Hạ Nguyên đứng lên, từng bước tới gần Hứa Du Nhiên, cả mặt u ám nói: “Nhìn thấy tôi liền ghê tởm? Cậu nghĩ cậu là ai? Hạ Nguyên tôi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là không biết có bao nhiêu trai xinh gái đẹp thay phiên nhào tới, cậu nói cậu thấy tôi liền ghê tởm? Cậu còn giả vờ thanh cao với tôi làm gì? Ồ, cậu là bất mãn tôi lúc trước chưa từng đưa tiền cho cậu sao? Bởi vì đó là một trò chơi tình ái, làm một nhân viên văn phòng bình thường thu nhập không cao, sao tôi có thể có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa cũng không phải là tôi chưa từng đưa cho cậu, là chính cậu không chịu nhận mà, à, là chê ít sao? Bất quá hiện tại nếu đã làm rõ rồi thì tiền đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu cậu vẫn không biết điều, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn biết thủ đoạn của tôi đâu.”
Hứa Du Nhiên cắn răng nói: “Tôi không hiếm lạ gì tiền của anh, cũng không cần người của anh, một mình tôi sống vô cùng tốt, chỉ cần anh cách xa tôi một chút là tôi đã cảm tạ anh rồi!”
Hạ Nguyên cười lạnh một tiếng nói: “Xem ra cậu còn chưa hiểu tôi có thể làm những gì với cậu, cho một ví dụ đi, ít nhất……” Gã ghé sát bên tai Hứa Du Nhiên, gằn từng chữ một: “Tôi có thể khiến cậu, thân, bại, danh, liệt.”
Nhìn Hứa Du Nhiên trừng lớn đôi mắt, gã nhếch môi cười lạnh nói: “Không phải cậu thích viết sách sao? Chỉ cần một câu của tôi thôi, đầy trời khắp nơi đều sẽ là tin bôi đen cậu, có, không có, chỉ cần tôi nói là sự thật, thì nó chính là sự thật, ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy cậu là một tên đạo đức bại hoại, thì cậu nghĩ xem, còn có ai sẽ đọc sách của cậu nữa sao?”
Hứa Du Nhiên không thể nhịn được nữa mà hét lên: “Đồ vô sỉ!” Một cái tát chuyền tới, Hạ Nguyên không ngờ rằng y lại có gan đánh mình, nhất thời không phòng bị hứng trọn một cái tát mạnh, ngay lập tức giận không thể kìm được, một quyền đánh vào cằm y.
Hứa Du Nhiên thân hình gầy yếu, căn bản không phải đối thủ của gã, bị cú đấm này đánh lui về phía sau vài bước, Hạ Nguyên nhân cơ hội một chân đá vào bụng y, một cước đá y ngã xuống đất.
Cơn đau nhức ở vùng bụng khiến Hứa Du Nhiên nhất thời không gượng dậy nổi, y giãy giụa vài cái, bị Hạ Nguyên nắm tóc bắt ngẩng mặt lên. Hạ Nguyên nhìn gương mặt tuấn tú mà bản thân mê muội, không nhịn được duỗi tay sờ soạng một chút, bàn tay nắm tóc y thả nhẹ lực đạo, giọng dịu lại nói: “Hà cớ gì cậu phải đối đầu với tôi? Chúng ta vẫn giống như trước không tốt sao? Tôi là thật sự rất thích cậu.”
Gương mặt tái nhợt vì đau của Hứa Du Nhiên hiện lên một ý cười trào phúng: “Anh, mơ, đi!
Dù anh có giết tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không làm tình nhân cho hạng người dối trá ghê tởm như anh. Dù chỉ là nghĩ đến khoảng thời gian trước kia cả hai ở bên nhau, tôi đã hận không thể lột đi một lớp da rồi.”
Hạ Nguyên thẹn quá hóa giận dùng sức giật tóc của y, dẫn tới một tiếng kêu đau đớn của Hứa Du Nhiên, gã nghiến răng nói: “Thứ không biết điều, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu đã vậy, tôi cũng không cần phải khách khí với cậu nữa, cậu cho rằng tôi không dám giết chết cậu sao?”
