Mục Tĩnh Viễn ôm tiểu gia hỏa của mình, chật vật lại cứng đờ nằm, mồ hôi đầy đầu, hoàn toàn không có ý muốn ngủ, đau cũng vui sướng trợn tròn mắt đến bình minh.
Trừ bỏ Bạch Nhất Hàm ngủ đến bất tỉnh nhân sự thì đối với mọi người trong biệt thự Bạch gia mà nói, đây là một đêm không ngủ.
Sáng sớm, bốn cặp mắt thâm quầng mắt thắng lợi hội tụ, cha mẹ Bạch gia, Bạch Ngạn, Bạch Tuyết Tình, từng người vác cặp mắt thâm quầng của mình ngồi vây quanh ở trên sô pha trong phòng khách lầu một.
Thím Dương một đêm không ngủ bưng mấy ly sữa bò nóng bước tới cho họ, lại một đôi mắt thâm quầng nữa xuất hiện.
Mẹ Bạch hỏi: “Thím Dương, khí sắc bà trông rất kém, tối hôm qua không ngủ sao?”
Thím Dương ngáp nhỏ một cái nói:
“Tiểu thiếu gia như vậy, tôi làm sao ngủ được, vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh, nghĩ nếu lỡ có tình huống gì cũng có thể giúp đỡ chu toàn.”
Mấy người Bạch gia còn chưa tính, đó là người thân của Bạch Nhất Hàm, vẫn luôn đem cậu đặt trên ở đầu quả tim, lo lắng đến ngủ không được thực bình thường. Nhưng thím Dương chỉ là người làm nhà họ, nói trắng ra chính là quan hệ lợi ích, vậy mà cũng vì Bạch Nhất Hàm mà lo lắng đến ngủ không được, có thể thấy là bà ấy thiệt tình yêu thương cậu. Mấy người Bạch gia đều có chút cảm động, Bạch Tuyết Tình cười nói:
“Phòng em trai cách âm là tốt nhất, cho dù có động tĩnh thì dì Dương cũng không nghe thấy nha.”
Thím Dương nói:
“Ôi! quan tâm đến bị lẩm cẩm. Còn nói nữa, nếu tiểu thiếu gia có chuyện gì, Mục thiếu gia khẳng định sẽ ra gọi người a.”
Bạch Ngạn gật gật đầu nói:
“Không tồi, đêm nay không động tĩnh, Nhất Hàm hẳn là được Tĩnh Viễn dỗ ngủ rồi.”
Bạch Bác Nhân tán đồng nói:
“Tĩnh Viễn đối xử với Hàm Hàm là không thể chê, cậu ta là người có cách với Hàm Hàm nhất. Có cậu ta ở đây, Hàm Hàm hẳn là không có việc gì.”
Mẹ Bạch cùng Bạch Ngạn cũng gật đầu đồng ý, hiển nhiên đối Mục Tĩnh Viễn rất yên tâm.
Bạch Tuyết Tình ở trong lòng cười khổ: Nếu mọi người biết Mục Tĩnh Viễn ôm cái tâm tư gì vơi em trai, chỉ sợ liền sẽ không yên tâm như vậy. Bất quá lấy trình độ mà Mục Tĩnh Viễn quý trọng Hàm Hàm, quyết sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là được, cô cũng yên tâm, bằng không tối qua cô cũng đã không về phòng rồi.
Nhưng Bạch đại tiểu thư thông minh cũng không thể tưởng tượng được, Mục Tĩnh Viễn xác thật sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng sẽ không chịu nổi Bạch Nhất Hàm chủ động dụ hoặc anh a, cô đánh giá quá cao định lực của một người đàn ông đối mặt với người mà anh ấy thương.
Trong lúc cô thất thần, người nhà nói chuyện đã xoay phương hướng khác, chỉ nghe Bạch Bác Nhân nói:
“ Phùng Quần kia, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Cùng Hàm Hàm có thù oán sao? Chuyện Hàm Hàm khác thường lúc trước có phải hay không cũng lên quan đến cậu ta?”
Bạch Ngạn hận nói:
“ Phùng Quần này trước kia con đã điều tra qua, là lão đại Phùng gia, ngày thường giống như chó Nhật mà luôn đi theo sau Nhất Hàm. Bất quá cũng chỉ là muốn trèo lên Nhất Hàm, mượn gốc đại thụ Bạch gia chúng ta để vớt chút chỗ tốt, vốn dĩ cho rằng không có gì uy hiếp, cũng không quản cậu ta, không nghĩ tới tên đó cũng dám ức hiếp Nhất Hàm!”
Bạch Bác Nhân nói:
“Phùng gia, là nhà làm vật liệu xây dựng kia sao?”
Bạch Ngạn nói:
“Đúng vậy, chính là một nhà người bình thường, không có gì đáng lo ngại, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không có cái lá gan này, không nghĩ tới……”
Bạch Bác Nhân nói:
“Con không có nghĩ sai, bọn họ xác thật sẽ không có lá gan này, đắc tội Bạch gia đối bọn họ chỉ trăm hại mà không lấy một lợi, chuyện này hẳn không phải là Phùng gia bày mưu đặt kế.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Không phải Phùng gia bày mưu đặt kế, thì đó chính việc làm cá nhân của Phùng Quần kia? Tên đó là làm chó Nhật cảm thấy bị Hàm Hàm nhục nhã? Bộ có ai buộc cậu ta đi làm chó sao? Còn không phải chính cha cậu ta kêu đi đến trước mắt Hàm Hàm?!”
Mẹ Bạch cắn răng nói:
“Người như vậy quả thực tâm lý không bình thường! Ai biết có thể hay không làm ra chuyện cực đoan gì nữa? Hẳn nên sớm giải quyết cậu ta cho kịp!”
Bạch Ngạn nói:
“Mẹ nói đúng, người này giữ lại chính là giữ cái tai hoạ ngầm, phải nhanh chóng giải quyết thỏa đáng”
Bạch Tuyết Tình đấm một chút tay vịn sô pha, nói:
“Tối hôm qua chỉ lo cho em trai, không để ý việc thu thập tên khốn kia, trời mới biết hiện tại cậu ta chạy tới nơi nào?”