CHƯƠNG 21: ĐÃ TỪNG CHẾT MỘT LẦN
Lê Hân ăn cháo xong dì Vân mới lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra cho cậu đi tắm rửa. Lê Hân nhận ra đây là đồ cậu mới mua lúc ở C thị, dù đấy chỉ là một bộ tây trang giá rẻ nhưng vẫn khá hơn bộ quần bò, áo phông cũ đang mặc. Xem ra tên Hạ Lãng kia có ghé thăm cả chỗ cậu thuê trọ.
Lê Hân cảm thấy mệt mỏi với mấy chuyện này, không nói không rằng cầm đồ đi vào phòng tắm. Dì Vân cũng nhận ra cảm xúc của Lê Hân không ổn, đúng hơn là từ khi nhận điện thoại xong cậu không nói một câu nào, cứ ngẩn người uống hết bát cháo.
Dì Vân cũng không rõ chủ cũ nói gì với Lê Hân, nhưng bà hiểu chủ cũ quan tâm đứa bé này cũng vì liên quan đến đại thiếu gia, nên chắc cũng không có vấn đề gì. Không lẽ đứa bé này đang căng thẳng vì chút nữa phải gặp người giúp đỡ mình?
Dì Vân cũng không nghĩ ra được lý do nào khác, mắt nhìn cửa phòng tắm đóng lại, bà lắc đầu một chút, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Trong phòng có một bồn tắm lớn, Lê Hân máy móc mở to vòi phun, đến lúc nước tràn hết ra mới tắt nó đi, ngâm mình vào nước. Nếu không phải dì Vân đã đặt ra nhiệt độ cố định, bất kể là nước lạnh hay nước nóng thì Lê Hân cũng đều sẽ ngâm mình xuống.
Dòng nước ấm áp giúp toàn thân lạnh lẽo ấm lên, cũng khiến cho cậu dần tỉnh táo lại. Bên phía đôi mắt không rõ là nước mắt hay là bị hơi nước bám tụ, lộ ra vẻ bất lực.
Lúc cậu cầm điện thoại dì Vân đưa cho, trong lòng vẫn nhủ thầm mình có thể bình tĩnh đối mặt, mình đã điều chỉnh được tâm trạng trong hơn tháng qua, mình sẽ không vì một lần nghe thấy giọng nói của người kia liền té xỉu.
Nhưng sự thật tàn nhẫn nói cho cậu biết cậu không thể khống chế thân thể ngay lúc người kia nói chữ đầu tiên.
Người kia nói muốn cùng mình nói chuyện.
Người kia nói không muốn quấy rầy cuộc sống của mình.
Người kia nói muốn nhờ mình giúp hoàn thành tâm nguyện.
Một đống âm thanh lướt qua tai Lê Hân, cậu giống như không nghe rõ những gì đối phương nói. Lê Hân thấy cảm giác này thật xa nhưng cũng thật gần, có chút giống với lần đầu mình gặp Uất Trì Diễm, lúc mình vẫn chưa biết được ý nghĩa thật về sự tồn tại của bản thân.
Một chút nước nóng tràn vào khoang mũi, dưới áp lực của nước cậu chợt nghĩ ── đây có lẽ là cảm giác đau lòng đến chết lặng.
Mà mình không phải đã từng chết một lần sao!
Soạt một tiếng ── thân thể theo bản năng cự tuyệt cảm giác hít thở không thông, lý trí cùng não bộ như thức tỉnh, Lê Hân ho nhẹ, nâng tay lau mặt, chân bước khỏi bồn đi ra trước gương. Cậu lau qua phần hơi nước, nhìn thân hình tái nhợt do ngâm mình mà lộ ra chút màu hồng. Khối thân thể này một lần nữa nhắc cậu, chính nó đã cứu cậu một lần, cậu không thể lại vì một người vì một chuyện mà ngu ngốc đi chết một lần nữa.
Lúc Lê Hân ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, dì Vân vẫn ngồi trên sô pha ở phòng khách, thường nhìn về phía phòng ngủ. Khi thấy cậu bước ra, dì Vân mới nhẹ thở ra: “Lê Hân, lái xe mà Uất Trì tiên sinh phái đến đang ở dưới lầu.”
Lê Hân gật gật đầu miễn cưỡng cười cười: “Cám ơn dì Vân.”
Dì Vân lại vì nụ cười này mà ngẩn ra ── đây là lần đầu bà thấy Lê Hân cười nhưng sao cảm giác lại quen thuộc đến vậy?
Cũng không chờ bà suy xét cảm giác này là từ đâu, Lê Hân đã xoay người ra cửa.
Lê Hân cảm giác lần gặp mặt này sẽ không hề bình yên, nhưng lúc nãy ở trong phòng tắm đã giúp cậu bình tĩnh lại.
Cậu biết lúc mình tỉnh lại trong thân thể này, chuyện với cha nuôi là chuyện của đời trước. Dù đời này có duyên gặp lại, cả hai cũng chỉ là người xa lạ.
Nên dù có bất an, Lê Hân vẫn trấn định ngồi lên chiếc xe xa hoa đi đến chốn cũ, nơi cậu đã từng sống ở đó mấy chục năm.
Nhà chính Uất Trì.
Cũng thật hiếm thấy, hai vị chủ nhân lại cùng ở nhà lúc ban ngày.
Quản gia Du cũng đã phân phó nhà bếp chuẩn bị đồ uống, hoa quả cùng một chút đồ ăn vặt, vì vị khách quan trọng hôm nay không giống với đám thương giới quyền quý vẫn hay lui tới.
Lúc Lê Hân hít sâu, bước ra đã thấy một người mặc tây trang, tóc hoa râm, vẻ mặt nghiêm túc ── quản gia Du. Tâm lý cậu mới kiến thiết xong suýt nữa đã sụp đổ.
“Lê tiên sinh lần đầu đến đây, tiên sinh cùng thiếu gia đang ở phòng khách trong chờ ngài.” Bác Du theo đúng chức trách đi đầu dẫn đường, nhưng cũng không quên quan sát cậu bé khiến cả hai vị chủ nhân phải để ý này.
Lúc nhận lại đáp lễ từ Lê Hân, quản gia Du mới giật mình nhận ra ── bộ dáng lễ phép mang theo sự bất an kia rất giống với đại thiếu hồi đầu đến đây, thật sự quá giống, tuy hai người không phải cùng một người.
Lê Hân không ngờ mình lại được đưa đến phòng khách trong, vì nơi này chỉ tiếp đãi bạn thân hay người nhà đến chơi. còn những người khác dù thân phận sang quý đến đâu cũng chỉ có thể đến phòng khách ngoài. Cậu cũng không ngờ cả Uất Trì Diễm và Uất Trì Giản đều ở, tuy sự xuất hiện của Hạ Lãng cũng khiến cậu ngạc nhiên, không biết “Lê Hân” có giá trị gì để được họ coi trọng.
Thôi kệ đi, phòng trong phòng ngoài thế nào cũng được, hai người cùng ở cũng tốt, cậu nói rõ xong sẽ trở về C thị, tiếp tục cuộc sống an bình không tranh không đấu.
Lê Hân đáng thương lại không biết dự định này của cậu sẽ không bao giờ thành.