CHƯƠNG 37: CHUYỆN CŨ LÊ THỊ
Cách đây 20 năm, cha mẹ Lê Hân là Lê Thanh cùng Hứa Văn sáng lập ra một công ty mậu dịch – Lê thị. Vốn khởi điểm là từ tài sản được thừa kế từ cha mẹ cùng đồ cưới của hai vợ chồng.
Đến lúc Lê Hân được sinh ra, công ty đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Hai vợ chồng không phải người có dã tâm lớn, nhất là sau khi có con, họ càng dồn sự chú ý lên con trai. Không mở rộng Lê thị, họ cứ thế duy trì tình hình kinh doanh đủ cho cả nhà no ấm.
Em trai của Hứa Văn là Hứa Minh, sau khi tốt nghiệp liền gia vào công ty của anh rể. Tuy hắn ta là dựa vào quan hệ nhưng cũng là người có thực lực, có thủ đoạn, chưa đến 2 năm đã leo được đến chức quản lý. Nếu không phải sợ lời đàm tếu, anh rể đã cho hắn ta lên thẳng chức phó giám đốc.
Làm việc được 4 năm, Hứa Minh làm quen với trợ lý của Lê Thanh – Lục Vi, cũng chính là vợ sau này của hắn ta. Hai người vốn ăn nhịp với nhau, cùng làm một số chuyện khuất tất (tham ô chăng =.,=). Cũng không rõ họ là mưu đồ từ lâu hay do chuyện hai vợ chồng Lê Thanh đột ngột qua đời kích thích dã tâm. Họ lợi dụng chức vụ, thân phận đoạt đi quyền khống chế Lê thị từ tay Lê Hân.
Về sau không cần nói cũng biết, Lê Hân bị đưa vào một trường công nội trú, con của Hứa Minh và Lục Vi thì được đưa đến một trường tư. Lúc đó, đám bộ hạ cũ của vợ chồng Lê Thanh có bất mãn cũng không thể làm được gì.
Đến thời điểm Lê Hân gặp chuyện không may, hai vợ chồng Hứa Minh lại vung tiền làm giả tư liệu cùng giấy tờ chứng minh Lê Hân tử vong, thâm chí còn tổ chức cả đám tang. Kể từ đó họ chính thức nắm trọn Lê thị. Sở dĩ còn để tên cũ là do Hứa Minh đối ngoại tuyên bố: Một là để ghi nhớ về anh chị đã khuất cùng đứa cháu đáng thương, hai là để tỏ vẻ công ty này vĩnh viễn thuộc về họ Lê.
…
Trong văn phòng phó tổng giám đốc, Uất Trì Giản mặt lạnh tanh nghiên cứu những tài liệu Uất Trì Diễm mới giao cho. Nghĩ đến vị tổng giám đốc nào đó vô trách nhiệm, bỏ về tan ca sớm, ấn đường của y lại giật giật (kiểu tức giận hay găp trong manga vs anime ấy ). Lại nghĩ đến tối có thể thấy người kia ở nhà như trước, nỗi bất mãn mới giảm bớt.
“Phó tổng, người phụ trách của Lê thị đã đến.”
Uất Trì Giản gật đầu, “Cho vào.”
Vị trợ lý này đã từng làm trợ lý cho Uất Trì Diễm, lúc Uất Trì Giản mới vào công ty liền bị điều đi giúp y làm quen công việc. Sau cũng dùng quen, Uất Trì Giản liền lưu lại nàng.
Trợ lý vụng trộm nhìn thủ trưởng, cảm giác như thấy được Uất Trì Diễm phiên bản trẻ tuổi vậy. Aiz nàng không phải nói Uất Trì tổng tài già, cái người đối với phụ nữ xua như xua vịt, so với con trai càng thêm thành thục, giơ tay nhấc chân cũng toát ra mị lực nam tính, khiến người khác điên cuồng. Còn vị phó tổng này, vài năm nữa cũng sẽ giống thế đi..
Uất Trì Giản cảm nhận được hành động không an phận của cấp dưới, chẳng qua loại chuyện này y đã muốn quen, huống chi trong công việc vị trợ lý này cũng khá chuyên nghiệp nên cũng không so đo. Chuyện cần bận tâm là người phụ trách của Lê thị.
