【Nghiêm Nham: Có vấn đề gì sao? Ở đây khá tốt, hoàn cảnh cũng hợp ý, vậy nên tôi không có ý định dọn đi. 】
【 Phái tam gia: Tùy anh thôi à, ở thoải mái thì cứ ở đi, như vậy càng tốt, em có thể có nhiều cơ hội hơn để tìm đại thần Nam Sơn! 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Chuyện quan trọng bây giờ, chính là giải quyết Hạ Nguyên, còn có cô nhỏ của hai người nữa. 】
【 Phái tam gia: Đúng vậy, chuyện này không thể để cho cô nhỏ chẳng hay chẳng biết gì được, lúc trước không nói là vì bảo vệ đại thần Nam Sơn, giờ y đã được chúng ta bảo vệ rồi, không thể để mặc cô nhỏ bị tên cặn bã kia lừa nữa. 】
【 Nghiêm Nham: Chỉ sợ cô nhỏ chưa chắc sẽ cảm kích, hơn nữa có thể cho bà ta biết Hạ Nguyên là một tên gay lừa hôn, nhưng lại không thể cho bà ta biết tin tức cụ thể của Du Nhiên. Nếu không, bằng tính cách của bà ta, bất chấp nháo nhào lên, Du Nhiên nhất định sẽ chịu thiệt lớn. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tĩnh Viễn nói, thái độ của Nghiêm lão gia cũng rất quan trọng, dù sao thì ông ấy mới là người có quyền lên tiếng nhất ở Nghiêm gia, cũng chỉ có ông ấy mới có thể trấn áp được cô nhỏ hai người. Một khi tình huống tồi tệ nhất xảy ra, lúc cô nhỏ hai người đã biết đến sự tồn tại của đại thần Nam Sơn rồi, nếu lão gia có thể đứng về phía bên này, thì chính là con át chủ bài của chúng ta. 】
【 Nghiêm Nham: Mục tổng nói rất có lý. 】
【 Phái tam gia: Ừ ừ, em đã tặng sách đại thần Nam Sơn cho ông nội. Mới vừa đọc xong một quyển hôm qua, ông nội nói, viết thật sự không tồi. 】
【 Nghiêm Nham: Em làm tốt lắm. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Nếu Hạ Nguyên thức thời, chủ động rút lui thì thôi, nếu gã còn chưa có ý định từ bỏ, chúng ta liền âm thầm ngả bài với gã, bịt kín miệng ông ta. 】
【Phái tam gia: Đúng, miễn cho ông ta cảm thấy đại thần Nam Sơn dễ bắt nạt mà xuống tay không lưu tình. Phải cho ông ta biết trên người đại thần Nam Sơn có sức nặng bao nhiêu, làm ông ta sợ để không dám đến gần y nữa. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tôi cảm thấy, Phái Phái có thể giấu họ tên đại thần Nam Sơn đi rồi kể nó như một câu chuyện hư cấu cho lão gia nghe. Thứ nhất, xem phản ứng của ông đối với chuyện này, thứ hai, cũng có thể cho ông có quan điểm chính trước, biết được đại thần Nam Sơn cũng là người bị hại. Phải biết rằng, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng. 】
【 Phái tam gia: Cao kiến, chuyện này giao cho em đi, đúng rồi Nhất Hàm, hôm qua ông nội còn nhắc anh mãi, nói anh không đến thăm hơn một tháng rồi. Nếu anh có rảnh thì đi thăm ông đi, ông nội rất thích anh đó. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tốt, hai ngày này anh liền dành thời gian đến thăm lão gia. Thật ra dù em không nhắc thì anh cũng muốn đi, hai ngày trước Tĩnh Viễn có mua hai gói trà, nói là chất lượng khá tốt, bọn anh định biếu cho ông nội anh với Nghiêm lão gia mỗi người một gói. 】
【 Nghiêm Nham: Nhất Hàm, cậu với Mục tổng lãnh chứng rồi sao? Chúc mừng. 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đúng vậy, hôm trước mới lãnh, tin tức của cậu cũng mau lẹ thật nha. 】
【 Phái tam gia: Oa! Chúc mừng chúc mừng! 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Cảm ơn, cùng vui, ha ha! 】
【 Phái tam gia: Xem anh vui chưa kìa ( cười trộm) 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đương nhiên là vui rồi, về sau Tĩnh Viễn chính là người của anh đó! 】
【 Phái tam gia: Khí phách! 】
【Mục Tĩnh Viễn: Dù không có thì anh vẫn là người của em. 】
【 Phái tam gia: ( hộc máu) phốc……, mấy người ngược cẩu……】
Bạch Nhất Hàm nhìn thấy tin nhắn của Mục Tĩnh Viễn mà suýt nữa bị sặc chính nước bọt của mình, cậu nghẹn đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ Mục Tĩnh Viễn: “Anh…… Anh anh……”
Mục Tĩnh Viễn bình tĩnh nói: “Sao vậy? Anh nói không đúng sao?”
