Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 78: Chương 78: (Nhóm tùy tùng của Phùng Quần)




Quả nhiên Bạch Nhất Hàm khẩn trương lại hưng phấn, quả thực là vượt xa người thường phát huy. Sau một trận đấu, anh ta “suýt thắng “. Cậu hô hấp có chút dồn dập, khuôn mặt trắng nõn sau khi vận động thì đỏ ửng, thái dương có những hạt mồ hôi lấm tấm, trông rất hưng phấn. Thẩm Thiên Dương lại không cho cậu lại chạy, miễn cho vận động quá độ, cơ bắp đau nhức, đỡ cậu xuống ngựa, đi bộ đến khu vực nghỉ ngơi, ngựa được nhân viên công tác dắt đi nghỉ và cho uống nước.

Thẩm Thiên Dương gọi cho Bạch Nhất Hàm một ly nước trái cây, Bạch Nhất Hàm nói cảm ơn. Vừa mới uống một ngụm liền nghe có người gọi: “Bạch tam thiếu!”

Bạch Nhất Hàm cùng Thẩm Thiên Dương ngẩng đầu lên, thấy mấy người ăn mặc không chính thống hơi có chút hương vị cậu ấm mang theo những cô gái lộng lẫy đang đi về phía họ

Thẩm Thiên Dương cau mày.

Bạch Nhất Hàm nhìn vài lần mới nhận ra. Mấy người này là những “Huynh đệ “ vẫn luôn đối tốt với Phùng Quần. Đây là một đoàn thể phú nhị đại nhỏ, là điển hình ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ăn nhậu chơi bời tất cả lại tinh thông. Cái quần thể này hóa ra vẫn luôn bí mật lấy Phùng Quần là chủ, đi theo sau cậu gọi”Tam thiếu, tam thiếu”, vỗ mông ngựa rất lưu loát, rất nhiều “Tầm nhìn” đều là bọn họ dẫn dắt cậu. Cậu còn tưởng rằng mình là kết bạn với một vài người, không nghĩ tới người ta là coi cậu thành cái đùi ngu ngốc. Dựa lưng vào góc đại thụ để hưởng bóng mát, ở bên ngoài lấy danh nghĩa của cậu mà làm không ít chuyện ghê tởm, khiến danh tiếng của cậu càng thêm tồi tệ.

Sau này, khi Bạch gia nghèo túng, những người này liền sôi nổi hiện nguyên hình, thường xuyên top năm, top ba đi tới quán cà phê cậu làm công chế nhạo làm khó dễ cậu một phen. Chẳng hạn yêu cầu cậu dùng dương cầm chơi ra một bản thập bát mô gì đó, chuyện hết sức vũ nhục. Giống như muốn đem”Khuất nhục” lúc trước làm cẩu khom lưng cúi đầu trước mặt cậu lấy về. Nhưng bọn họ chẳng lẽ đã quên, cũng không có ai ép buộc bọn họ phải khom lưng uốn gối với cậu, cái gọi là “Khuất nhục”, còn không phải chính họ tự thêm trên đầu mình.

Bạch Nhất Hàm nhìn mấy thanh niên cả người đinh tán mếch miệng cười, sắc mặt lạnh xuống. Trọng sinh trở về, đối người nhà, đối Mục Tĩnh Viễn, lòng cậu mang áy náy, muốn bồi thường, nhưng đối những người này, cậu một chút cũng không thấy thua thiệt gì! Nếu bọn họ có thể an an phận phận không trêu chọc mình cũng liền thôi, nếu là không biết sống chết tới trêu chọc mình, thì cậu cũng không khách khí.

Còn có Phùng Quần...... Khi vừa trở về lòng cậu không vững, lần đầu gặp lại tại tiệc mừng Nghiêm gia, cậu không tiền đồ bị sợ hãi chi phối. Sau đó lại cùng Mục Tĩnh Viễn xảy ra quan hệ không thể giải thích được, còn có chung thân đại sự của chị hai. Trước sau không thể rảnh tay, chờ chuyện của chị hai an bài thỏa đáng, món nợ đời trước, cậu cũng nên tìm Phùng Quần tính sổ.

Vốn dĩ nghĩ rằng Phùng Quần tuy rằng đã làm chuyện ghê tởm như vậy với cậu, nhưng cuối cũng đã chết trong tay mình, mối thù của cậu cũng coi như đã báo, tránh xa hắn chút là được. Nhưng sau khi cậu cùng Mục Tĩnh Viễn ở bên nhau, mỗi khi nhớ tới chuyện kiếp trước, đều làm cậu như nghẹn trong cổ họng, khi đối đãi Mục Tĩnh Viễn, cũng sẽ bất giác chột dạ không được tự nhiên, làm Mục Tĩnh Viễn nhiều lần hiểu lầm mình cùng anh ở bên nhau không vui. Mỗi khi nhìn đến bộ dáng cô đơn của anh, đều khiến lòng cậu thắt lại, tự trách mình không biết cố gắng làm anh thêm phiền muộn. Chỉ cần nghĩ đến Phùng Quần còn cùng cậu sống trên một mảnh đất này, trong lòng liền nghẹn muốn chết.

Bạch Nhất Hàm nheo mắt, mấy người này xem như tùy tùng của Phùng Quần, tuy rằng cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhưng nếu chủ động đụng vào tay cậu thì cũng không cần phải khách khí đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.