Hứa Du Nhiên trào phúng cười nói: “Vậy thì làm đi.”
Hạ Nguyên mấy ngày nay vốn dĩ đã rất áp lực, bị y khích đến lửa giận dâng lên, thô bạo ném y xuống sàn, kéo lấy cổ áo y cười lạnh nói: “Cứ giết cậu như vậy thì thật đáng tiếc, chi bằng tận dụng tối đa hết mức có thể!”
Gã nói rồi bắt đầu dùng sức xé toạc quần áo của Hứa Du Nhiên, y liều mạng giãy giụa, may mà giờ thời tiết lạnh, y mặc nhiều đồ chút, vừa rồi về nhà vội vã đi viết bản thảo mà chưa cởi chiếc áo len dệt kim ra, áo len đó là bộ khoác ngoài, dưới sự giãy giụa kịch liệt của Hứa Du Nhiên, Hạ Nguyên một lúc cũng không cởi được phần áo, tức giận trực tiếp chuyển sang kéo quần cậu.
Trong lúc hai người đang không tiếng động giằng co thì tiếng gõ cửa lại vang lên, Hạ Nguyên sững người, sắc mặt lập tức thay đổi. Hứa Du Nhiên nhân cơ hội đẩy gã ra rồi nhào qua muốn mở cửa, nhưng Hạ Nguyên vội vàng vươn tay một cái đã bắt được mắt cá chân của y kéo vào. Hứa Du Nhiên đứng không vững, “Rầm” một tiếng ngã trên sàn, y biết bên ngoài hơn phân nửa là mấy người Nghiêm Nham bọn họ, vừa định lên tiếng kêu cứu đã bị Hạ Nguyên bịt kín miệng mũi, chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm” bất lực.
Thật ra Hạ Nguyên cũng rất hoảng loạn, gã đợi nhiều ngày cuối cùng cũng đợi được lúc Hứa Du Nhiên một mình, vốn định cắt đứt quan hệ nhân thể bịt miệng, uy hiếp không cho y nói ra chuyện của hai người. Nhưng vừa nhìn thấy người ta, gã lại luyến tiếc chia tay. Dù sao thì gã cũng thật sự thích người này, không có ai hợp khẩu vị gã hơn Hứa Du Nhiên. Vậy nên mới muốn mạo hiểm tiếp tục mối quan hệ của bọn họ, không nghĩ tới Hứa Du Nhiên ngang bướng như vậy, không sợ gã uy hiếp chút nào, còn liên tiếp chọc giận gã, càng không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy lại có người tìm tới. Chết tiệt, bọn họ không phải đáng lý ra nên đi làm hay đi học rồi sao?
Người bên ngoài thấy bên trong không có tiếng động liền cất tiếng gọi: “Du Nhiên? Anh có ở nhà không?” Là giọng của Nghiêm Nham.
Hứa Du Nhiên gấp đến độ hai mắt đều đỏ hoe, y dùng hết sức lực toàn thân mà giãy giụa, muốn bẻ cái tay Hạ Nguyên đang bịt miệng mình. Nhưng tay của Hạ Nguyên như bị hàn dính vào mặt y vậy, có thế nào cũng không buông, hơn nữa Hạ Nguyên vì để y không phát ra tiếng mà bịt luôn cả mũi khiến y không cách nào thở được, sau khi dùng sức chống cự, cảm thấy trước mắt dần dần tối sầm lại, y nghĩ, hôm nay sẽ bị bịt chết ở đây đi.
Hạ Nguyên che lại miệng Hứa Du Nhiên, hy vọng người ngoài cửa không nghe thấy tiếng động trong nhà thì sẽ cho rằng không có ai mà rời đi, mà không mảy may hay biết Hứa Du Nhiên đang giãy giụa dưới người càng ngày càng mỏng manh.