Bạch Nhất Hàm nhìn anh trong chốc lát, lại phụt một tiếng bật cười: “Đúng, anh nói hoàn toàn đúng, chỉ là cái dạng này của anh……”
Mục Tĩnh Viễn nhướng mày: “Hửm?”
Bạch Nhất Hàm vỗ bàn một tiếng “Rầm” rồi nói: “Em thích! Tới! Lại đây cho ông hôn một cái……”
Mục Tĩnh Viễn đứng dậy, đôi chân dài đan xen, đi đến trước mặt Bạch Nhất Hàm, một chân quỳ gối trên sô pha, chậm rãi đến gần Bạch Nhất Hàm, tông giọng trầm thấp vờn quanh lại tái xuất giang hồ: “Anh tới đây……”
Trên màn hình chiếc điện thoại đang bị ném trên sô pha còn đang không ngừng nhảy ra tin nhắn mới:
【 Phái tam gia: Hử? Người đâu? Sao không nói gì rồi? 】
【 Nghiêm Nham: Chắc là đang bận thân mật rồi. 】
【 Phái tam gia: A được rồi, hiểu mà hiểu mà, quấy rầy người ta thân thiết sẽ bị sét đánh, em out trước đây, chút nữa lại tám chuyện sau.】
【 Nghiêm Nham: Ừ, anh cũng trở về một chuyến. 】
【 Phái tam gia: Sao vậy? Anh không phải đang ở công ty sao? 】
【 Nghiêm Nham: Ừ, vừa rồi anh Chương gửi tin nhắn nói Du Nhiên đi về nhà rồi, y ở một mình anh không quá yên tâm. 】
【 Phái tam gia: Sao tự nhiên lại về nhà một mình? 】
【 Nghiêm Nham: Nói là đột nhiên có linh cảm, phải về nhà tiếp tục viết. 】
【 Phái tam gia: A a a! Đây là chuyện tốt, nhưng anh lẻn đi được sao? 】
【 Nghiêm Nham: Không sao, có anh hai ở đây, thôi anh đi. 】
【 Phái tam gia: Tốt tốt, vậy anh mau đi đi. 】
[…]
Hứa Du Nhiên về đến nhà, vội vàng mở máy tính lên, ghi lại những tia sáng lóe lên trong đầu. Thật lâu sau, y ngồi trên ghế thở ra một hơi, đây là khung xương đại khái cho quyển sách tiếp theo.
Sau khi tiếp xúc với những người hâm mộ sách của mình, y sâu sắc cảm thấy bản thân không nên lãng phí thời gian vì một người không đáng, hẳn nên tập trung sức lực vào việc sáng tác thì hơn, dùng những tác phẩm xuất sắc để tặng cho những người hâm mộ sách của mình. Đương nhiên, còn có người đã được khắc lên ấn ký của y.
