Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 37: Chương 37: Chính Thức Nói Chuyện




CHƯƠNG 36: CHÍNH THỨC NÓI CHUYỆN

Lúc Uất Trì Diễm về đến nhà, từ xa đã thấy quản gia đứng lặng trước cửa phòng khách.

“Bác Du?”

Quản gia không hổ là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, không chút kích động khi bị bắt quả tang đang nghe lén, ông chậm rãi xoay người, cung kính mở miệng: “Ông chủ đã về.” Cử chỉ lẫn tốc độ lời nói giống y thường ngày.

Nhìn đĩa điểm tâm ngọt trên tay bác Du, Uất Trì Diễm nhíu mày, khó hiểu nhìn vị quản gia thường ngày đầy đủ lễ nghi sao giờ lại làm ra hành động thất lễ thế này.

Bác Du nhẹ giọng trả lời: “Vân đang kể lại chuyện về đại thiếu cho Lê tiên sinh.”

Uất Trì Diễm tiếp nhận cái đĩa từ tay quản gia, đi vào phòng, “Lê Hân.”

Lê Hân còn đang chìm đắm trong hồi ức, phía sau đột ngột vang lên giọng nói thanh lãnh quen thuộc, cả hai cùng giật mình hoảng sợ.

“Ông..ôg chủ.” Dì Vân bật dậy, cúi đầu, chân tay có chút luống cuống. Còn Lê Hân chỉ là ngẩng lên nhìn một cái, rồi quay đầu ra phía khác ── so với tối hôm qua, hiện giờ cậu càng không biết nên đối mặt thế nào với người này.

“Vất vả rồi, chị Vân.” Uất Trì Diễm thản nhiên nói, không hề có dấu hiệu tức giận. Dì Vân cảm thấy như được đại xá, cúi đầu, bước nhanh ra ngoài. Lê Hân lúc này cũng lóe lên suy nghĩ: Mình cũng có thể đi trước phải không?

“Nếm thử cái này.” Uất Trì Diễm đặt lên bàn, tự thân rót cho mình một chén trà.

Lê Hân nhìn đĩa bánh sữa đặc, lại không có tâm trạng ăn. Giờ trong đầu cậu, tình cảm và lý trí đang đánh nhau loạn cả lên.

Uất Trì Diễm nhấp một ngụm trà, thấy cậu không nhúc nhích, “Làm sao vậy? Không thích sao?” Hắn biết sự xuất hiện của mình khiến người này đứng ngồi không yên, nhưng không biết chị Vân đã nói gì khiến cho ánh mắt người này lộ vẻ giãy dụa như thế.

Lê Hân nghe vậy lập tức ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu, cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt ôn hòa của người kia, tâm càng loạn. Cậu máy móc cầm thìa, xúc một miếng bánh bỏ vào miệng.

Vị sữa ngọt nồng như át hết hương vị chua xót còn lưu lại của hồng trà, cảm giác ngọt ngào, mềm mịn khiến người ăn thấy hạnh phúc. Lê Hân hoảng hốt nhận ra đây là hương vị của vị đầu bếp giỏi trong nhà. Hai cha con kia vốn không thích đồ ngọt, chỉ có Uất Trì Hi thỉnh thoảng nhờ mới được đầu bếp làm cho một phần.

Uất Trì Diễm nhìn Lê Hân bất giác liếm khóe môi, trong đôi mắt u ám chợt lóe chút tia sáng.

“Ăn ngon không?”

“Hả?” Lê Hân nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu, thấy Uất Trì Diễm dùng biểu cảm kì quái nhìn mình, trong lòng lộp bộp một chút: “A. . ừm, ăn ngon.”

Nhìn cậu vì một miếng bánh mà lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như thế, đáy lòng hắn trở nên mềm mại.

Lúc trước hắn không biết người này thích những thứ ngọt ngọt ngậy ngậy. Sau khi người này rời khỏi, hắn mới biết thứ này có thể đem đến cho con người ảo giác ngọt ngào và hạnh phúc ngắn ngủi. Ngọt ngào qua đi, chua xót càng thêm mãnh liệt. Dù vậy, hắn cũng giống kẻ nghiện, không ngừng đuổi theo ảo giác ngắn ngủi đó.

