa thấy con mắt liền đỏ, cắn răng nói:“ Nương nương chờ một chút, nô tỳ đi thỉnh y nữ.”
Y nữ, không phải thái y. Thái y đã sớm mặt kệ nàng, sợ sẽ chọc giận thánh nhan, chỉ còn lại vài y nữ dám tới xem một chút.
Nàng liền gọi Chiết Chi lại:“ Không cần đi. Đây không phải là ốm đau tầm thường, Chương Nhạc Phu Nhân tự mình trách phạt, ngươi nghĩ còn có y nữ nào dám đến sao?”
Đang đi ra ngoài Chiết Chi bỗng khựng lại, quay đầu nói:“ Vậy nô tỳ đi cầu Chương Nhạc Phu Nhân!”
“ Ngươi nếu đi cầu nàng thì đừng trách ta trở mặt.”_ Tô Dư thần sắc nhàn nhạt, không hề tức giận nói, Chiết Chi tìm không ra nửa điểm không vui trong đó nhưng lại bị một cổ khí lạnh cứng rắn áp bách. Nàng giật mình, cắn môi lo lắng nói:“Nương nương cần gì cứng rắn như vậy.... Nàng là người nắm quyền, trong cung rất nhiều người đi cầu nàng. Nương nương cúi đầu với nàng, cuộc sống liền dễ chịu hơn.”
“ Chiết Chi.”_ Tô Dư nghe vậy, thanh âm tăng thêm 3 phần lãnh ý_” Ta lặp lại lần nữa, ngày mai ta dù chết ở chỗ này, hôm nay cũng không đi cầu nàng.”
Chiết Chi nghẹn lời dưới ánh mắt của nàng, không dám khuyên nữa. Chỉ đành im lặng đi về phía giường, nhẹ nhàng xoa đầu gối cho nàng. Nhưng cho dù rất nhẹ, bị thương thành thế này cũng vẫn cảm thấy đau, Tô Dư chỉ đành cắn răng chịu đựng, cuối cùng cười lạnh 1 tiếng.
Nàng vì cái gì còn muốn chịu đựng cái chức Quý Tần này chứ.... Trong cung cũng không có tần phi nào bị khi phụ thành như vậy. Phu quân nàng đã sớm chán ghét nàng, hận nàng, cảm thấy gia tộc của nàng đùa bởn hoàng quyền, cảm thấy nàng lòng dạ rắn rết.....
Nhưng nàng sẽ không tự sát, nàng vĩnh viễn nhớ rõ mình đã từng kiêu ngạo nói với hắn:“ Điện hạ cho rằng như vậy có thể bức tử thần thiếp sao? Điện hạ ngài sai rồi, thần thiếp không chỉ sống sót mà còn sẽ sống lâu hơn điện hạ.”
Đó là 2 năm trước, vào thời điểm hắn sắp kế vị.
Khi đó sự kiêu ngạo của nàng còn chưa bị tiêu sạch như ngày hôm nay -- ít nhất trong mắt người ngoài, sự kiêu ngạo này đã sớm biến mất.
_______________________________________
Một đêm này, Tô Dư lại lần nữa bị những giấc mộng mơ hồ quấy nhiễu. Giấc mộng đó khiến nàng thống khổ không chịu nổi nhưng lại không cách nào tỉnh dậy được.
Nàng mơ thấy Chương Nhạc Phu Nhân khóc đến hoa lê đài vũ (*), trách nàng đánh nát bình ngọc. Sau đó sáng ngày thứ 2, hoàng đế liền truyền nàng đến vấn binh khởi tội.
(*) Hoa lê đài vũ: Hoa lê dính mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Ngay trước mặt một đám cung tần, nàng vô luận thế nào cũng không chịu hướng Chương Nhạc Phu Nhân dập đầu xin lỗi....
Làm cho cung nữ chưởng sự bên cạnh Chương Nhạc Phu Nhân tức giận, nàng ta tiến lên đánh vào mặt nàng. Nàng không kịp trốn, chỉ đành nhận lấy cái tát của cung nữ kia....
Nàng bừng tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng không ngủ lại được, chỉ đành ngồi gối đầu, thức đến bình minh.
Nàng không đi thỉnh an sáng sớm, tổn thương trên đùi làm nàng không dám khinh thường. Mặc dù từ trong mộng nàng biết rõ thương thế kia nhất định sẽ lưu lại bệnh căn làm nàng khi khí trời mưa dầm sẽ thống khổ không thôi, nhưng nàng cũng chỉ biết nỗ lực chăm sóc thật tốt, có lẽ sau này sẽ bớt đau một chút?
