Mới vừa lên xe đi không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Nghiêm Phái, cô ấy ở đầu dây bên kia ríu rít năn nỉ Bạch Nhất Hàm đi ra ngoài chơi với mình. Nói là vì sự an toàn của cậu, cố ý mang theo vệ sĩ.
Bạch Nhất Hàm chỉ đành nói với cô về lịch trình ngày hôm nay, Nghiêm Phái nhảy nhót nói: "Vậy thì chúng ta cùng đi a, em cũng có thể giúp anh ra nghĩ ý tưởng, mắt nhìn của em rất tốt!"
Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn Phương Dịch xua xua tay biểu thị không thèm để ý, lúc này mới đáp:
"Vậy chúng ta gặp nhau ở phố thương mại Văn Phong, thấy sao?"
Nghiêm Phái hưng phấn nói:
"Ok, bây giờ bọn em liền tới đó chờ anh! Anh Chương lên xe đi!" Câu nói phía sau kia rõ ràng là đang nói với bên cạnh. Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, con bé gọi là Anh Chương, hẳn là chính là vị kia của Nghiêm Huy, không ngờ là hôm nay còn rất náo nhiệt.
Tới địa điểm đã hẹn, xa xa liền thấy Nghiêm Phái đang nhảy nhót vẫy tay, bên cạnh còn có một người đàn ông thân hình cao gầy.
Cả bọn Bạch Nhất Hàm bước tới, hai bên giới thiệu nhau một chút. Người đàn ông kia quả nhiên đúng là vị bạn đời hợp pháp đã cùng Nghiêm Huy đi lãnh chứng, gọi là Chương Túc, anh ta vóc người rất cao, người thiên gầy, màu da rất trắng, giống như hàng năm không được nhìn thấy ánh sáng vậy, diện mạo rất hiền lành, mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng quần dài màu vàng nhạt, trên sống mũi thẳng tắp đeo một chiếc kính không gọng, thoạt nhìn tựa như một người học giả nghiêm túc, một cổ phong độ trí thức ập vào trước mặt, anh ta nói không nhiều lắm, cho người ta một loại cảm giác rất thanh lịch.
Một đám người đổ xô vào khu thương mại, đi dạo từng cái cửa hàng, Nghiêm Phái rất vui vẻ, ríu rít nói không ngừng. Bạch Nhất Hàm mua cho lão gia tử mua hai kiện áo khoác lông dê, còn có khăn quàng cổ, mũ đội hay bao tay mùa đông gì đó. Nhưng những thứ này không thể làm quà sinh nhật, mấy người lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường cửa hàng đồ cổ linh tinh.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhanh liền quen thuộc nhau, Nghiêm Phái kéo Bạch Nhất Hàm ra sau một bước, nhỏ giọng nói:
"Nhất Hàm, hai người bạn kia của anh là một đôi phải không?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Không phải, họ là bạn thôi, em đừng có nói bậy a, sẽ làm họ xấu hổ."
Nghiêm Phái cười xấu xa: "Ải du ~- Hàm tiểu cát cách(?), anh quá thuần khiết rồi, anh phải tin tưởng đôi mắt của em, hai người bọn họ tuyệt đối có gian tình!"
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nhìn Phương Dịch cùng Tần Phong, chỉ thấy Tần Phong đang ý đồ muốn khoác tay lên vai Phương Dịch, mà Phương Dịch thì không ngừng đẩy xuống.
Nghiêm Phái cười "Khặc khặc" nói:
"Thấy chưa? Quan hệ của hai người họ nhất định không đơn giản, cho dù hiện tại không phải là một đôi thì tương lai cũng nhất định là một đôi."
Bạch Nhất Hàm cũng không tự chủ được thấp giọng: "Sao mà em biết được?"
Nghiêm Phái tự hào nhỏ giọng cười nói:
"Không có bất luận gian tình nào là có thể thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của em! Anh nhìn đi, Tần An thì không cần phải nói, ý tứ của anh ta với đối phương biểu hiện đến quá rõ ràng rồi. Mà Phương Dịch mặt ngoài nhìn là đang cự tuyệt, nhưng nếu anh ấy thật sự không hứng thú với Tần An thì cứ giữ khoảng cách với anh ta không phải tốt hơn sao, làm gì còn cùng anh ta sóng vai đi? Đây rõ ràng chính là muốn cự còn nghênh sao!"
Bạch Nhất Hàm bội phục: "Em quan sát cũng thật kỹ"
Nghiêm Phái hất cằm: "Đương nhiên!"
Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn một bên Chương Túc, thấp giọng nói: "Em không phải nói anh trai em đem giấu Chương Túc kín mít sao? Sao em còn hẹn anh ấy ra?"
Nghiêm Phái hãnh diện nói:
"Đương nhiên là do em lợi hại rồi, anh hai em dù có cẩn thận mấy thì vẫn có sai sót, mới bị em bắt được anh Chương. Kỳ thật anh Chương rất thương em, em làm nũng bắt ảnh đi cùng thì anh liền đi, chỉ cần em mang anh Chương về trước buổi tối thì anh hai sẽ không phát hiện được."
Bạch Nhất Hàm kỳ quái nói: "Anh hai em sao lại không cho em cùng Chương Túc tiếp xúc?"
Nghiêm Phái bĩu môi nói: "Hừ, ảnh nói sợ em dạy hư anh Chương! Giống như ảnh là người tốt lắm vậy, chính là một con sói đuôi lớn! Ảnh căn bản chính là sợ em ở trước mặt anh Chương chọc thủng bộ mặt thật của mình!"
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:
"Vậy em còn bắt Chương Túc cùng mình đi xa như vậy? Một khi bị anh hai em phát hiện không phải sẽ nổi nóng sao?"
Nghiêm Phái hai mắt sáng lấp lánh nói:
"Em đã sớm muốn giới thiệu cho hai người gặp mặt, anh biết chuyện làm một nhỏ hủ nữ hạnh phúc nhất là cái gì không? Chính là được làm bạn với hai cực phẩm tiểu mĩ thụ! Oa ha ha ha, đỉnh cao nhân sinh a có phải không?"
Bạch Nhất Hàm có chút thẹn quá thành giận nói: "Ai nói anh là thụ? Bộ anh là công không được sao?"
Nghiêm Phái dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Được mà, em tin anh."
Bạch Nhất Hàm đầu đầy hắc tuyến: "Cái ánh mắt đó của em là sao? Anh nói chính là sự thật!"
Nghiêm Phái trấn an: " Được được, em biết rồi, em tin anh là công, là cường công luôn! Được rồi chứ? Ngoan a."
Bạch Nhất Hàm:......
[...]
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Bạch Nhất Hàm cuối cùng nhìn trúng một bộ trà cát tường màu tím. Trên ấm trà cùng chén trà cũng không có hoa văn gì, cũng không có góc cạnh, chỉnh thể có vẻ mượt mà tinh tế, là kiểu dáng mà các ông cụ thích. Bạch Nhất Hàm cảm thấy rất vừa lòng, kêu Trần Phong đi quẹt thẻ rồi chờ nhân viên cửa hàng tiến hành đóng gói trang trí bộ trà cụ.
Lúc này một giọng nam trong trẻo ở bên cạnh vang lên: "Bộ trà cụ kia nhìn không tồi, cũng lấy cho tôi một bộ nhìn xem."
Giám đốc đi qua xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi Tề tổng, bộ trà cụ ' Thủy Thiên Trường ' kia chỉ có một bộ, Bạch thiếu đã thanh toán, trong tiệm của chúng tôi còn rất nhiều bộ trà cụ không tồi khác, ngài muốn xem một chút không ạ?"