CHƯƠNG 1: CẬU BÉ LÀM CÔNG
Khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất ở dãy núi phía Tây, màn đêm bắt đầu buông xuống, nhưng cũng không nguôi được những cơn nóng bức, cứ thế bám chặt từng tấc đất, tra tấn một đám linh hồn mệt mỏi trong chốn đô thị phồn hoa.
Cách khu tầng lầu hào nhoáng không xa, là một con ngõ nhỏ cũ nát, yên tĩnh. Nơi này là xóm nghèo của thành phố A, ở đây tập trung phần lớn những người ngoại tỉnh lên thành phố làm công, là tầng chót trong xã hội, thuê những căn phòng cũ nát trăm đồng một tháng, bươn chải làm đủ các thứ việc vặt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thấp thoáng bóng con mèo hoang tam thể chạy vụt đến cuối ngõ, nhảy lên bờ tường, vừa định kêu “miao”, một cánh cửa cũ nát được đẩy ra, bước ra là một cậu bé khoảng 16, 17 tuổi, với mái tóc đen và khuôn mặt xinh xắn.
“Miao ”
Âm thanh đột ngột xuất hiện, khiến cho cậu bé giật mình, bình tĩnh nhìn kĩ mới thấy là con mèo vài ngày lại xuất hiện ở cửa nhà mình, trên mặt hiện ra chút tươi cười, đưa tay xoa đầu con mèo: “Em lại đến? Đợi anh chút, trong nhà vừa hay có chút cá.” Nói xong liền xoay người vào phòng. Con mèo tam thể kia đã quá quen với cậu bé, cứ thế vung vẩy đuôi ngồi chờ bữa tối.
Phòng bên cạnh cũng mở cửa, một cái đầu vàng hoe ló ra, nhìn khuôn mặt có vẻ cùng lứa tuổi. “Lê Hân, tên này lại cho mèo hoang ăn, coi chừng dẫn đến cả đám! Thân mình còn chưa đủ no, còn đi lo cho đám mèo hoang !”
Cậu bé tên Lê Hân tay cầm bát nhỏ đi ra, cười nhẹ nói: “Không sao đâu A Hòa. Con mèo này rất ngoan, lại còn thông minh.” Vừa nói vừa để bát sát dưới chân tường, con mèo tam thể lập tức nhảy xuống ăn ngon lành.
A Hòa bất mãn hừ một tiếng, lại thấy trên lưng cậu bé là cái túi trắng giá rẻ, hỏi: “Lại đi làm ca đêm hả?”
A Hân gật đầu, lấy ra chìa khóa khóa phòng lại ── dù cho trong đó cũng không có vật gì đáng giá: “Buổi tối đông khách, kiếm được nhiều hơn.”
A Hòa nhíu nhíu mày: “Vậy được rồi, cẩn thận một chút nha, bộ dáng của cậu với chỗ đó …”
“Ừm, mình sẽ cẩn thận .” Lê Hân gật gật đầu, không nhanh không chậm rời khỏi ngõ nhỏ.
‘Cái chỗ đó’ mà A Hòa nói chính là quán bar, ban ngày thì vắng vẻ nhưng ban đêm thì rất náo nhiệt, nhất là làm bồi bàn như cậu, cũng có thể kiếm thêm không ít (aka tiền boa). Mà cậu lại đang cần tiền. Lắc lắc đầu, Lê Hân cảm giác được đầu lại có chút đau nhức. Nhìn kĩ sẽ phát hiện phía mép tóc, gần tai trái có một cái sẹo hình tròn. Nếu cho một chuyên gia nhìn, có thể thấy đó là vết thương do súng, lại còn là một vết thương trí mạng, gây tổn thương não bộ.
A Hòa nhìn theo dáng hình cao cao gầy yếu rời khỏi tầm mắt mới lui vào phòng. Tuy có chút lo lắng cho hàng xóm xinh đẹp mới chuyển đến, nhưng đã là người ở chốn này, ai có thể giúp đỡ được ai đây? Nói không chừng, nay là hàng xóm, mai đã không thấy bóng hình.
Rời khỏi ngõ nhỏ, Lê Hân dừng chân ở một sạp báo gần cột đèn giao thông, mua một tờ báo địa phương, mắt thấy đèn chuyển xanh, liền vội vàng đi theo đám đông, rời khỏi khu dân nghèo âm u, bước vào thế giới đêm xa hoa của A thị.
Ở cửa quán bar, Lê Hân có thể nghe thấp thoáng tiếng âm nhạc, do dự chốc lát, cậu vẫn là kéo cửa ra, những tiếng nhạc xập xình như khiến cơn đau đầu như bùng phát, khuôn mặt tinh xảo nháy mắt trắng bệch.
Vừa đi vừa xoa huyệt thái dương, Lê Hân cắn răng đi lên phòng thay đồ ở tầng 2, không ngờ vừa lên đến nơi liền bị ai đó kéo đi về phía ngược lại.
Cả người vốn căng cứng, thoáng thả lỏng khi nhận ra người kia là quản lý.
