CHƯƠNG 20: CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN
Lê Hân cảm thấy có chút choáng váng.
Hình như hôm qua lão Trịnh có nói đã lát xong nền, dọn dẹp một chút là có thể dán tường. Cậu chọn giấy tường màu xám họa tiết cây tử đằng, đèn tường vàng hình ấm, cách phối trí này có thể gia tăng thêm không khí. Lúc ở cửa hàng vật liệu xây dựng, cậu liếc mắt một cái thì đã ưng kiểu dáng này.
Cậu nhớ rõ mình đứng đợi ở bên đường trước cửa hàng, vì 10 giờ sẽ có người bên cửa hàng vật liệu đến giao hàng và thu tiền. Sau đó, cậu thấy một chiếc xe đen đậu ngay sát cạnh, lúc cửa sổ hạ xuống cậu nhận ra là cái tên hai ngày nay chưa xuất hiện, cái tên xấu xa đáng ghét Hạ Lãng …
Từ từ… Hạ Lãng!
Lê Hân bừng tỉnh, hai mắt trừng lớn, nháy mắt cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Con bà nhà nó ! đê ma ma ! son of XX !
Lê Hân cứ thế mà mắng xối xả trong lòng. Cậu biết tên này sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế, sẽ không vì vài ba câu của cậu mà rút lui. Cậu cứ nghĩ tên này sẽ vận dụng chiếc lưỡi không xương hay cưỡng bức dụ dỗ gì gì đó … nhưng không ngờ tên hỗn đản này dám bắt cóc cậu!
Lại còn là công khai bắt cóc nữa chứ ! Giây trước tươi cười chào hỏi cậu, giây sau đã cho người chụp thuốc mê !!!
Lúc trước cậu chỉ được tiếp xúc với những công việc ngoài sáng của nhà Uất Trì, còn những thứ liên quan đến thế lực vân vân thì cậu hoàn toàn không biết gì. Đến khi cậu biết được mục đích cha nuôi nhận cậu, mới âm thầm điều tra một chút, vậy mà cậu chỉ đào ra được chút xíu móng tay. Từ đó cậu mới hiểu tính chân thực trong cuộc đối thoại giữa Hạ Lãng cùng Tề Hạo, mới mất hết can đảm, niềm tin. Còn đây đúng là lần đầu tiên cậu được thể nghiệm cái gọi là mặt tối của nhà Uất Trì !!
Cố ngồi dậy, Lê Hân cảm thấy toàn thân vô lực, không biết mình bị tiêm cho cái gì?! Dựa vào thái độ của hai cha con kia, chắc cũng không phải thứ gì gây tổn thương cơ thể.
Lê Hân cười khổ, mình có nên cảm thấy may mắn không?!
Trong phòng khá tối, nhờ chút ánh sáng hắt ra từ bức màn che, cậu miễn cưỡng nhìn được khung cảnh xung quanh. Cũng may không phải nhà chính.
Khi hồi phục một chút sức lực, cậu chậm rãi đến bên cửa sổ, vén màn lên. Khung cảnh quen thuộc lại đập vào mắt ── tòa nhà to đùng ngay trước mắt kia không phải tổng bộ của tập đoàn Uất Trì thì còn là cái gì?!
Quả nhiên, mình đã bị đưa về A thị.
Mất bao công sức mới trốn được khỏi đây, tìm được một chốn thuộc về chính mình. Liệu lần này cậu còn có thể trốn thoát được nữa không…
Lê Hân cảm thấy tâm tình hiện giờ bình tĩnh đến quỷ dị. Thông thường cậu sẽ phải phát điên, hay phát cáu, hay như trước đây bất an, lo lắng, nhưng giờ thì không, tuyệt nhiên không chút cảm xúc.
Cậu nên làm gì bây giờ đây?
※※※※※※※※※※※※
Lê Hân thu hồi tầm mắt, nhìn ra phía cửa ra vào. Két một phát, cánh cửa như thể cảm ứng được ánh nhìn của cậu mà mở ra.
Lê Hân theo phản xạ lùi lại, giật mình nhìn chằm chằm ngoài cửa, trong đầu nhảy ra suy nghĩ ── người đi vào là? Hạ Lãng? Uất Trì Giản? hay … Uất Trì Diễm?
