Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 126: Chương 126: Càng ngày càng ấu trĩ




Mục Tĩnh Viễn khẽ cắn vai cậu một chút, vòng eo hơi hơi trầm xuống, Bạch Nhất Hàm “A?”

Nhẹ thở hổn hển một tiếng, đuôi mắt đỏ lên nói: “Anh đang làm gì vậy? Mau đi ra.”

Mục Tĩnh Viễn không nói lời nào, chỉ lại giật giật eo, Bạch Nhất Hàm cảm giác được dưới thân biến hóa, vội vàng bò ra ngoài, lại bị Mục Tĩnh Viễn một phen nắm lấy eo, Bạch Nhất Hàm kinh hoảng nói:

“Anh tên đại lưu manh! Còn tới?! Em không muốn, em muốn đi ngủ!”

Mục Tĩnh Viễn chậm rãi động, ôn nhu dỗ dành: “Hàm Hàm ngoan, anh chỉ muốn dời lực chú ý của em thôi, đừng cứ nghĩ đến chuyện không vui.”

Bạch Nhất Hàm lắc đầu nói: “A? Em không cần...... A, không anh, em...... em có buồn đâu, em......Ưm? Buồn ngủ!”

Mục Tĩnh Viễn tăng tốc, khẽ thở gấp: “Một chút nữa, em sẽ ngủ càng ngon......”

Bạch Nhất Hàm đặt trán trên gối đầu, thở hổn hển: “A? Đừng......chậm một chút......”

“Chậm không được, Hàm Hàm......”

[...]

Sáng ngày hôm sau, Bạch Nhất Hàm ghé vào trên giường hưởng thụ dịch vụ xoa bóp eo, Mục Tĩnh Viễn chịu thương chịu khó xoa ấn cái eo nhỏ hẹp của cậu, xoa xoa liền đi xuống sờ một phen.

Bạch Nhất Hàm không thể nhịn được nữa nói: “Anh đủ rồi a, tối qua còn chưa đủ sao? Nghiêm chỉnh xoa eo cho em!”

Mục Tĩnh Viễn trịnh trọng nói:

“Không đủ.”

Bạch Nhất Hàm cả giận: “Đồ lưu manh!”

Mục Tĩnh Viễn cúi người xuống nói: “Em hy vọng anh đủ sao?”

Bạch Nhất Hàm đứng hình, mặt già đỏ lên, cả giận nói: “Xoa eo của anh đi!”

Mục Tĩnh Viễn cười khẽ một tiếng, ngược lại nói: “Còn không đến một tháng nữa chính là sinh nhật ông Bạch, em tặng bàn cờ cho Nghiêm lão gia tử rồi, định tặng cho ông Bạch quà gì?”

Bạch Nhất Hàm tĩnh một chút, nói: Em còn chưa nghĩ ra, nếu không, hôm nay em đi ra ngoài xem.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Được, anh đi với em.”

Bạch Nhất Hàm nói: “ Anh không cần tới công ty sao? Chỉ là mua một món quà thôi, không cần anh đi theo đâu, em đi một mình là được.”

Mục Tĩnh Viễn nhíu mày: “Không được, em đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm.”

Bạch Nhất Hàm nói: “Cũng lâu vậy rồi, người đó cũng không thể cứ nhìn chằm chằm em. Mà em cũng không thể cả đời này ra ngoài đều cùng anh như hình với bóng được, phải không?”

Mục Tĩnh Viễn không nhanh không chậm xoa bóp sau eo cậu, trầm giọng nói: “Là anh không tốt, không thể nhanh chóng tóm được người phía sau màn, làm hại em ra cửa đều phải bị hạn chế.”

Bạch Nhất Hàm cười hì hì nói: “Ai nha chuyện này liên quan gì đến anh?”

Mục Tĩnh Viễn mím môi, không nói gì.

Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ nói:

“Anh xem, dù giờ anh tới công ty thì cũng đã muộn rồi, không thể lúc nào cũng vì em mà làm chậm trễ công việc. Như vầy đi, em gọi cho Phương Dịch, coi anh ấy có thời gian đi cùng em không, thế nào? Vậy anh có thể yên tâm rồi phải không? Phương Dịch thân thủ rất tốt nha.”

Mục Tĩnh Viễn rõ ràng không quá vui.

Nhất Hàm xoay người, vỗ nhẹ vào tay anh nói:

“Anh không thể luôn bên cạnh em được, Mục thị cần anh trông coi, em hứa với anh, sẽ cố gắng bảo vệ bản thân, không để anh lo lắng, được không?”

Mục Tĩnh Viễn vẫn là không hé răng.

Bạch Nhất Hàm lấy điện thoại ra bấm dãy số của Phương Dịch, cuộc gọi được kết nối rất nhanh: “Alo, Nhất Hàm?”

Bạch Nhất Hàm một tay nắm lấy bàn tay của Mục Tĩnh Viễn, một tay cầm điện thoại: “Ưm, Phương Dịch, vụ án của em điều tra thế nào rồi?”

Phương Dịch ngưng trọng nói: “Có manh mối, bất quá giờ còn chưa thể xác thật. Trần đội nói, tạm thời không thể để lộ cho bất kỳ ai.”

Bạch Nhất Hàm hiểu rõ nói: “ Vâng, em hiểu mà, em gọi điện thoại cho anh là muốn hỏi anh dạo này có rảnh hay không?”

Phương Dịch nói: “Có, ngày mai anh rảnh, em có chuyện gì sao?”

Bạch Nhất Hàm nói:

“A, là như thế này, sắp tới sinh nhật của ông nội em rồi, em muốn chọn cho ông một món quà, nhưng Tĩnh Viễn không yên tâm để em ra ngoài một mình. Em nghĩ, nếu anh rảnh có thể cùng em đi ra ngoài một chuyến, mới làm anh ấy yên tâm.”

Phương Dịch nói: “À, anh có thể, vậy ngày mai được không?”

Bạch Nhất Hàm cười nói: “Được a, buổi sáng ngày mai chúng ta lại liên lạc.”

Phương Dịch nói: “Vậy được, ngày mai anh sẽ tới Bạch gia tìm em.”

Bạch Nhất Hàm nói: “Không cần, em sẽ cho tài xế tới đón anh, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài.”

Tắt điện thoại, Bạch Nhất Hàm quơ quơ di động, nháy mắt với Mục Tĩnh Viễn nói: “Như vậy được rồi phải không? Mai em với Phương Dịch cùng đi ra ngoài.”

Mục Tĩnh Viễn nghĩ nghĩ, nói: “Được, đi ra ngoài phải cẩn thận chút.”

Bạch Nhất Hàm ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Tĩnh Viễn chớp chớp mắt, vỗ vỗ mông Bạch Nhất Hàm, nói: “Vậy em còn không mau rời giường?”

Bạch Nhất Hàm nói: “Là ngày mai đi, bây giờ rời giường làm gì?”

Mục Tĩnh Viễn đương nhiên nói: “Em không phải thúc giục anh tới công ty sao? Vậy em còn không mau rời giường?”

Bạch Nhất Hàm bò trên giường:

“Anh còn muốn để em đi cùng anh? Em không cần, em muốn đi ngủ.”

Mục Tĩnh Viễn lôi kéo tay cậu, ôn nhu dụ dỗ: “Vậy em ngủ đi, anh giúp em thay quần áo rồi ôm em ra ngoài, em thì cứ ngủ, được không?” Anh nói, liền cởi áo ngủ trên người Bạch Nhất Hàm.

Bạch Nhất Hàm mở to mắt, đè tay anh lại nói: “Làm ơn đi, thật sự muốn như vậy, ngày mai em còn mặt mũi nào đi gặp người khác?”

Mục Tĩnh Viễn khó xử nói: “Vậy em làm sao đi?”

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:

“Đại ca, anh tới công ty là đi làm, còn em tới đó ngoại trừ ăn thì chính là chơi, rất ngại đó được không?”

Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói: “Có người nào nói gì em? Hay thái độ Trần Hoành với em không tốt?”

Bạch Nhất Hàm đỡ trán:

“Anh à, sóng não tụi mình có cùng một kênh không đó? Em là nói em đến công ty anh, rất không hợp với hoàn cảnh làm việc nghiêm túc của mọi người, liên quan gì đến Trần Hoành? Anh ấy mỗi lần bước vào đều đưa cho em rất nhiều đồ ăn, đồ chơi, em rất ngại a, một mình anh đi thôi, được không?”

Mục Tĩnh Viễn trầm mặc trong chốc lát, đứng lên yên lặng thay quần áo, bóng dáng hiu quạnh là như vậy cô độc cùng trầm trọng. Bạch Nhất Hàm nhìn anh một lúc rồi bò lên đi đến trước mặt nhìn mặt anh. Mục Tĩnh Viễn trầm mặc quay đầu không cho nhìn, Bạch Nhất Hàm tới giúp anh thắt cà vạt, anh muốn né tránh nhưng không được, liền thẳng tắp đứng ở nơi đó, ánh mắt buông xuống nhìn đôi dép lê mà Bạch Nhất Hàm mang.

Bạch Nhất Hàm bắt lấy tay anh, anh dùng một phần triệu sức lực giãy giụa vài cái như không, cũng không tránh ra, lại bất động, nhưng anh rất kiên cường kiên quyết không nắm lại.

Bạch Nhất Hàm ở hắn trên môi “Póc” một ngụm, lông mi anh trên dưới vỗ vài cái, mím môi, ngước mắt nhìn Bạch Nhất Hàm một cái, thấy cậu còn không có ý định thay quần áo, quay đầu hít một hơi, nâng bước đi tới cửa.

Hắn bước chân chậm chạp mà nặng trĩu, một đoạn đường tới cửa cũng phải mất vài phút. Cuối cùng cũng đến được cửa, anh đặt tay lên then cửa, trầm mặc đứng hồi lâu, nghe phía sau vẫn như cũ không có tiếng giữ lại, tay dùng sức nắm then cửa vài lần, rốt cuộc cũng thất vọng mở cửa.

Bạch Nhất Hàm vẫn luôn dở khóc dở cười nhìn anh, thấy anh ủy khuất mở cửa đi ra ngoài, nhịn không được lên tiếng: “Anh chờ một chút.”

Mục Tĩnh Viễn lập tức buông then nắm cửa, xoay người đi hướng tủ quần áo nói: “Anh nếu thật sự không muốn đi, thì cứ ở nhà đi”

Bạch Nhất Hàm vừa định mở miệng, Mục Tĩnh Viễn đã lấy ra một kiện quần áo nói: “Mặc cái áo sơmi trắng này được không?”

Bạch Nhất Hàm: “...... Được”

【 vì sao Mục Tĩnh Viễn luôn luôn nghiêm túc ổn trọng càng ngày càng ấu trĩ! 】

【 tôi có lẽ không quá hiểu lão công nhà mình! 】

【 Tại sao Mục Tĩnh Viễn mà tôi nhìn thấy cùng mọi người thấy lại không giống nhau! 】

Bạch Nhất Hàm giống như búp bê vải cho Mục Tĩnh Viễn mặc quần áo giùm, nắm tay đi ra ngoài cửa. Vừa ra khỏi cửa phòng, Bạch Nhất Hàm liền rút tay mình về.

Trong tay Mục Tĩnh Viễn trống rỗng, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Nhất Hàm. Bạch Nhất Hàm thấy ánh mắt anh, có chút đau lòng, cậu nhỏ giọng trấn an nói:

“Chút nữa đi ra ngoài lại nắm, đừng để cho ba mẹ nhìn thấy.”

Mục Tĩnh Viễn quay người lại, thấp giọng nói: “Em tính khi nào thì công khai quan hệ của chúng ta?”