“Mặt trắng gần giống quỷ sống dọa người rồi, đầu lại đau chứ gì?” Đóng cửa văn phòng lại, mới ngăn cách được đủ các loại âm thanh ở bên ngoài. Quản lý Trác Dương, cũng chính là ông chủ của quán, nhìn Lê Hân rồi hỏi.
“Cũng ổn, lúc nãy mới đến nên có chút không thoải mái, giờ đã tốt hơn rồi.” Lê Hân lắc đầu, không có đống ma âm kia quấy nhiễu, cậu thật sự khá hơn nhiều.
“Được rồi, đừng cậy mạnh, em không muốn mình nhất ngủ bất tỉnh (aka thăng thiên) trong tiệm chứ, kiểu tai nạn lao động đấy anh gánh không nổi đâu.” Trác Dương đưa cho Lê Hân một ly nước, “Em vẫn nên ngồi đây một lát để thích ứng dần đã. Nếu vẫn không ổn thì nên về nhà, còn giờ anh phải ra ngoài sắp xêp mấy thứ, em tự liệu sức đi.” Nói xong liền để lại một mình Lê Hân trong văn phòng.
Lê Hân biết anh quản lý này là người không tệ, bằng không cũng không vì cậu đáng thương và thu lưu cho cậu làm phục vụ buổi sáng, cũng sẽ không vì cậu cần tiền mà cho cậu làm ca tối. Nhất là với tình trạng sức khỏe bây giờ, cậu thật không thích hợp làm việc ở chỗ ồn ào. Giống như lời Trác Dương, nếu cậu ngã xuống, rất có khả năng không thể tỉnh lại.
Nói đến tình trạng sức khỏe, Lê Hân không khỏi cười khổ ── một tháng trước, khi cậu tỉnh lại trong bệnh viện, mới biết được mình đã hôn mê suốt nửa năm, do vô tình bị kéo vào một cuộc ám sát, khiến cho não bộ bị thương, tuy đã phẫu thuật lấy được viên đạn ra, nhưng lại rơi vào trạng thái người thực vật.
Nửa năm .. ám sát .. đồng tử Lê Hân như rụt lại. Lúc đấy, cậu mới tan tiệc, ngồi trên chiếc xe xa hoa về nhà. Mọi chuyện kế tiếp tựa như những thước phim quay chậm, từ hành động cố tình mở cửa xe để trúng đạn, hướng đi của viên đạn, cảm giác đau nhức khi nó chạm vào da thịt.
Thời điểm kết thúc sinh mệnh, cậu không hẳn là thống khổ, chỉ là có chút tiếc nuối, có chút khổ sở, có chút mờ mịt, lại có chút thoải mái khó biểu đạt. Khi đó cậu chưa phải Lê Hân, mà là đại thiếu gia được nhà họ Uất thu dưỡng – Uất Trì Hi.
Nhưng cậu thật không ngờ, lại có người vô tội bị liên lụy trong lần ám sát đó, mà sự liên lụy này lại đem đến cho cậu đường sống.
Nửa năm trôi qua, toàn bộ y bác sĩ đều nghĩ cậu sẽ không tỉnh lại, cha mẹ đều đã mất, tiền gởi ngân hàng cũng dùng hết, vốn bệnh viện định rút bỏ máy móc hỗ trợ, mặc cậu tự sinh tự diệt. Lại xuất hiện kỳ tích, cậu tỉnh lại. Nhưng dù ‘đúng lúc’ tỉnh lại, vẫn tránh không được chuyện không thể chi trả viện phí thuốc men mà bị đuổi ra ngoài.
Lúc đó, trên người cậu không có một xu, mà làm người đều cần cơm ăn áo mặc, riêng cậu còn cầu mua thuốc để đối phó hậu di chứng chấn thương não bộ. Cũng may giờ cậu cũng có chút thu nhập, tuy không mua được thuốc tốt trị tận gốc, nhưng vẫn đủ để đi lại, nói chuyện bình thường.
Từ khi tỉnh lại trong thân thể xa lạ này, Uất Trì Hi hay phải gọi là Lê Hân không chỉ một lần cảm kích trời xanh ── chẳng sợ cuộc sống vất vả, chẳng sợ ốm đau rồi chết đi, nhưng đây mới là cuộc sống của một con người, không phải sao? Tuy cái chuyện thần quái này rất rợn người, nhưng cậu cũng không muốn chết thêm một lần, cậu muốn sống, mượn cái thân phận Lê Hân này sống vì chính cậu một lần.
Nâng tay xoa nắn khuôn mặt khác lạ trong gương, Lê Hân lại cười, vừa cười vừa rút tờ báo mới mua ra, cứ nghe Trác Dương nghỉ ở đây một lát đã. Nhưng chút ý cười mới nhen nhóm trên môi lại tắt ngúm khi đọc được tiêu đề ── “Hung phạm gây ra cái chết của đại thiếu gia tập đoàn Uất Trì nửa năm trước, hôm nay đền tội.” Từng chữ từng chữ như gợi lại bóng hình quen thuộc ── một thân tây trang phẳng phiu, gương mặt góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú, một nam nhân toàn thân phát ra khí tức dụ hoặc, ông chủ của tập đoàn Uất Trì, từng là cha nuôi của cậu, Uất Trì Diễm.