Nghiêm Nham có thể xác định Hứa Du Nhiên nhất định ở nhà, nhưng anh gõ đi gõ lại cửa nhiều lần đều không có phản ứng, hơn nữa vừa rồi anh mơ hồ nghe thấy một tiếng “Rầm” từ phía trong cánh cửa, anh lại đề cao âm lượng gọi vài tiếng, vẫn như cũ không nhận được phản hồi, trong lòng anh rùng mình, phỏng đoán nhất định là đã xảy ra chuyện, dù cho không phải Hạ Nguyên tìm tới khống chế y, thì cũng là một mình y ở nhà té xỉu.
Nghĩ đến đây, anh tự dọa mình ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không còn phí công gõ cửa nữa, trực tiếp bắt đầu dùng chân đá, toàn lực mấy đá, lớp vôi bốn phía bên khung cửa đều bị chấn động, nhưng cửa chống trộm rất chắc chắn, đá một lúc cũng không mở, giờ có đi tìm bảo vệ tiểu khu lấy chìa khóa dự phòng thì cũng đã chậm. Anh nôn nóng đến độ hai mắt bốc hỏa, hận không thể một chân đá nát cánh cửa đáng chết này thành mảnh nhỏ.
Hạ Nguyên thấy Nghiêm Nham bên ngoài chẳng những không đi, ngược lại còn bắt đầu điên cuồng phá cửa, quả thực sợ tới mức hồn bay phách lạc, cánh cửa này căn bản kiên trì không được bao lâu, dù Nghiêm Nham nhất thời không mở được, thì tiếng động lớn như vậy cũng sẽ dẫn tới bảo vệ tiểu khu, chỉ cần Nghiêm Nham lấy thân phận là chủ nơi này nói rằng nghi ngờ hàng xóm xảy ra chuyện, bảo vệ nhất định sẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa xem rốt cuộc có chuyện gì, làm sao bây giờ?
Trong lúc Hạ Nguyên đang sốt ruột, chợt phát giác Hứa Du Nhiên dưới thân nãy giờ đều không có động tĩnh, trong lòng cả kinh, vội cúi đầu nhìn thì chỉ thấy Hứa Du Nhiên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt không biết sống hay chết, gã dưới sự kinh hãi mà vội buông lỏng tay ra.
Hứa Du Nhiên rốt cuộc cũng có đủ chỗ để thở, cộng với tiếng phá cửa đinh tai nhức óc, ý thức đã trở nên hôn mê dần dần lại thanh tỉnh vài phần.
Hạ Nguyên dùng sức vỗ mặt y, hô: “Hứa Du Nhiên! Cậu tỉnh tỉnh! Đừng có giả chết với tôi!” Hứa Du Nhiên nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, ngay lúc Hạ Nguyên cho rằng y đã bất tỉnh mà đâm ra sợ tới mức tâm hoảng ý loạn thì y lại đột nhiên phát lực, có thể là bản năng muốn sống của con người bộc phát ra sức mạnh vượt qua sức tưởng tượng, y lập tức đẩy ngã Hạ Nguyên không hề phòng bị bên cạnh mình, không màng tất cả bò dậy lao về phía cánh cửa, Hạ Nguyên tức muốn hộc máu nhào lên phía sau giữ chặt y lại, vị trí bọn họ vốn cách cửa không xa, theo quán tính khiến cả hai cùng đập vào cửa. Lần này dùng lực không hề nể nang, Hứa Du Nhiên kêu rên một tiếng, nhưng tay y đã sờ đến tay nắm cửa, liền nhấn mạnh xuống một cái.
Bên ngoài Nghiêm Nham vừa lúc lại một chân đá tới, cửa lớn đột nhiên mở ra, hai người trong cửa đều bị xốc qua một bên.
Hứa Du Nhiên trực tiếp trượt chân ngã xuống sàn hôn mê bất tỉnh, cú lao vừa rồi kia đã hao hết sức lực, thấy cửa đã mở ra, y buông lỏng tinh thần trực tiếp liền ngất đi.