Bạch Nhất Hàm lắc lắc đầu nói: “Em còn chưa nghĩ tới, Tĩnh Viễn, thực xin lỗi, em thật sự sợ sẽ xúc phạm tới ba mẹ”

Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu, cùng cậu sóng vai xuống lầu.

Ngồi vào trong xe, Bạch Nhất Hàm nghiêng đầu nhìn nhìn Mục Tĩnh Viễn biểu tình, cẩn thận nói: “Tĩnh Viễn, anh giận sao?”

Mục Tĩnh Viễn giơ tay khẽ vuốt tóc cậu một chút, mỉm cười nói:

“Anh nào có dễ tức giận như vậy? Em sợ làm chú và dì khổ sở, anh có thể lý giải tâm tình của em. Nhưng là Hàm Hàm, chúng ta là muốn ở bên nhau cả đời, sắp tới còn sẽ kết hôn, không thể cứ gạt người trong nhà. Chúng ta phải tìm một thời cơ thích hợp, theo chân bọn họ thẳng thắn, đây cũng là tôn trọng họ.”

Bạch Nhất Hàm nghiêm túc gật gật đầu.

Mục Tĩnh Viễn khởi động xe, một bên đánh tay lái một bên khẽ cười nói: “Hơn nữa anh mỗi buổi tối đều nhân lúc mọi người ngủ lén vào phòng của em, cảm giác chính mình đặc biệt giống một tên dâm tặc.”

Bạch Nhất Hàm cũng cười nói: “Không sao, em thích dâm tặc.”

Mục Tĩnh Viễn lái xe loạng choạng một đường cong, anh không quay đầu lại, chỉ là lỗ tai có chút đỏ lên.

Bạch Nhất Hàm ho nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại nói: “Em chợp mắt một lát, khi nào tới nơi thì kêu em.”

Mục Tĩnh Viễn khẽ “Ừm” một tiếng.

Một đường đi vào văn phòng Mục Tĩnh Viễn trước sự chú ý của nhân viên Mục thị. Bạch Nhất Hàm mới vừa ngồi vào chiếc sô pha chuyên dụng của mình, Trần Hoành liền đem một đống lớn thực phẩm cùng sách báo máy tính gì đó đặt ở trước mặt cậu, nghiêm cẩn tựa như đối đãi một công việc quan trọng.

Bạch Nhất Hàm nói cảm ơn, nhìn đồ ăn trước mặt, trong lòng cảm thán Trần Hoành không hổ là kim bài trợ lý, thận trọng như phát(?), trải qua một đoạn thời gian này quan sát, bây giờ đặt trước mặt đều là đồ mà mình thích, cậu yên lặng cầm lấy một túi khô bò, haiz, mình thật sa đọa......

Buổi sáng hôm sau, Bạch Nhất Hàm đứng ở cửa chờ xe đón Phương Dịch xe, không nghĩ tới chú Hứa đi đón về không chỉ có Phương Dịch. Bạch Nhất Hàm nhìn Tần Phong thong thả ung dung đi xuống xe, khóe miệng hơi giật giật một chút.

Tần Phong đi đến Bạch Nhất Hàm trước mặt, cười nói: “Chúng ta lại gặp mặt, Bạch tam thiếu, nếu không chê, thì cho tôi đi theo, được không?”

Bạch Nhất Hàm nhìn mắt hơi xấu hổ Phương Dịch, ha ha cười, sang sảng nói:

“Mọi người cùng nhau ăn thịt xiên nướng, khách khí như vậy làm gì? Huống chi không gì an toàn hơn là có cậu đi theo, cậu nói có phải không? Tần An.”

Tần Phong cười nhẹ một tiếng, dùng sức vỗ vỗ bả vai Bạch Nhất Hàm, cười tủm tỉm nói:

“Tôi đã nói rồi, Bạch tam thiếu rất hợp tính tôi, từ giờ cậu chính là bạn tôi. Nếu về sau có gì cần tới, thì cứ kêu Tiểu Phương tìm tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.