Hứa Minh có thể mở rộng quy mô của Lê thị, một phần vì hắn ta có dã tâm, phần khác là ở chỗ thủ đoạn dùng người. Từ lúc vợ chồng Lê Thanh còn sống, hắn ta đã dọn đường dần cho việc làm ở công ty được thuận lợi, đấy cũng là lý do Lê thị không có thay máu hàng loạt sau khi hắn ta sở hữu nó. Mà một trong những người sớm bị hắn ta thu phục chính là Lục Vi.
Giờ bà ta đã trở thành Hứa phu nhân, theo sự lớn mạnh của công ty, địa vị của chồng tăng lên trong giới, bà ta cũng được gia nhập hàng ngũ quý phu nhân. Chẳng qua, bà ta cũng là người có dã tâm, sau khi sinh con vẫn ở lại công ty nắm giữ vị trí quan trọng. Bởi chính bà ta cũng không tin tưởng chồng mình 100%.
“Uất Trì phó tổng tài, lần đầu gặp mặt.” Người tới mặc một thân trang phục công sở đen tuyền, tóc búi cao, dung nhan cũng được chăm sóc cẩn thận, không ai khác chính là Hứa phu nhân – Lục Vi.
“Hứa phu nhân.” Uất Trì Giản không có đứng dậy, chỉ là ngồi ở bàn công tác gật đầu đáp lại. Lấy vị trí của Uất Trì tập đoàn so với Lê thị, hắn có đầy đủ tư cách để ngạo mạn. Huống chi, hắn cũng không tính cho người phụ nữ này vẻ mặt hoà nhã.
Lục Vi có chút không vui, chỉ ngại phía hợp tác lần này quá cường đại, cho dù đối phương chỉ là một tên nhãi tuổi 20 mới ra đời, bà ta cũng không thể không lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Ngài có thể gọi tôi là quản lý Lục.”
Bên này không khí náo nhiệt, thì tại nhà chính cũng là sóng ngầm mãnh liệt.
Lê Hân cảm giác mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, còn Uất Trì Diễm vẫn nhàn nhã uống trà, cùng cậu đánh thái cực. Cậu quả thực muốn phát điên, “Ngài đến tột cùng muốn gì cứ nói thẳng”, đáng tiếc cậu không dám.
Chiếc bánh sữa đặc đã sớm bị Lê Hân biến thành phương pháp giải tỏa áp lực, ăn sạch sẽ. Nhìn cậu không tự giác liếm khóe môi, Uất Trì Diễm cười nhẹ, kêu quản gia đưa lên một ly kem rượu rum, có lẽ một chút cồn sẽ khiến người này thả lỏng hơn.
Lê Hân có chút nóng nảy nên nhìn không ra người này chỉ đang trêu chọc cậu!
Cậu vơ ly kem, nuốt một thìa to, cảm giác lạnh đột ngột khiến cậu rùng mình.
Uất Trì Diễm dở khóc dở cười: “Kem lạnh, sao lại ăn vội thế?” Vừa nói vừa đứng dậy ngồi xuống cạnh hắn, cầm chén trà nói: “Mau phun ra.”
Lê Hân bị buốt cả họng, cũng không để ý nhiều mà phun hết ra. Đến lúc hoàn hồn, cậu giật mình phát hiện Uất Trì Diễm ngồi ngay cạnh, còn đưa tay là vuốt vuốt sau lưng cậu, đến cả giọng nói cũng gần trong gang tấc: “Lại không có người tranh, gấp gáp làm gì?”
Trong nháy mắt, Lê Hân như ngồi trên đống lửa, bật người dậy. Nhưng người kia còn nhanh hơn, chế trụ vai cậu, ấn lại về chiếc sô pha ấm áp, “Được rồi, chúng ta bàn tiếp.”
Uất Trì Diễm cũng biết giới hạn, hắn buông tay ra, ngồi về chỗ cũ, vừa lòng nhìn Lê Hân miễn cưỡng từ bỏ ý định chạy trốn.
Uất Trì Diễm mở miệng hỏi: “Chuyện này phụ thuộc vào.. sau này cậu muốn lấy thân phận gì mà sống.”
Thân phận? Lê Hân hơi sửng sốt, cảm giác xấu hổ muốn chạy trốn như biến mất, trong lòng cậu lại nảy ra một loại cảm giác khó diễn tả.
Nhìn bộ dáng đứng đắn của người kia, cậu cảm thấy mình có chút bất thường ── sao cậu lại có cảm giác câu nói này Uất Trì Diễm có thâm ý khác. . . . . .