Nghiêm Nham vọt vào trong phòng, vừa thấy Hứa Du Nhiên một thân chật vật nằm trên mặt đất, bàn tay Hạ Nguyên còn đang lôi kéo cổ tay gầy guộc của y, cảm giác máu nóng cả người trong nháy mắt đều vọt vào trong đầu, dẫn đến hai mắt anh huyết hồng, anh xông lên vài bước một chân đá Hạ Nguyên, giành lại Hứa Du Nhiên về tay.
Anh dùng sức lắc mạnh người đã đoạt lại trong lòng ngực, gọi vài tiếng “Du Nhiên!” Lại không nhận được phản hồi, quả thực tức giận đến muốn giết người. Anh không biết Hứa Du
Nhiên bị thương ra làm sao, thấy gọi thế nào cũng không tỉnh, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
Hạ Nguyên thấy anh lao vào vốn là đã bị dọa ngây ngốc, lại bị Nghiêm Nham dùng hết sức một chân gạt ngã, đau đớn như lục phủ ngũ tạng bị xoắn vào nhau, nhất thời không bò dậy nổi.
Nghiêm Nham chưa từ bỏ ý định lại hô vài tiếng, đang muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương, liền thấy Hứa Du Nhiên khụ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Nghiêm Nham vui mừng khôn xiết, vội nói: “Du Nhiên! Du Nhiên anh sao rồi? Bị thương ở đâu? Để tôi đưa anh đi bệnh viện! Không sao hết, đừng sợ!”
Hứa Du Nhiên chậm rãi lắc lắc đầu, cảm giác cả người đều mất sức, nâng tay lên cũng khó khăn, y cố sức nâng tay lên đè lại tay Nghiêm Nham đang muốn tới ôm mình, nhẹ giọng nói: “Không sao, chính là vừa rồi suýt nữa bị tên đó bịt chết, nhất thời chưa hồi phục được, một lát nữa sẽ không sao.”
Nghiêm Nham vội nhấc bổng y lên ôm lấy, một bên không ngừng thuận khí cho y, một bên lạnh lùng nhìn Hạ Nguyên, một hồi lâu, mới lạnh giọng nói với Hạ Nguyên: “Chủ Hạ gia sao lại rảnh rỗi, chạy đến trong nhà người yêu tôi vậy?” Những lời này vừa ra, đừng nói Hạ Nguyên, Hứa Du Nhiên đang vội vàng hô hấp cũng kinh sợ, một hơi nghẹn trong cổ họng lên không được mà xuống cũng không xong, đôi mắt đều trợn tròn.
Nghiêm Nham vỗ về ngực y, thấp giọng nói: “Thở ra.”
Hứa Du Nhiên theo bản năng dựa theo lời anh phun ra một hơi, trên mặt tái nhợt cũng nghẹn ra một tia huyết sắc.
Hạ Nguyên vừa thấy việc đã đến nước này, đơn giản liền ngồi trên sàn, nghe thấy những lời này, đột nhiên trợn tròn đôi mắt, cả kinh nói: “Người yêu cậu? Cậu đang giỡn à?”
Nghiêm Nham lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy bây giờ tôi có tâm tình giỡn hớt với ông sao?”
Hạ Nguyên há to miệng, khiếp sợ nói: “Sao có thể?!”
Nghiêm Nham nói: “Sao lại không thể? Chẳng lẽ ông không biết anh ấy là Nam Sơn?”
Hạ Nguyên mờ mịt: “Nam Sơn?”
Nghiêm Nham nâng cằm, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi là người hâm mộ sách của Nam Sơn, có lẽ là trời cho lương duyên, lần này dọn ra ngoài ở, vừa lúc thành hàng xóm với anh ấy, sau khi tiếp xúc gần gũi, tôi đối với anh ấy từ sùng bái dần dần biến thành yêu, bộ chuyện này rất khó hiểu sao?”
Hạ Nguyên bị tin tức này tấn công đến đầu óc choáng váng: “Hai người……”