CHƯƠNG 38: OÁN HẬN
Ban đêm nằm trong chăn ấm nệm êm, hai mắt Lê Hân mở trừng trừng, tuy mới chỉ quay về đây có 3 ngày nhưng cậu lại có cảm giác như lọt vào sương mù.
Từ chuyện hôn mê bị đưa vào viện, đến chuyện bị người kia đem về nhà chính, thật giống như nằm mơ. Nhất là ở trong không gian quen thuộc, căn phòng cùng bài trí giống hệt khi xưa, cũng may cậu còn giữ liên lạc với Tiểu Nam và Tiểu Nhạc, nếu không cậu sẽ có ảo giác như mình quay về quá khứ.
Còn chuyện dì Vân nói hôm nay, là thật sao?
Lê Hân lại xoay người, có nằm như thế nào cũng không thấy thoải mái, cậu bật dậy mở đèn giường, ngồi tựa vào đầu giường.
Dì Vân nói, sau khi Uất Trì Hi chết, ông chủ không cho ai bước vào căn phòng này, toàn bộ đều do ngài tự mình thu dọn. Dì Vân nói, có hôm ông chủ ngồi ngẩn người trong này cả một tối, đến sáng lại mang khuôn mặt mỏi mệt đi làm. Dì Vân nói, lúc cậu chủ mới trở về, hai người họ cãi nhau rất to, cậu chủ còn mỉa mai ông chủ tự làm bậy không thể sống, ông chủ không hề phản bác..
Tất cả, là thật sao?
Người kia thật làm thế sao?
Không phải như mình từng nghĩ, hắn vì Lê thị mới tìm đến mình, mà là vì mình có liên quan đến Uất Trì Hi, nên hắn mới muốn giúp?
Nhưng tại sao? Vì một quân cờ bỏ đi, đáng giá không?
Lê Hân còn nghĩ độc là, nếu mình chết thật, không có chiếm được thể xác của Lê Hân thì linh hồn mình dưới kia, chắc sẽ không được yên vì những hành động này? (tưởng niệm quá nhiều về người đã khuất đồng nghĩa với chuyện quấy rầy linh hồn của họ)
Đến lúc này, cậu không thể tiếp tục lừa mình dối người. Đối với nơi và với người cậu nghĩ mình đã hoàn toàn bỏ xuống, thật ra không phải. Cậu vẫn còn oán họ.
Là oán không phải hận. Vì dù sao khi Uất Trì Diễm thu nhận cậu, có dạy bảo, có cho cậu cuộc sống giàu sang, có cho cậu cảm nhận sự ấm áp của gia đình ── dù đó đều là diễn, cậu đều không hận. Ẩn giấu trong lòng là oán, oán sâu, sâu đến mức lúc cậu quyết định rời đi thế giới này cũng không nhận ra.
Giờ về lại đây, cảm xúc đó lại muốn bộc phát hết ra.
Uất Trì Diễm, vì cái gì, bằng cái gì bày ra bộ dạng đau khổ?! Uất Trì Hi đã chết, sẽ không cảm nhận được?!
Cậu đau, lòng cậu đau quá, Lê Hân cúi người, đưa tay đè lên ngực, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng.
Lúc đấy Uất Trì Diễm hỏi, “Chuyện này phải xem cậu sau này muốn lấy thân phận gì để sống.”
Ma xui quy khiến thế nào, cậu xuống giường, lấy một bộ âu phục của Uất Trì Hi ra mặc ── áo sơ mi trắng thêu hoa văn chỉ vàng, đeo nơ áo phong cách Anh, cài từng chiếc cúc tinh xảo, tựa như trước đây khi cậu tham gia các buổi tiệc cao cấp.
Đã từng là bộ quần áo được cắt may riêng, giờ mặc trên người lại thùng thình khó coi, thật giống đứa em nhỏ bướng bỉnh mặc trộm đồ của anh trai, trông thật buồn cười.
Cậu sớm không còn là Uất Trì Hi, cũng không muốn quay lại làm Uất Trì Hi.
Còn Lê Hân thì sao? Bây giờ cậu là Lê Hân thì thế nào?
Sau khi Tiểu Giản trở về nói đến đại diện của Lê thị, cũng chính là cô Lục Vi của cậu. Lê thị đã sắp tiến vào cạm bẫy, đến cuối cùng thì Lê thị cũng sẽ trở lại trong tay cậu.
Nhưng đấy cũng đâu phải cái cậu cần, cậu đâu có trải qua nỗi đau mất cha mẹ thân yêu hay phẫn hận khi bị cướp đoạt hết thảy.
Cho nên, cậu không phải Lê Hân.
Như vậy, cậu là ai?
Không phải Uất Trì Hi, không phải Lê Hân.. mà là một cô hồn, không biết bị thần linh trêu đùa hay thương hại ném vào một thân xác nửa sống nửa chết.
Chân cậu mềm nhũn, ngã xuống cạnh giường. Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ hai tiếng liền bị mở ra.
Chính là Uất Trì Diễm luôn ở trong thư phòng lén quan sát Lê Hân, từng cử động của cậu khiến hắn đau nhức cùng chấn động.
Bác sĩ Trịnh sau khi thôi miên cậu đã từng kết luận: “Cậu ấy mê mang không biết mình là ai.” Tất cả những biểu hiện của cậu, kể cả chấp niệm muốn rời khỏi A thị đều biểu lộ cậu muốn rời đi nơi khiến cậu thương tâm, đây giống như một phản xạ tâm lý. Chứ thực tế cậu không biết mình nên đi đâu về đâu.
Giờ phút này hắn hoàn toàn được kiểm nghiệm những gì bác sĩ Trịnh nói.
Từ lúc nghe được tiếng gõ cửa, Lê Hân theo phản xạ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người bước đến, trong ánh mắt nhìn Uất Trì Diễm tràn ngập ‘oán hận’ cùng ‘phẫn hận’.
Bị nhìn chằm chằm nhưng Uất Trì Diễm lại coi như không thấy, để cốc sữa mật ong xuống bàn, đi nhanh đến ôm người kia dậy. Lê Hân vừa định giãy dụa, Uất Trì Diễm liền nói: “Chị Vân nghe được tiếng động từ phòng cậu, sợ cậu khó ngủ nên pha cho cậu một ly sữa nóng.”
Vớ vẩn, dì Vân pha sữa sao lại phiền đến Uất Trì tổng tài mang vào?
Lê Hân mặc kệ không chọc thủng, nâng cốc lên uống một hơi: “Tôi muốn ngủ, ngài cũng nên nghỉ sớm.”
“. . . . . .” Uất Trì Diễm không nói gì nhìn người trên giường, gật gật đầu, “Ngủ ngon.”
Uất Trì Diễm vừa đi ra phòng, đụng ngay Uất Trì Giản đang đi đến.
Sao cha lại đi ra từ đấy, vẻ mặt còn có chút không thích hợp? Uất Trì Giản nhăn mi: “Anh làm sao vậy?”
Uất Trì Diễm quay đầu nhìn cửa phòng ── hắn không phải không nhìn thấy ánh mắt oán hận của Lê Hân, cũng không phải không nhận thấy thái độ lãnh đạm cùng bình tĩnh của cậu. Khuôn mặt hắn lúc này mới lộ ra vẻ thống khổ: “Tiểu Hi nó. . . . . . có vẻ đã phát hiện.”