Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 23: Chương 23: Về Lại Chốn Cũ




CHƯƠNG 22: VỀ LẠI CHỐN CŨ

Cái gọi là ‘phòng khách trong’ chính là tầng một nằm ở hậu trạch của nhà chính.

Tiền trạch tráng lệ dùng để tiếp đãi khách hoặc tổ chức tiệc tùng, tầng 2 – 3 bố trí một số khách phòng. Hậu trạch cũng bài trí hoa lệ nhưng có thêm chút ấm áp, đây cũng chính là không gian riêng tư của chủ nhân nhà Uất Trì, không được họ cho phép không ai có thể tiến vào.

Cho nên phòng khách trong bài trí ở tầng một, các tầng trên có cả phòng của chủ thất và phòng của khách thỉnh thoảng mới dùng để đón người nhà họ Uất Trì cùng bạn bè thân thiết, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi.

Một phần tường ở phòng này được làm bằng thủy tinh, có thể thấy được ở giữa tiền trạch và hậu trạch là một khu vườn lớn. Cứ đến mùa đông thì ở đây sẽ được bài trí những chiếc ghế sô pha mềm mại với bàn uống trà hoặc café cùng bánh ngọt, giúp cho các vị chủ nhân có thể hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời giữa thời tiết lạnh lẽo.

Hay nói chính xác hơn, sau khi đại thiếu chết, căn phòng này như trở thành hành lang, hai vị chủ nhân cũng không có tâm trạng làm cái gì mà trao đổi tình cảm gia đình.

Bác Du đã ở đây từ thời cha của Uất Trì Diễm, bốn mươi mấy năm chứng kiến sự xáo trộn của nhà Uất Trì, những lần chuyển giao quyền lực đầy mùi máu tanh, những lần nguy cơ rung chuyển, cuối cùng chứng kiến Uất Trì Diễm dẫn dắt nhà Uất Trì được như ngày hôm nay, chiếm được vị trí mà không ai có thể lay động. Bản thân ông là một quản gia, lại được chủ nhân coi như người nhà, tự nhiên cũng có được vinh yên. ( cảm giác/chỗ đứng vinh dự/ quang vinh)

Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ sau khi Uất Trì Hi chết.

Bác Du hàng ngày phải đối mặt với căn nhà lạnh lẽo, không còn chút ấm áp, thật nhớ cảm giác nhìn một nhà ba người vui vẻ uống trà nói chuyện phiếm. Đó mới chính là hạnh phúc mà nhà Uất Trì không còn có được.

Cho nên cậu bé tên Lê Hân này rất quan trọng ── bác Du vừa nghĩ vừa liếc nhìn phía sau, tốc độ có chút nhanh hơn.

Cậu lại một lần trở về nơi này, hồi ức là chuyện không thể tránh, mà những hồi ức này cậu không biết nên nói là hạnh phúc hay đau khổ nữa.

Tại thời điểm cậu đến căn phòng kia, xuyên qua thủy tinh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, cậu chợt nhận ra những gì mình tự an ủi, tự kiến thiết tâm lý đều là lừa mình dối người.

“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, Lê tiên sinh đến.”

Nói xong quản gia cung kính cúi người, bày ra một động tác ‘mời vào’.

Tầm mắt Lê Hân chăm chú nhìn khung cửa gần trong gang tấc ──  chỉ cần thêm một bước, cậu có thể thấy cha và Tiểu Giản, trái tim cũng vì thế mà đập kịch liệt.

“Lê tiên sinh?” Mắt thấy người mãi không động, bác Du nhẹ giọng nhắc nhở.

Lê Hân hơi ngẩng đầu nhìn về phía bác Du, lão giả tóc hoa râm tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong đôi mắt kia lại hiện lên một sự thân thiết khó hiểu.

Lê Hân âm thầm hít một hơi thật sâu ── cũng đã đến tận đây, mình còn có đường lui sao?

Cậu chậm rãi nhấc chân bước vào phòng, ngẩng đầu lên, nhìn hai người trên sô pha không sót cái gì, quản gia lúc này mới yên lặng rời đi.

Lê Hân có chút nhút nhát, Uất Trì Giản thì không cần nói, vẫn như lần cuối cùng hai người chạm mặt, còn người kia thì vẫn giống y như trong trí nhớ.

※※※※※※※※※※※※

“Lê Hân, ngồi đi.” Xét về độ tuổi cùng bối phận, Uất Trì Diễm không cần như quản gia hay Hạ Lãng xưng hô Lê tiên sinh.