Cậu cảm thấy trái tim mình đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài, một bóng hình phụ nữ trung niên quen thuộc xuất hiện, khiến cậu muốn bật khóc.
“Lê tiên sinh, cháu tỉnh rồi? Đến uống chút cháo đi, cháu đã ngủ suốt hai ngày rồi, chắc hẳn đang rất đói bụng.” Giọng nói nữ tính ôn hòa, vẫn y hệt như trong kí ức của Lê Hân.
Lê Hân máy móc nhìn về phía chiếc bàn, chỉ ngửi thôi cậu có thể đoán được đó là món gì ── cháo thịt heo cùng tôm bóc vỏ, là món hồi bé dì Vân thường làm cho cậu.
Người phụ nữ này đã hơn năm mươi, năm đó đến nhà Uất Trì để làm bảo mẫu cho Uất Trì Hi, quản gia nói cậu cứ gọi người này là dì Vân . Về sau, khi cậu tốt nghiệp trung học, không còn cần người chiếu cố, dì Vân mới trở về vị trí cũ ở phòng bếp.
Nghĩ lại thì lúc đó đứa em thân yêu cả năm chỉ được thấy một lần, người cha cậu cực kì ngưỡng mộ thi thoảng mới hỏi thăm cậu, chỉ có dì Vân là người quan tâm cũng là người cậu quen thuộc nhất lúc còn ở nhà chính.
Nhưng sao dì Vân lại ở đây?
Đang lúc Lê Hân cố gắng kìm nén tâm trạng, dì Vân nghĩ đứa trẻ này hẳn là do hậu di chứng tái phát, liền tiến sát đến, vươn tay sờ trán của cậu. Bàn tay có chút thô ráp nhưng lại ấm áp khiến Lê Hân ngẩn người.
“Không có phát sốt… bác sĩ Trầm có nói lúc tỉnh không sốt là không có vấn đề. Tôi là dì Vân, là người được Uất Trì tiên sinh phái đến chiếu cố cháu. Ông ấy nói cháu là.. cố sự kia..” Dì Vân cũng không nói được hết câu, vẻ mặt nhìn cậu có lo lắng cùng thần sắc phức tạp.
Rất nhanh bà liền chuyển đề tài: “Lê tiên sinh nhanh ăn cháo đi, ăn nóng mới ngon.”
Lê Hân không xác định được vẻ mặt đó là ý gì, chỉ nhớ trước đây dì Vân cũng hay nói thế với Uất Trì Hi. Cho nên cậu tạm thời cũng không so đo chuyện mình bị bắt đến đây, nhưng không ngờ là bác sĩ Trầm đã đến khám lúc cậu còn đang mê man. Cậu nhỏ giọng nói một câu: ” Dì Vân… gọi… cháu là Lê Hân.”
Tiếng nói thực khàn khàn, có lẽ là do hai ngày chưa uống nước.
Dì Vân cũng không ngờ câu đầu tiên Lê Hân nói là cái này, hơi chút sửng sốt, liền phản ứng lại, lấy cho cậu một cốc nước: “Được, Lê Hân.”
Chén nước giải cứu cổ họng khô cạn của Lê Hân, cũng áp chế nghẹn ngào như muốn bung ra trong cậu.
Vì che dấu, cậu xoay người cầm chén cháo đưa lên miệng, vẫn là hương vị quen thuộc thuở nào.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Lê Hân ngẩng đầu tìm mới phát hiện ra ── lúc cậu tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng điện thoại của mình ở đâu.
Chỉ thấy dì Vân rút ra một cái di động, hạ giọng nói hai câu “Vâng”, xong liền đưa cho cậu: “Là cuộc gọi của Uất Trì tiên sinh.”
Lê Hân đột nhiên nhút nhát, nhìn di động như nhìn con mãnh thú, hay dòng nước lũ: “Là… Uất Trì… tiên sinh nào?”
“Là Uất Trì Diễm tiên sinh.” Dì Vân không có phát giác Lê Hân cực kì bài xích ba chữ “Uất Trì Diễm” kia.
Vẫn là cần trực tiếp giải quyết? Cũng cần biết người này tốn công đưa mình về A thị làm gì?
Lê Hân giống như tráng sĩ một đi không trở về, cầm lấy di động áp vào tai.
Tiếng nói trầm thấp vang lên: “Lê Hân, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”