CHƯƠNG 23: SẼ CÓ BIỆN PHÁP LƯU LẠI
“Vì sao hai vị lại phải buộc một người xa lạ như tôi ở lại A thị?”
Lời vừa thốt ra, Lê Hân lập tức hối hận, thật muốn tự thưởng cho mình một cái tát. Cũng tại Uất Trì Diễm làm hại cậu hỏi một câu ngu như thế.
Đúng vậy, vì sao?
Từ lúc cậu nhận được một đống tiền bồi thường cho đến khi nhận được tin tập đoàn Uất Trì chấp nhận gánh vác chi phí trị liệu của mình, cậu gần như muốn phát điên với câu hỏi VÌ SAO?
Vì sao Uất Trì Giản lại xuất hiện trước mặt cậu?
Vì sao bọn họ vô duyên vô cớ nhận phí trị liệu của cậu?
Vì sao Uất Trì Diễm phái người đi tìm cậu?
Lê Hân tuy nghi hoặc nhưng không định tìm hiểu quá sâu, lại vì gặp phải Uất Trì Diễm mà nói ra, cậu cười khổ ── khối thân thể này chỉ có một liên hệ duy nhất với nhà Uất Trì là ở cố sự kia, ngoài ra thì sao? Lý do gì khiến cả hai người đối với cậu cắn chặt không buông?
Đời trước, lúc thân thể dần lạnh đi, cậu đã từng nghĩ ── Cha và em có vì mình mà đau khổ dù chỉ là một chút không?
Giờ cậu đã biết, cái chết của mình cũng không phải không có ảnh hưởng gì với họ.
Nhưng thế thì sao, chuyện này cũng không đem lại cho cậu niềm an ủi, mà càng thêm xót xa. Có loại sai lầm là không thể bù đắp, cậu có thể chấp nhận sự thương hại một lần, nhưng không muốn đổi một túi da lại trở thành đối tượng để họ đền bù.
Trước câu hỏi này, hai cha con cũng giật mình, họ cực kỳ ăn ý liếc nhìn nhau, cảm thấy sự đau đớn trong mắt đối phương, lại dời tầm mắt đi.
Không khí trong phòng khách rơi vào tình trạng khó xử.
Lê Hân dù đang đau lòng, cũng biết bản thân không thể trầm mặc như hai người kia, bởi vì Lê Hân cậu chỉ là một người qua đường không biết gì cả.
Cho nên Lê Hân cực lực khống chế cánh tay run nhè nhẹ, giả bộ bưng chén nhấp ngụm trà, thanh thanh cổ họng rồi mới tiếp tục: “Tôi nghĩ Hạ Lãng tiên sinh cũng đã báo lại với hai vị, tôi đang chuẩn bị mở một quán café ở C thị, không thể không quay về để khai trương.”
Lê Hân thoáng dừng một chút, “Tôi đã có kế hoạch cụ thể về cuộc sống ở C thị, một khởi đầu mới. Nếu hai vị thật quan tâm đến cuộc sống của tôi…… hy vọng hai vị có thể tôn trọng quyết định của tôi.”
Lê Hân nói xong liền im lặng, chờ đợi hai cái tên bá quyền không tôn trọng quyền chủ nghĩa khốn khiếp này mở lời. Đây cũng là lần trấn tĩnh nhất của cậu từ lúc bước chân vào đây.
Hai cha con cũng không có ý định đáp lại ngay.
Uất Trì Giản hoàn toàn bình phục tâm trạng bình thường, còn Uất Trì Diễm lại cầm bình trà rót thêm cho Lê Hân. Lê Hân theo phản xạ tính nâng tay ý bảo đủ, lại không phát hiện trong ánh mắt người này hiện thêm vài phần ám sắc.
“Chuyện này không vội.” Cuối cùng, Uất Trì Diễm nhìn gương mặt tinh xảo non nớt mở miệng, “Chuyện cửa hàng ở C thị, tạm thời cậu không phải lo, Hạ Lãng đang có công tác ở đó, có thể lo được.”
Lê Hân nhíu mày, rõ ràng là kéo dài thời gian, mình thật không muốn dây dưa với hai người này, “Uất Trì tiên sinh, tôi nghĩ mình nói đủ rõ ràng rồi, tôi muốn ngay lập tức trở về C thị.”
“Lê Hân, tôi chỉ nghĩ nếu cậu ở lại A thị thì tôi cùng Tiểu Giản có thể chiếu cố cậu nhiều hơn. Nhưng đây cũng không phải cưỡng ép, mong cậu có thể nghĩ kĩ hơn, cũng không cần lén bỏ đi như lần trước. Lúc cậu chưa tỉnh bác sĩ Trầm có kiểm tra qua, tình hình sức khỏe của cậu bây giờ thật không ổn.”
Nhưng ai cũng biết ‘không phải cưỡng ép’ chỉ là nói cho dễ nghe, cậu chính là bị đánh thuốc mê đưa về đây.
Lê Hân thở dài, cậu biết lần này mình không thể lén chạy như lần trước, có chút thất vọng nhưng chính tai nghe được những lời này, càng khiến cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngừng thầm mắng hai kẻ diễn kịch trước mặt. Nhất là Uất Trì Diễm, trước đây cậu đúng là mắt quáng mới ngưỡng mộ người này!!
“Nếu Uất Trì tiên sinh đã nói thế, tôi đây trước hết cáo từ.” Biết hôm nay không có thu hoạch, Lê Hân rõ ràng nói muốn rời đi.
Lần này Uất Trì Diễm không nói gì, ra hiệu ngăn Uất Trì Giản đang muốn nói: “Được, cậu cứ về nghỉ ngơi hai hôm. Căn phòng kia là thuộc về tập đoàn Uất Trì, cậu cứ an tâm ở lại.”
Lê Hân chỉ đành gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn bác Du không biết xuất hiện từ lúc nào đã chờ ngoài cửa đưa cậu ra.
Khi Lê Hân bước chân khỏi cửa, Uất Trì Diễm đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Lê Hân, dì Vân chăm sóc cậu ổn không?”
Lê Hân dừng lại, có chút kích động, quay đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy thân thiết của Uất Trì Diễm, đáp: ” Dì Vân rất tốt, cám ơn.”
“Vậy là được rồi.” Uát Trì Diễm vừa lòng gật đầu, ra hiệu cho bác Du tiễn người.
Uất Trì Giản nhíu mi lạnh lùng hỏi: “Nếu cậu ấy cương quyết muốn về C thị, chúng ta thật để cậu ấy đi sao?”
Nếu là trước đây, anh bạn nhỏ này thật muốn đi, Uất Trì gia sẽ không cưỡng ép, cũng sẽ không làm ra chuyện quá phận như bắt cóc. Nhưng giờ thì…
“Không cần gấp, sẽ có biện pháp khiến cậu ấy tự nguyện ở lại.”
Uất Trì Diễm đối với đứa con không vui mặc kệ, chỉ là cúi đầu nhìn cốc trà còn dở của Lê Hân, lại cầm cốc trà của mình lên uống.
Hương vị thuần chua lan tràn trong miệng, Uất Trì Diễm buông chén, lấy ngón trỏ nhẹ vuốt mép chén ── nước trà trong suốt, không thêm sữa thêm đường, cách uống trà thuần túy của người Trung, cũng là cách uống trà yêu thích của Uất Trì Hi.