CHƯƠNG 2: KIẾM TIỀN RỜI KHỎI
Ảnh chụp một người đàn ông được vây quanh bởi đám vệ sĩ áo đen, ánh mắt hướng về phía 3 tên tội phạm bị bắt giữ, vì là ảnh đen trắng nên không thấy rõ được biểu cảm của người đó, nhưng trong đầu Lê Hân lại hiện ra cảnh trên khuôn mặt lạnh lùng vẽ lên chút độ cong (aka nhếch môi).
Cha …. Lê Hân thì thào, vết thương trên đầu bắt đầu giật giật nhức nhối. Dù đã qua vài năm, dù thay đổi thân xác mà sống lại, cậu cũng không thể quên được lần đầu tiên nhìn thấy Uất Trì Diễm. Năm đó, đứa bé mồ côi 7 tuổi dưới sự thấp thỏm, bất an, được quản gia nhà họ Uất đưa đến khu nhà xa hoa, gặp một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng tuyên bố: “Từ hôm nay, cậu tên là Uất Trì Hi, là con trai của Uất Trì Diễm tôi.” Dù lúc đó cậu có bao nhiêu bất an, bao nhiêu sợ hãi, nghe được câu nói lạnh như băng ấy, cậu đối với nhà họ Uất, đối với Uất Trì Diễm dốc sức một lòng, nhưng đến cuối cùng……
Không biết sau khi cậu chết, nhà họ Uất thế nào? Tiểu Giản đã về chưa? Những đợt ám sát bất tận kia liệu có chấm dứt? … Quơ quơ tay … không được, phải bỏ hết mấy thứ này ra khỏi đầu. Lê Hân cười khổ, ném tờ báo qua một bên, đã quyết rồi. Tất cả những thứ thuộc về nhà họ Uất, kể cả cuộc sống ngoài thì phong cảnh vô hạn ( aka cuộc sống sung sướng), trong thì minh thương ám tiễn ( aka đấu đá, ám toán ngầm), bao gồm cả Uất Trì Diễm, Uất Trì Giản, đã không còn chút quan hệ nào với mình. Cậu không còn là Uất Trì Hi, là tấm mộc trong khoảng thời gian chờ cho Uất Trì Giản trưởng thành nữa, giờ cậu là Lê Hân, một cậu bé bình thường không cha không mẹ.
Hít sâu bình ổn tâm trạng xong, Lê Hân quyết định quay lại làm việc, cậu cần kiếm tiền để nhanh chóng rời khỏi chốn này. Chuyện này cậu đã sớm nghĩ đến từ lúc sống lại, vì A thị là đại bản doanh của nhà họ Uất, cậu không thể ở một nơi quá đỗi quen thuộc thế này, cậu cần đến một nơi mới lạ để bắt đầu lại. Cũng may thân xác gầy yếu này tuy nhìn giống 16, 17 tuổi, nhưng nó đã trải qua sinh nhật thứ 18 trong khoảng thời gian hôn mê ở bệnh viện, nếu không, ngay cả một công việc ở tầng dưới chót cũng tìm không được.
Ra khỏi văn phòng giám đốc, Lê Hân đi thay đồng phục. Cũng may DJ đã chuyển sang phần nhạc nhẹ nhàng hơn, giúp cậu không đến nỗi lần thứ hai bởi vì ma âm xuyên não mà đau đầu.
“Anh bạn nhỏ hôm nay trông không có tinh thần nhỉ, đừng miễn cưỡng bản thân quá.” Bartender ở quầy bar nhìn thấy cậu bé xinh đẹp có chút tái nhợt, một bên đùa, một bên pha chế 5, 6 chén rượu đặt lên khay. Đối với lai lịch của Lê Hân, chỉ có hai người là giám đốc Trác Dương cùng bartender trong quán là biết, còn mọi người là từ thực tế làm việc chung nên có thể đoán được tình trạng sức khỏe của cậu, cho nên cũng càng thêm chiếu cố ‘anh bạn nhỏ’ này.
“Em không sao, David. Đây là bàn nào gọi?” Tiếp nhận khay, Lê Hân cười hỏi.
“Bàn 11.”
“Em biết rồi.”
Lê Hân xác định điểm cần đến, từ xa đã thấy một bàn lớn khoảng mười mấy khách, có nam có nữ đang trêu đùa nhau, cũng không có hành động gì quá phận. Lê Hân hơi hơi yên tâm, đi qua đặt rượu nhẹ nhàng lên bàn: “Xin mời dùng.” Đám người thấy rượu đến liền sôi nổi vươn tay ra lấy phần mình, trong đó có một người đặt tiền lên khay rồi khoát tay ý bảo cậu rời đi.
Lê Hân nhận tiền boa, khóe môi cong lên ── dù khách đến quán rượu có thói quen cho tiền boa, nhưng hào phóng thế này vẫn là hiếm thấy, số tiền này gần bằng nửa tháng tiền lương của mình.
Đang lúc Lê Hân muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên có người oán giận một câu: “Rượu cũng đã ra, Uất Trì thiếu gia sao còn chưa trở lại?”
Dưới tiếng nhạc ầm ĩ, những tiếng nói chuyện thường sẽ mơ hồ không rõ, nhưng bốn chữ ‘Uất Trì thiếu gia’ thật quá mức chấn động, thân thể cậu như đông cứng tại chỗ, sắc mặt vốn đang tái nhợt lại càng thêm khó coi.
Là mình nghe lầm sao? Là nghe lầm đi, trong lúc ồn ào như thế mà … hay tại mình vừa đọc bài báo kia nên mới tưởng tượng ra, là thế, đúng là thế ! Uất Trì thiếu gia … dù là Uất Trì Diễm hay là Uất Trì Giản cũng không khả năng bọn họ sẽ đến chỗ như thế này, nhất định là nghe lầm, nhất định!
Lê Hân nháy mắt cảm thấy đầu của mình lại đau lên, khóe mắt liếc đám trai gái kia, cũng không tìm được thân ảnh quen thuộc nào, gánh nặng trong lòng liền được cởi bỏ, vội vàng tự an ủi bản thân, bước nhanh rời đi.
Một lần nữa trở lại quầy bar chờ order, Lê Hân cũng không có phát giác, chưa đến 2 phút sau khi cậu rời khỏi, nơi đó có một thân hình cao lớn gia nhập đám người, đón một slot rượu mạnh, không chút do dự uống một hơi cạn sạch, đưa tới một loạt tiếng trầm trồ khen ngợi. Trong bóng tối, ánh mắt người đó sáng quắc, nhưng không có chút tia ấm nào.