Tuy rằng Nghiêm Nham không biết vì lý do gì mà vẫn luôn không chịu thừa nhận chuyện đêm hôm đó, nhưng Hứa Du Nhiên mình tuyệt đối không phải loại người ăn xong rồi quét sạch trách nhiệm, dù cho đó có là chuyện mình làm khi không tỉnh táo đi nữa.
Huống chi, từ sau khi dùng một góc nhìn khác để đối đãi Nghiêm Nham, y phát hiện trên người cậu ấy có một thứ gì đó vô cùng hấp dẫn chính mình. Nhất cử nhất động của Nghiêm Nham đều tràn ngập mị lực khác, lúc ở cùng cậu ấy cảm giác hoàn toàn khác với khi ở cùng Hạ Nguyên. Đó không phải là khát vọng với sự ấm áp, cũng không phải nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng không dám buông tay, mà là một loại cảm giác khi thì rung động làm con tim tê dại, khi thì lại là bình thản, một tình cảm tế thủy trường lưu(*), nó chậm rãi chảy xuôi trong tim, khiến cả người mình đều dễ chịu.
(* tế thủy trường lưu:
-Tế thủy: dòng nước nhỏ
-Trường lưu: thành 1 đoạn dài.
-->Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,chóng phai mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
Từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả khoảng thời gian hơn bốn năm cùng Hạ Nguyên “Ở bên nhau”, y chưa bao giờ có thể trải nghiệm qua loại cảm giác này, thứ cảm xúc khiến y muốn chẳng màng tất cả mà trở thành con thiêu thân lao vào đống lửa.
Y biết rằng trái tim mình đang lặng lẽ thay đổi, y không biết sự thay đổi này có đồng nghĩa với tràng tai nạn khác hay không, nhưng y không thể ngăn cản được nó, và cũng không muốn ngăn cản. Bởi vì có lẽ, trên đời này sẽ không có thêm một ai khác khiến y vừa nhớ tới chỉ muốn mỉm cười.
Y biết cách biệt thân phận giữa hai người, hơn phân nửa sẽ không có kết quả, cho nên y rất quý trọng khoảng thời gian được gần gũi với Nghiêm Nham như vậy, y biết Nghiêm Nham sẽ không sống ở đây lâu. Thời gian hai người có thể ở chung gần gũi thế này có lẽ sẽ rất ngắn ngủi, nhưng từng ấy hồi ức đó, y sẽ coi nó là báu vật cho phần đời còn lại của mình.
Hứa Du Nhiên chuyển hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, có chút ngây ra, tại sao Nghiêm Nham lại không chịu thừa nhận chuyện đêm đó chứ? Là bởi vì biết bọn họ không có khả năng, không muốn cả hai xấu hổ, hay là, cậu ấy cho rằng đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nên quên đi?
A, đó xác thật là một chuyện ngoài ý muốn, chỉ là, chính mình hình như đã chìm nghỉm vào nó rồi.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của y, đầu óc còn xoay quanh chuyện Nghiêm Nham, y đi ra mở cửa, một tiếng “Nghiêm Nham sao trở lại rồi?” Còn chưa nói ra, đã bị ai đó đẩy mạnh một cái vào trong phòng.
Hứa Du Nhiên sau khi bị đẩy phải lảo đảo vài bước mới đứng vững, vừa nhấc đầu thấy người tới, chỉ cảm thấy đầu “Ong” một tiếng, y cắn răng nói: “Anh vậy mà còn dám tới?”
Hạ Nguyên bước lại gần y hai bước, mặt âm trầm nói: “Cậu là người của tôi, tại sao tôi lại không dám tới?”
Hứa Du Nhiên nghẹn một hơi trong ngực, nhưng y không có kinh nghiệm phong phú cãi nhau với người khác, thở hổn hển vài hơi mới nói: “Anh thốt ra mấy lời này mà không biết xấu hổ à? Tôi hỏi anh, tên anh rốt cuộc là gì?”
Hạ Nguyên nhìn chằm chằm y nói: “Tôi tên là gì, không phải cậu hẳn đã biết sao?”
