CHƯƠNG 3: HỌA VÔ ĐƠN CHÍ
Đêm dần trôi, dù A thị là nơi được mệnh danh Bất Dạ Thành ( aka thành phố không ngủ) thì tiếng ồn ào náo động của cuộc sống cũng dần dần biến mất, trả lại sự an tĩnh vốn có. Nhưng đối với nhóm sinh vật đêm ở đây thì đêm tối mới là thời điểm mở màn của những cuộc vui chơi xa hoa trụy lạc.
Tiếng nhạc xập xình sôi động trong quán bar không biết tự lúc nào đã bị thay thế bởi những bản ballad nhẹ nhàng, không khí vốn cuồng nhiệt sôi động dưới tác dụng của cồn cùng vô vàn các yếu tố khác như bị chững lại.
Tiếp nhận tiền boa từ một vị khách xong, mắt thấy người đàn ông ở bàn đỡ một cô gái trẻ say khướt đi về hướng cửa, Lê Hân cảm thấy đến lúc mình nên tan ca.
“Anh bạn nhỏ về hả?” David nhìn Lê Hân buông cái khay cầm cả đêm xuống, tay tiếp tục cầm bình shaker pha chế đồ uống.
“Ừm, em tan tầm, bye David, mai gặp.” Lê Hân cười nói, đi thẳng về hướng phòng thay quần áo.
David nhìn Lê Hân rời khỏi, khuôn mặt đang treo nụ cười không đứng đắn lại từ từ biểu lộ ra vẻ mặt thương tiếc. Trà trộn hoan tràng ( aka ở trong những chốn chơi bời) đã lâu, anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cậu bé xinh đẹp lại ôn hòa kia không hợp với chốn này. Cho dù cậu vì cuộc sống khó khăn mà phải đến đây làm việc, hay sẽ vì nhận được chút tiền boa mà nhảy nhót, nhưng người sáng suốt mà chú ý một chút có thể nhìn ra sự bất khuất ẩn giấu sau nụ cười khiêm tốn. Cậu không phải dạng trẻ tuổi lông bông chưa có kinh nghiệm, sự cứng cỏi của cậu là phát ra từ bên trong. David phỏng đoán, trước khi Lê Hân trở thành cô nhi không cha không mẹ, cậu phải được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tốt, được tiếp nhận giáo dục đầy đủ. Anh hy vọng từ tận đáy lòng, cậu bé này có thể sớm thoát khỏi những nơi tăm tối, cũng hy vọng cậu sẽ mãi giữ được sự kiêu ngạo vốn có này.
…
Sau khi tạm biệt giám đốc Trác Dương, Lê Hân lại khoác lên mình cái túi trắng rẻ tiền, đi về phía cửa sau của quán. Thu hoạch của tối nay cũng không tệ, mình nên tính toán mấy trăm này thế nào đây?! Tiền to thì phải gửi ngân hàng rồi, mình nên giữ lại một chút để mua thức ăn, còn tiền thuê nhà thì 2 ngày nữa mới phải nộp. Cứ chiếu theo tốc độ này, chưa đến nửa năm là mình có thể tích trữ được một khoản, cũng đủ rời khỏi nơi này, đến nơi khác an cư lạc nghiệp.
Lê Hân vừa tính toán vừa đưa tay ra đẩy cửa, lại chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Bị tập kích bất ngờ, đồng tử Lê Hân chợt co rút nhanh, chưa đợi cậu hiểu rõ tình hình, thân thể đã phản ứng trước lí trí một bước, nâng khuỷu tay, hung hăng thúc cho người phía sau một cú ── trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng thân thể chạm đất vang lên.
Lê Hân lúc này mới có thời gian quay người lại xem xét, nhận ra đó là một tên đàn ông mặt đỏ bừng vì say rượu, do một kích bất ngờ vừa nãy của Lê Hân mà tạm thời ngất đi.
Xem ra không đánh sai người. Lê Hân có chút yên tâm, đồng thời cũng lộ ra vẻ chán ghét ── cậu nhớ rõ tên này, lúc đưa tiền boa còn tranh thủ sờ mông cậu ── đây chính là chuyện A Hòa hàng xóm lo lắng, với vẻ ngoài hiện giờ thật khó tránh khỏi bị đám đầu óc đen tối này chú ý. Cũng may quán bar này coi như là chính quy, ít nhất là lúc còn trong quán không có người dám làm bậy, nhưng cũng khó tránh chuyện nhân viên bị khách ăn chút đậu hũ, Lê Hân cũng hiểu được chuyện này, phần lớn cậu đều có thể khéo léo mà né được.
Dù sao cậu đã từng là cậu chủ của một đại tập đoàn, sao không thể không có chút khả năng tự bảo vệ mình. Giờ có đổi sang thân thể mới, mà thân thể này vì vết thương và ít rèn luyện mà uy lực của cậu không còn như trước, nhưng đối phó với đám tôm nhuyễn (aka kẻ say) này vẫn là dư dả.
Lê Hân đảo mắt quan sát chung quanh, xác nhận không có người thấy được màn vừa rồi, cậu liền đẩy cửa đi nhanh ra ngoài.
Nhưng cuộc đời không bao giờ hoàn toàn như ý (aka tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa), một cái bóng đen đột nhiên xẹt qua trước mắt, cùng với một tiếng vang thật lớn, đập ngay vào phía bên phải cách khoảng 1m so với chỗ cậu đang đứng.
“Mẹ nó! Lên hết cho tao!” Lê Hân còn chưa kịp phản ứng, thì một loạt tiếng bước chân của một đám người như nghe được hiệu lệnh mà đồng loạt chạy tới một chỗ.
Đánh hội đồng ── ba chữ hiện rõ ràng trong đầu Lê Hân, cậu thầm thở dài, đúng là “họa vô đơn chí”, quyết định đứng im trong chỗ tối, mong bọn họ cứ đánh cho thỏa thích, đừng có ai chú ý sang bên này rồi lại phát hiện ra cậu.
Phía trước không ngừng truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết, nhờ có ánh đèn đường mờ nhạt mà cậu dần thấy được rõ tình hình bên đó ── một đám 7-8 tên vây công 1 người, nhưng nhìn thảm cảnh tụi đấy giống như một đám ‘chó hoang’ mưu toan đối phó với ‘chúa tể sơn lâm’ vậy. Thân ảnh người kia linh hoạt, ra tay tàn nhẫn, là người đã trải qua huấn luyện, nếu là cậu trước đây cũng chưa chắc đánh thắng được người này.
Rất nhanh đám chó hoang liền bị thu thập, nằm la liệt dưới đất mà rên rỉ không ngừng. Người kia hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thẳng về phía Lê Hân đang trốn, ánh mắt lạnh như băng vẫn còn lưu lại sát khí vừa bộc phát.
Oan uổng quá, cậu hoàn toàn là một người qua đường vô tội, người này sẽ không phải muốn giết người diệt khẩu chứ. Vì chuyện cậu vô tình ở một bên quan sát, cũng đâu tính là quan trọng gì?!
Nhưng hôm nay ông trời có vẻ không muốn cho cậu hai chữ bình yên, khuôn mặt của ‘chúa tể sơn lâm’ cũng không quá lãnh ngạnh như trong tưởng tượng, bất quá lại là của một người trẻ tuổi ── nhưng gương mặt này thật giống như bùa chú đóng băng cậu tại chỗ, toàn thân một mảnh lạnh lẽo.
Tiểu Giản, sao có thể xuất hiện ở chỗ này…