Vài người tới đây,cầm đầu gọi là Lý Thuận, tên của hắn à “Thuận”, nhưng tính cách hắn lại không dính dáng với từ thuận một chút nào. Từ nhỏ chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương. Ồ không, nói là Hỗn Thế Ma Vương có chút khen ngợi hắn. Hắn là bắt nạt kẻ yếu, còn tương đương “Co được dãn được”. Khi Phùng Quần còn, hắn là tiểu đệ số một, bây giờ Phùng Quần biến thành chó rơi xuống nước, hắn liền thành “Lão đại”.
Hôm nay hắn vốn dĩ cùng vài anh em tới đây chơi, thuận tiện khoe ra một chút tình nhân mới của mình. Cô gái này chính là một bảo bối, nhìn thập phần thanh thuần, lên giường lại là một cái vưu vật không hơn không kém. Mấy ngày nay đều muốn ép khô hắn!
Không nghĩ tới vừa đến không bao lâu, đã bị hắn phát hiện Bạch tam thiếu, cái đùi ngu ngốc này lần trước không biết trúng gió gì, đột nhiên không để ý tới bọn họ. Bất quá ai kêu người ta mệnh tốt, đầu thai ở Bạch gia, muốn để ý hay không để ý ai cũng đều là quyền tự do của người ta, người ta vẫy tay, ngươi phải lao về phía trước, người ta quay đầu lại, ngươi phải thức thời cút ngay. Trên đời này, trước nay đều không có công bằng.
Lý Thuận đè nén suy nghĩ trong lòng, trên mặt nở nụ cười nịnh chào hỏi, cùng một đám người bước nhanh đi tới, cười nói:
“Tam thiếu, đã lâu không gặp, mấy người anh em đều rất nhớ anh. Anh cũng lại đây chơi sao? Không bằng cùng nhau?
Mấy người thanh niên phía sau hắn cũng rối rít chào hỏi “Đúng vậy!” “Tam thiếu” “Thật trùng hợp a”.
Bạch Nhất Hàm lẳng lặng nhìn bọn họ, vẫn không nói chuyện hay động đập, mấy người không khỏi có chút ngượng ngùng, lần lượt ngậm miệng.
Bạch Nhất Hàm chờ bọn họ an tĩnh, mới mở miệng nói:
“Về sau nhìn thấy tôi, không cần chào hỏi, đi vòng qua đi.”
Thẩm Thiên Dương rũ xuống lông mi, ngón tay hơi cuộn lên thả lỏng xuống, thản nhiên uống ngụm trà.
Đám người Lý Thuận lắp bắp kinh hãi, vội cười làm lành nói:
“Tam thiếu ngài nói gì vậy, mấy anh em chọc ngài không vui chỗ nào, ngài nói ra, mấy anh em cho ngài bồi tội!”
Bạch Nhất Hàm dùng một ngón tay thon dài gõ gõ cái bàn, nhàn nhạt nói:
“Ý tôi, có thể anh còn chưa hiểu. Ở Hoa Thành, ngoại trừ một số người, Bạch Nhất Hàm tôi phiền chán một người, hoặc là một đám người cũng không cần đắc tội, không cần lý do. Mà các người, hiển nhiên cũng không nằm trong số một ít người kia. Cho nên, về sau nhìn thấy tôi thì tự mình đi vòng lại đi, không cần để tôi thấy, nếu không, tôi sẽ làm các người hối hận.”
Lý Thuận sắc mặt trắng xanh, miễn cưỡng cười nói:
“Bạch thiếu, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không, hà tất làm dứt khoát như vậy?” Dù sao hắn vẫn còn trẻ, ngày thường lớn nhỏ cũng là cái thiếu gia, có thể uốn cong, duỗi người cũng có giới hạn. Ngày thường bọn họ tuy rằng nịnh bợ Bạch Nhất Hàm, nhưng trong lòng vẫn xem thường cậu, ngầm gọi cậu là “ Cái đùi ngốc”. Bây giờ trước mặt nhiều tiểu đệ cùng tiểu tình nhân mới như vậy, bị Bạch Nhất Hàm ném mặt xuống đất dẫm, liền cảm thấy có chút kiềm chế không được tức giận.
Thẩm Thiên Dương buông chén trà, thanh âm thanh lãnh nói:
“Cậu là họ Lý? Tôi có biết Lý Tử Phát ( cha Lý Thuận), lấy thân phận của cậu, còn không xứng cùng Nhất Hàm có ‘ hiểu lầm ’. Em ấy muốn cậu vòng qua, chẳng lẽ cậu còn không nghe thấy?”
Lý Thuận xanh cả mặt, nhất thời đi cũng không được ở lại cũng không xong, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay.
Bạch Nhất Hàm dựa lưng mình vào ghế ngồi, vừa định mở miệng, liền thấy đám người Lý Thuận thay đổi sắc mặt, Thẩm Thiên Dương ngẩng đầu hô: “Mục tổng.”
Bạch Nhất Hàm vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt trầm ngâm của Mục Tĩnh Viễn bước nhanh đi tới. Bạch Nhất Hàm không tự giác lộ ra tươi cười, tâm tình trầm trọng vừa rồi đều bay đi, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Anh Tĩnh Viễn, sao anh lại tới đây?”