Gần buổi trưa, âm thanh như bùa đòi mạng kia rốt cuộc cũng đến. Ngự tiền hoạn quan tới nói với nàng:“ Bệ hạ truyền ngài đi Huệ Tức cung một chuyến.”
Huệ Tức cung, chỗ ở của Chương Nhạc Phu Nhân.
Chiết Chi đỡ nàng tập tễnh đi về hướng Huệ Tức cung. Hai cung điện cách nhau rất xa, phải mất một chút thời gian mới đến nơi, vừa bước vào điện nàng liền nghe được tiếng Chương Nhạc Phu Nhân cười lạnh:“ Quý Tần, khoan thái a.”
Nàng theo tiếng cười, nhìn khắp mọi nơi, quả nhiên một đám cung tần đã có mặt đầy đủ.
Hoàng đế cũng đến.
Tô Dư không tiếng động thở dài, buông tay Chiết Chi, đi vào, hành lễ:“ Bệ hạ thánh an.”
Lục cung tần ngự đều nhìn về phía nàng, vị chính thê cũ ngay trước mặt hòang đế cũng không chịu hướng Chương Nhạc Phu Nhân hành lễ vấn an.
Hoàng đế cũng nhìn nàng, vị chính thê cũ của mình nhìn như cẩn thận chặt chẽ lại thủy chung không làm mất đi ngạo khí của bản thân.
Tô Dư tiếp tục cúi đầu, qua một lúc lâu, mới nghe được thanh âm trầm thấp của hoàng đế vang lên:“ Miễn.”
Nàng “Dạ” một tiếng rồi gian nan đứng dậy, liều mạng chống đỡ mới không làm mình ngã xuống.
Nàng không muốn xấu mặt trước họ.
_______________________________________
Ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với tầm mắt của hoàng đế, nàng liền cúi đầu xuống, nghe được 1 tiếng cười khẽ của hoàng đế:“ Quý Tần, chuyện hôm qua...”
Nàng cúi đầu không nói.
Hoàng đế tiếp tục nói:“ Chuyện hôm qua, ngươi nói với trẫm là do ngươi vô ý, nên trẫm mới không trách phạt ngươi.”
Xem ra Chương Nhạc Phu Nhân đã nói với hắn chuyện này là do mình cố ý. Tô Dư đáy lòng cười lạnh, ngay cả giải thích cũng lười. Dù sao hắn cũng không nghe, bao nhiêu lần đều là như thế.
Đằng nào cũng chờ hắn xử lý. Giống như trước kia, nàng trầm mặc không nói, trong chốc lát hắn liền có quyết định, đều không ngoại lệ là nàng sai.
Sau 1 lúc lâu, 1 đám cung tần thấy hoàng đế đứng lên, chậm rãi đi về phía nàng, dừng lại cách nàng nửa bước. Thấy hắn lại gần mình, Tô Dư liền không nhịn được sợ hãi trong lòng, lùi mạnh về phía sau.
Hoàng đế nhìn nàng, giọng nói lãnh đạm có vài phần nghiêm khắc:“ Ngươi nói lại một lần nữa, trẫm muốn nghe sự thật.”
Tô Dư chớp mắt 1 cái, cúi đầu quỳ xuống, dáng người kính cẩn nhưng khẩu khí lại lạnh nhạt:“ Bệ hạ, là thần thiếp vô ý.”
Một tiếng cười khẽ.
Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống nàng, thần sắc phức tạp.
Qua giây lát, Tô Dư nghe được hắn nói:“ Trẫm mặc kệ ngươi vô tình hay cố ý, tạ tội với Chương Nhạc Phu Nhân đi.”
Đồng dạng với trong mộng nhưng lại có cái gì đó không giống. Tô Dư chưa kịp nghĩ nhiều, cơ hồ là bật thốt:“ Phu Nhân hôm qua đã phạt qua thần thiếp...”
Mỗi lần đều như thế. Nàng từ lâu đã cảm thấy cuộc đời nàng không chịu sự khống chế của chính mình. Những giấc mộng của nàng, gia thế của nàng, vận mệnh của nàng, còn có sự quật cường của nàng nữa.
... Hết thảy đều do thần sử quỷ sai, dường như nàng không được phép lựa chọn.
Lại một tiếng cười khẽ.
Nàng nghe hoàng đế nhàn nhạt nói:“ Vậy....tổn thương ở chân có phải còn chưa khoẻ không?”
Tô Dư cúi đầu không nói.
Hoàng đế trầm ngâm, nói:“ Đều lui ra đi“.
...Đều lui ra đi? Đây là không có ý trách tội ư? Tần phi chung quanh đều có chút kinh ngạc khi thấy hoàng đế hôm nay đối với Tô Dư có chút khoan dung, thậm chí còn xuất hiện tiếng kinh hô rất nhỏ.