Hứa Du Nhiên nói: “Đúng vậy, tất cả những gì giữa hai chúng ta đều chỉ là một hồi âm mưu, anh có vợ con, lại gạt tôi nói là anh còn độc thân, anh là chủ Hạ gia, lại gạt tôi nói chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, tên của anh, tất cả về anh đều là giả! Trên thế giới này, trước nay đều không có người nào là Hạ Dao! Bây giờ chân tướng đều đã rõ như ban ngày, sao anh còn có mặt mũi tới tìm tôi?”
Hạ Nguyên âm trầm nói: “Sao? Leo lên được mấy Thái Tử gia rồi nên chướng mắt tôi? Dù tôi lừa cậu thì thế nào? Tôi đã nói với cậu rồi trong lòng tôi có cậu, chúng ta vẫn luôn duy trì bộ dáng lúc trước chẳng lẽ không tốt sao? Chờ khi đôi bên tách ra, tôi sẽ cho cậu một khoảng tiền để nửa đời sau của cậu áo cơm không lo! Bây giờ cậu làm ra cái bộ dạng người bị hại này là cho ai xem!”
Hứa Du Nhiên lạnh mặt nói: “Tôi không phải người bị hại, tin vào lời nói của anh là tôi ngu, chuyện lúc trước tôi cũng không muốn truy cứu, nhưng lần trước khi anh tới tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta đã kết thúc! Anh về sau đừng đến tìm tôi nữa, anh vẫn làm gia chủ Hạ gia, tôi vẫn làm người thường của tôi, không liên lụy gì nhau, tốt nhất là, không đến hoàng tuyền thì đừng gặp lại!”
Hạ Nguyên cười lạnh nói: “ Không liên lụy lẫn nhau? Cậu nghĩ cũng đẹp thật, tôi nói cho cậu biết, trong mối quan hệ này giữa chúng ta, chiếm quyền chủ đạo vĩnh viễn đều không phải cậu! Cậu muốn kết thúc liền kết thúc sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần một ngày tôi không đồng ý thì ngày đó cậu vẫn là người của tôi, muốn dựa vào sự giúp đỡ của mấy vị Thái Tử gia để đá tôi sao? Không có cửa đâu! Cậu cho rằng bọn họ có thể bảo vệ cậu nhất thời, thì có thể bảo vệ cậu cả đời sao? Bộ cậu cho rằng Nghiêm Nham làm Nghiêm gia nhị thiếu sẽ cả đời sống ở một nơi tồi tàn như vậy? Tốt nhất cậu nên đem đôi mắt thu ra xa một chút, biết ai mới là người có thể quyết định vận mệnh của mình!”
Gã đi tới ngồi trên sô pha, rồi nói: “Đúng lúc bây giờ cậu cũng biết hết rồi, tôi cũng không cần cố gắng che dấu nữa, cũng không cần phải chơi loại trò chơi tình ái này nữa. Chờ bọn họ đi rồi, tôi sẽ cố định tới vào thứ ba và thứ sáu, tốt nhất là cậu nên là tốt công tác chuẩn bị nghênh đón tôi trước. Đương nhiên, có thể có tình huống khác sẽ sửa đổi thời gian nói không chừng, cậu cứ chờ tin tức của tôi đi. "
Hứa Du Nhiên tức giận đến mức cả người phát run: “Trên đời này sao lại có loại người vô sĩ như anh chứ? Tôi nói cho anh biết đừng có mơ tưởng. Giờ nhìn thấy anh là tôi liền ghê tởm, Hứa Du Nhiên tôi bất luận có như thế nào cũng sẽ không làm tình nhân của người khác! Anh là người thường cũng được, là chủ Hạ gia cũng được, đều không có quan hệ tới tôi. Hơn nữa, mấy năm nay tôi cũng chưa từng đụng đến một phân tiền của anh! Tôi không nợ anh! Anh tốt nhất là hãy cút ra khỏi thế giới của tôi và đừng để tôi nhìn thấy bản mặt của anh nữa!”