Lê Hân mắt chữ A mồm chữ O nhìn Uất Trì Diễm đưa miếng bánh ngọt vào miệng.

※※※※※※※※※※※※※※※

Uất Trì Diễm nhấm nháp điểm tâm nhưng lực chú ý lại đặt hết lên người Lê Hân. Nhìn cậu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không khỏi vừa thở dài vừa buồn cười.

Dù mục đích hắn nhận nuôi người này không tốt đẹp, hắn cũng không dưỡng cậu theo kiểu bình hoa. Tất cả đủ biến cậu thành một CEO chân chính, một người không dễ để lộ hỉ nộ ái ố đây sao? Hay do mình để lại ấn tượng khắc sâu, để cho mỗi lần gặp mặt, cậu đều khó thể che dấu?

Nghĩ đến đây, độ cong khóe môi mới gợn lên liền chìm xuống, trong lòng nhức nhối. Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp lại ở Tần Quỳnh, người này còn ngất xỉu khi thấy mình, tiếp đó là một loạt tiết mục ‘cậu trốn tôi tìm’.

Trong tầm nhìn của Lê Hân, sau khi Uất Trì Diễm ăn bánh ngọt, khuôn mặt chuyển sang chế độ mây mù, xung quanh là tầng tầng áp suất.

Đã không thích đồ ngọt sao còn ăn? Lê Hân thấy khó hiểu.

Áp chế cảm xúc trong lòng, Uất Trì Diễm quyết định nói chính sự, nếu không hắn sợ mình sẽ không kìm chế nổi mà phá công.

“Hôm nay công ty trực thuộc tập đoàn Uất Trì ký xong một hợp đồng với Lê thị.”

Lê Hân vừa nghe liền hiểu Uất Trì Diễm đang nói đến chuyện Lê thị.

Nếu chuyện này phát sinh trước khi Lê Hân nói chuyện với dì Vân, cậu sẽ âm thầm cổ vũ nhanh nhanh cho mình sớm được về C thị, về sau đôi bên không qua lại là tốt nhất. Kể cả sau khi thu mua xong Lê thị, Uất Trì Diễm không chia cho cậu phân tiền nào cũng không sao.

Giờ nghe được nhiều thứ từ dì Vân, cậu mới ý thức được tính phức tạp của chuyện này. Nếu không phải người này đột ngột xuất hiện, cậu có thể một mình ngẫm nghĩ cho kĩ. Chỉ tiếc người này đột nhiên về sớm, khiến cậu nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.

Có lẽ cậu nên ưu tiên giải quyết chuyện trước mắt đã, “Không biết Uất Trì tiên sinh muốn xử lý như thế nào?”

Thấy cậu nhanh chóng bình ổn tâm trạng để trao đổi với mình, Uất Trì Diễm hơi cong khóe môi, “Quan trọng là cậu muốn thế nào, dẫu sao thì Lê thị cũng là của cậu.”

“Vậy Uất Trì tiên sinh muốn thông qua đó nhận bao nhiêu lợi ích đây?”

“Việc này còn tùy thuộc mức độ hào phóng của chủ nó.”

“. . . . . .” Lê Hân nghe vậy không khỏi nhíu mi, cậu có cảm giác mình quay về thời điểm khi còn là Uất Trì Hi, phải đối mặt với đám đối tác khó chơi, không ai nhường ai.

Đôi mắt xinh đẹp lần đầu không trốn tránh, mà nhìn thẳng vào ánh nhìn thâm thúy của ai đó, cho dù cậu chỉ kiên trì được vài giây, cũng đủ thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Chỉ tiếc cậu chưa lên được trình như Uất Trì Diễm, có thể phỏng đoán được suy nghĩ cùng cảm xúc của đối phương.

Một người đàn ông như vậy, trong ấn tượng của cậu luôn là một người lãnh khốc vô tình, có thật sẽ giống như dì Vân nói sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.