Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 46: Chương 46: Em ấy thích tôi




Mục Tĩnh Viễn chưa từng nghĩ đến, tiểu vương tử của anh sẽ…… thiệt tình như vậy, từng tiếng kêu gọi kia, làm tim anh đều hóa thành nước đường. Tiểu gia hỏa vào cái loại thời điểm này không ngừng kêu tên của anh, cái này nghĩa là gì? Đáp án chỉ có một, chính là em ấy thích mình.

Tưởng tượng đến điểm này, anh nhịn không được muốn cười thành tiếng. Bất quá nếu nghĩ như vậy, tiểu gia hỏa vào khoảng thời gian trước vẫn luôn giận dỗi, là bởi vì phát hiện ra tình cảm đối với mình, không tiếp thu được việc tính hướng chuyển biến mà không cách nào đối mặt với anh sao?

Trách không được cậu cùng cô bạn gái nhỏ đó kết giao thời gian ngắn như vậy liền chia tay, nghĩ đến cô gái nhu nhu nhược nhược kia. Trong lòng Mục Tĩnh Viễn lại nổi lên giấm chua, bất quá, hừ, hiện giờ anh rốt cuộc cũng có thể nở mày nở mặt, không cần lại trộm hâm mộ, ghen ghét cô gái kia, người tiểu gia hỏa thích chính là anh!

Ngày đó anh cùng Bạch Tuyết Tình tuyên bố tin kết hôn, cảm xúc tiểu gia hỏa hạ xuống như vậy, cả một cái liếc mắt của không thèm nhìn mình, lúc sau cũng luôn trốn tránh mình. Là bởi vì…… Ghen sao? Cậu sao có thể đáng yêu như vậy?!

Đều tại mình, đang yên đang lành vì cái gì lại đồng ý cái sưu chủ ý của Bạch Tuyết Tình, vô cớ hại tiểu gia hỏa khổ sở. Ngẫm lại đi, vật nhỏ này vừa mới hiểu biết tình cảm của bản thân, vẫn còn là thời điểm không cách nào đối mặt, lại biết được người mà mình thích sẽ trở thành anh rễ mình, trong lòng cậu đã có bao nhiêu khổ sở?

Mục Tĩnh Viễn hơi hơi buộc chặt cánh tay ôm Bạch Nhất Hàm, đau lòng cực kỳ. Nghĩ như vậy, chính mình thật đúng là tên khốn a!

May mắn, có biến cố đêm nay, làm anh kịp thời hiểu ra tâm ý của tiểu gia hỏa trong ngoài bất phân này, không đến mức gây ra đại họa.

Anh giữ tư thế vừa rồi khẽ hôn một cái trên thái dương Bạch Nhất Hàm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Người ta đều nói tóc mềm thì tính cách cũng mềm, quả nhiên không có nói sai, đừng nhìn tiểu gia hỏa ngày thường giương nanh múa vuốt, kỳ thật đều là bị mấy người bọn họ cưng chiều mà ra. Tính cách thật của cậu thì lại rất mềm, nếu không, sao đối mặt với chuyện anh muốn cùng Bạch Tuyết Tình kết hôn cậu lại không có ầm ĩ, bản thân thì lại trốn đi trộm khổ sở, thật là làm người khác đau lòng cực kỳ.

Ai, tiểu gia hỏa hiểu chuyện, nhưng anh tình nguyện tiểu gia hỏa vẫn giống như trước kia, không vui liền tận tình ầm ĩ một phen, đem cảm xúc đều phát tiết ra, thì trong lòng có thể dễ chịu rất nhiều.

Nhưng cậu hiện tại, khổ sở trong lòng, lại còn gượng cười đi an ủi người nhà, người mình thích sắp thành anh rể mình cũng chỉ là yên lặng chấp nhận. Thật sự là làm tim anh đều đau đến run rẩy.

Cậu hiểu chuyện ngoan ngoãn là cái dạng làm người khác đau lòng này, Mục Tĩnh Viễn ở trong lòng thở dài, anh tình nguyện tiểu gia hỏa của anh không cần phải hiểu chuyện, để anh chiều chuộng cậu cả đời.

Cậu thay đổi, nguyên nhân là có anh trong đó sao? Đều do chính mình thô tâm đại ý*, không kịp thời phát hiện tâm ý tiểu gia hỏa. bất quá hiện tại hối hận cũng đã chậm, chỉ có thể về sau càng cưng chiều cậu gấp bội, hy vọng có thể làm cậu biến trở về bộ dáng trước đây không kiêng nể gì như vậy.

(*sát nghĩa là: Lòng dạ lớn nhưng lơ là không để ý)

Mặt mày tiểu gia hỏa trong lòng ngực giãn ra, trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo một chút ửng hồng mãnh liệt, đôi môi sưng đỏ, cổ cùng một chút bả vai lộ ngoài chăn tràn đầy đấu hôn đỏ thắm. Khiến cho anh nhìn thấy huyết mạch sôi sục, hạ thân lại lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Mục Tĩnh Viễn cười khổ một tiếng, tiểu gia hỏa này a, bản thân hô hô ngủ nhiều, để lại anh một mình ở chỗ này khó chịu lại không dám chạm vào cậu. Tiểu gia hỏa của anh đã mệt như vậy rồi, còn là lần đầu tiên, anh như thế nào lại nhẫn tâm đánh thức cậu? . Đam Mỹ Hay

Nhắm mắt lại, không thể nhìn nữa.

Nhưng anh vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện ra hình ảnh điên cuồng vừa rồi, tiểu gia hỏa ánh mắt tan rã, đôi môi khẽ nhếch, thân mình theo từng va chạm của anh mà không ngừng rung động, trong miệng đứt quãng gọi tên anh……

Không được! Không thể lại suy nghĩ, Mục Tĩnh Viễn, mày từ khi nào lại biến thành tên lưu manh đầu óc màu vàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.