Diệp Cảnh Thu lại càng bất ngờ, nàng ta vốn là chờ xem Tô Dư xuống nước không được, như thế nào hoàng đế lại.....
“... Bệ hạ?”_Một tiếng khẽ gọi, hoàng đế bị Diệp Cảnh Thu kéo lại tinh thần, hơi lúng túng, nhẹ ho khan một tiếng: “Phạt 3 tháng bổng lộc.”
Lần nữa, hoàng đế lệnh mọi người lui ra, kể cả nàng. Hoàn toàn không bức nàng nhận tội, không có tranh chấp, cũng không có bạt tai....
Những điều đáng sợ trong mộng hết thảy đều không phát sinh.
Đây đã là lần thứ 2 rồi. Những giấc mộng vô cùng chuẩn xác đã quấy nhiễu giấc ngủ của nàng nhiều năm tựa hồ không còn linh nghiệm nữa, đã liên tiếp 2 ngày xảy ra sai lầm.
Loại cảm giác này hơi có phần kỳ quái.
_______________________________________
Tô Dư trở lại Tễ Nhan cung, dù sao cũng không thể làm chuyện gì liền nhàn nhã nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Qua một lát liền hơi tỉnh táo trở lại, mông lung nghe được âm thanh của Chiết Chi, hình như đang cùng người khác trò chuyện ngoài điện, nàng lẳng lặng mở mắt, cất giọng hỏi:“ Chiết Chi, làm sao vậy?”
Một lát sau, Chiết Chi trở vào điện, khẽ bẩm:“Nương nương..Lê thái y đến đây. Nói là...nói là đến xem thương thế cho nương nương.”
Tô Dư ngẩn ra, thần sắc có chút không kiên nhẫn:“ Ai bảo hắn tới? Chương Nhạc Phu Nhân à?”
Chiết Chi cũng nhíu mày, nói:“ Không biết....nô tỳ hỏi, hắn không chịu nói.”
“ Vậy cho hắn trở về.”_ Tô Dư cứng nhắc đáp_” Nói ta đã ngủ, chỉ mặc áo trong không tiện gặp người.”
Không biết do ai phái tới, nàng làm sao dám dùng. Làm sao biết được hắn không nhân cơ hội này lấy mạng nàng? Mặc dù mạng của nàng có hay không đều không đáng để người khác hao tổn tâm trí nữa, nhưng dù sao nàng cũng gây chướng mắt cho rất nhiều người, như Chương Nhạc Phu Nhân, như hoàng đế.....
Lê thái y cũng không cùng Chiết Chi tranh luận thêm, chỉ vái chào rồi cáo lui. Hắn không về Thái Y viện ngay, cũng không có đi Huệ Tức cung, mà là đi tẩm điện của hoàng đế, Thành Thư điện.
Hoàng đế giương mắt nhìn hắn: “Nhanh vậy sao?”
“ Là....”_ Lê thái y do dự thuật lại _” Cung nhân Tễ Nhan cung nói Quý Tần nương nương đã ngủ...không tiện gặp người....”
“ Đã biết.”_ Hoàng đế đáp một tiếng _” Ngươi lui ra đi“.
Lê thái y khom người cáo lui. Hoàng đế để xuống tấu chương trong tay, ngưng thần suy nghĩ: Ngủ? Không tiện gặp người?
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng:“ Từ U, truyền Tô Quý Tần đến Thành Thư điện.”
Đại thái giám Từ U khom người “ Dạ” một tiếng, ngăn không được cảm giác nghi hoặc trong lòng. Mấy năm nay, từ khi nhập cung, người mà hoàng đế không muốn nhìn thấy nhất chính là vị Tô thị này. Sao bây giờ lại....đột nhiên ngày hôm qua không lấy việc nàng đánh vỡ bình ngọc để trách phạt tạm không nói, hôm nay lại chỉ gọi nàng đến hỏi vài câu liền thôi. Nếu như không phải các phi tần khác lộ vẻ ngạc nhiên thì ngay cả phạt 3 tháng bổng lộc hoàng đế cũng không làm.
Vừa rồi lại càng kỳ quái, hoàng đế truyền Lê thái y đến xem vết thương cho Tô thị, lại cố ý dặn dò không để nàng biết đó là ý của mình. Lúc Từ U thấy Tô Quý Tần đem người đưa về, trong lòng liền thay nàng toát mồ hôi lạnh, hoàng đế không cho nàng biết ý tứ của mình là để nàng không cần khẩn trương, nàng trả người về chẳng phải là chuốc lấy rắc rối sao?
Nhưng....hắn lại không ngờ, hoàng đế tựa hồ một chút tức giận cũng không có.