“Uất Trì tiên sinh…” Cậu biết giọng nói mình có chút cứng nhắc, nhưng cậu thật khó khống chế. Tuy ở trong căn phòng có điều hòa nhưng vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh, riêng việc giữ cho mình tỉnh táo cùng vẻ mặt bình tĩnh đã hao tốn hết khí lực toàn thân rồi.

Uất Trì Diễm chỉ cho Lê Hân chiếc sô pha đơn đối diện với chiếc sô pha chữ L hắn đang ngồi, Uất Trì Giản cũng ngồi trên một chiếc đơn ở phía chếch xa.

“Cậu uống gì?” Mắt thấy Lê Hân ngồi xuống, Uất Trì Diễm hỏi.

“… Hồng trà là được, cám ơn.” Lê Hân lung tung đáp, cũng vì ngồi quá gần, cậu có thể cảm nhận được dòng khí biến hóa theo động tác của Uất Trì Diễm, điều này làm cho cậu càng thêm tâm phiền ý loạn.

Uất Trì Diễm tự mình rót trà, cũng đưa sữa cùng đường đến trước mặt cậu. Nhưng Lê Hân lại cứ thế cầm thẳng lên uống.

Động tác nhỏ này khiến Uất Trì Diễm tự động nheo mắt đánh giá, nhìn cậu nhấp môi, thả chén xuống, ngón trỏ tự động vươn ra vuốt mép chén.

Kí ức về Lê Hân lại tự động chạy ra, khiến cho tâm tình bình thản của Uất Trì Diễm dao động. Ánh mắt nhìn Lê Hân thêm một chút phức tạp cùng không thể tin.

Uất Trì Giản vốn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng: “Vì sao lại muốn đi?” Đi thẳng vào vấn đề, giọng nói lành lạnh, lại ẩn tàng chút ủy khuất khó nhận ra.

Lê Hân cũng không nhận ra, chỉ nghĩ cuối cùng có thể vào chính đề.

“Tôi cũng đã nhờ Hạ Lãng tiên sinh chuyển lời, cảm ơn ý tốt của hai vị, nhưng tôi không muốn nhận.”

“Nguyên nhân?” Lửa giận của Uất Trì Giản bùng phát.

Lê Hân thấy Uất Trì Diễm không có ý định gia nhập vào cuộc đối thoại, tiếp tục trả lời: “Tôi biết tình trạng sức khỏe mình không tốt. Chính vì thế tôi mới muốn nhân dịp mình còn sống làm chuyện mà bản thân muốn. Hai vị đã giúp tôi quá nhiều rồi.” Lê Hân muốn nói đến số tiền bồi thường của tập đoàn Uất Trì.

“Cậu có thể làm chuyện mình muốn ở A thị.”

“Nơi này phát triển nhanh, chi phí sinh hoạt cao, không khí cũng không có lợi với sức khỏe của tôi.” Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cậu đối đáp càng lúc càng trôi chảy.

Uất Trì Giản không chấp nhận lý do này: “Trước đây cậu cũng không băn khoăn đến chuyện phí sinh hoạt.”

Uất Trì Giản biết mình phản ứng với chuyện Lê Hân rời đi có chút kì quái, dù đây không phải anh của y, nhưng y không nhịn được cảm giác anh mình không nói tiếng nào mà biến mất. Tối hôm biết tin, y phải rất kiềm chế mới không chạy đến C thị bắt người.

Nhận thấy lửa giận của Uất Trì Giản, Lê Hân có chút dở khóc dở cười ── hai người này làm sao vậy? Trên thế giới này có thật là có kẻ ngốc cố chấp chạy theo đưa tiền cho một người sao?! Mà có thì cũng không nên là hai người họ chứ.

Cậu mới nghĩ thế, không tự giác đảo mắt qua Uất Trì Giản, đúng lúc chưa phòng thủ gì lọt vào tầm nhìn của Uất Trì Diễm, tâm tình có chút thả lỏng lại căng thẳng ── đó là ánh mắt gì?!

Người bình thường còn không chịu nổi ánh mắt không nộ mà uy của Uất Trì Diễm, huống chi là người mang theo bí mật lớn như Lê Hân. Cậu cảm thấy giống như ánh nhìn của độc xà nhìn con ếch, làm cậu không khỏi rùng mình.

Thế là Lê Hân buột miệng hỏi: “Vì sao hai vị lại phải buộc một người xa lạ như tôi ở lại A thị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.