CHƯƠNG 4: CHUẨN BỊ TRỐN CHẠY
Quét mắt nhìn đám lưu manh nằm la liệt dưới đất, Uất Trì Giản hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ bất mãn.
Ngàn năm mới có một lần Uất Trì Giản y nổi hứng đi theo một đám tôm tép đến những chỗ bất nhập lưu này để giải tỏa tâm tình, nhưng ngồi được một lát đã không còn hứng thú. Lại vì một mình rời khỏi mà bị đám tiểu lâu la này coi như miếng mồi béo bở. Cứ tưởng có thể sảng khoái phát tiết một phen, lại không nghĩ đến trình độ đánh đấm của đám người này. Sự bực bội trong lòng như càng nặng nề thêm, y như mảnh đất khô cằn đang chờ một cơn mưa to.
Quay đầu nhìn về góc tối gần đó, y cảm nhận được có người luôn đứng ở đó, nhờ vào khả năng nhìn trong đêm ( mắt cú) mà y thấy được đó là một học sinh tầm 17-18 tuổi, khuôn mặt thanh tú, dường như bị cảnh vừa rồi dọa cho ngây người. Xem ra ở đây không còn gì nguy hiểm. Sau khi đánh giá xong tình hình, Uất Trì Giản xoay người đi thẳng.
Lê Hân cứ thế ngây ngốc nhìn theo cho đến khi bóng dáng kia biến mất, lúc này cậu mới tìm lại cảm giác khống chế thân thể, kéo theo là sự khủng hoảng khó diễn tả. Vậy ra lúc nãy trong quán bar, bốn chữ “Uất Trì thiếu gia” cậu nghe thấy kia là thật.
Tiểu Giản đã về rồi. Lê Hân đang đắm chìm trong suy nghĩ, nỗi chua xót chưa kịp nổi lên, thì cơn bão khủng hoảng đã tràn về ── Uất Trì Giản sao lại đến chỗ này? A thị rộng lớn như vậy, nhiều địa điểm ăn chơi như thế, sao Tiểu Giản lại đến đúng chỗ mình làm !!!
Những chuyện như thay đổi thân xác, hay xuyên, đều không được khoa học công nhận. Không có khả năng sẽ bị người khác phát hiện, chỉ là mình ….. nhìn thấy đứa em trai mình đã từng yêu thương ….. lý trí lúc này không thể khống chế kích động cùng run sợ của Lê Hân.
Mình phải rời khỏi A thị, ngay lập tức. Số tiền trong ngân hàng chưa đủ cũng không quan trọng, dù mình phải ngủ gầm cầu, đứng tàu điện (vé đứng rẻ hơn vé ngồi), cũng không thể ở lại đây – trên địa bàn của dòng họ Uất Trì. Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền lan tràn như cơn bão, trong tâm trí Lê Hân hiện giờ hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ điều gì, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy như ở phía sau đang có một con quái vật đuổi theo vậy. Lê Hân không thể tưởng tượng ra tình cảnh khi gặp lại một người nào đó của Uất Trì gia. Phải trốn ! Trốn được càng xa càng tốt !
Cùng lúc đó, trong khu biệt thự tư nhân dưới chân núi vùng ngoại ô, Uất Trì Giản lái xe trở lại Uất Trì gia.
“Tiểu thiếu gia trở lại.” Lão quản gia đã sớm chờ ở cửa chính, cung kính thăm hỏi, một bên ra hiệu cho vệ sĩ dời xe.
Đối với lão quản gia làm việc từ thời ông nội còn sống, Uất Trì Giản cũng thu hồi lệ khí quanh người, đáp lại: “Bác Du.”
Du quản gia ngửi được mùi rượu thuốc hỗn tạp từ trên người cậu chủ mà hơi nhíu mày, gọi một nữ hầu: “Đi chuẩn bị canh giải rượu, đưa tiểu thiếu gia về phòng.”
Nữ hầu đang muốn gật đầu đáp ứng, lại nghe thấy thiếu gia từ chối: “Không cần làm phiền.”
Lão quản gia ngẩng đầu nhìn cậu chủ lên lầu hai, đi về hướng ngược với phòng của chính mình, liền khôn khéo che dấu ánh mắt tối sầm, nhìn sang phía nữ hầu đang lúng túng liền lắc đầu chán nản. Thẳng đến khi bóng hình của Uất Trì Giản biến mất ở chỗ rẽ, lão quản gia nhớ lại bộ dáng lúc cậu chủ trở về, có chút thất thố mà hít một hơi: “Làm bậy …”
Dù đã hơn 2 giờ sáng, Uất Trì Giản cũng không muốn quay lại phòng mình. Từ lúc rời khỏi quán bar, trong lòng y chỉ có suy nghĩ trở về nhà, trở về căn phòng mà nửa năm nay …. ngày nào y cũng phải đến trong chốc lát.
Bước chân dừng lại trước một cửa phòng, nó đang khép hờ, Uất Trì Giản tức giận nghĩ là kẻ nào dám vào cấm địa này.
Đẩy cửa phòng ra, có một người đang ngồi ở trước bàn học. Uất Trì Giản không tự giác mà nắm tay thành quyền, chua chát gọi: “Cha.”