CHƯƠNG 24: BỊ BAO DƯỠNG?
Mấy ngày nay có thể coi là những ngày nhàn nhã, thoải mái nhất từ khi cậu trọng sinh.
Sáng dậy dì Vân đã chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng, ăn xong cậu có thể ở lại thư phòng chơi máy tính hoặc đọc sách, chờ dì Vân gọi ăn cơm trưa. Xong là ngủ trưa, cứ thế nhàn tản đến chiều đi dạo công viên. Tối cũng thế, ăn uống tắm rửa xong, xem một chút ti vi rồi lên giường ngủ.
Cũng may Uất Trì Diễm không hạn chế cậu ra ngoài, cho nên Lê Hân có thể đi dạo xung quanh khu CBD, di động cùng ví tiền cũng được dì Vân đưa lại. Nhưng cậu đến gần những nơi như bến xe hay bến tàu, đều sẽ có những đại ca lực lưỡng xuất hiện mời cậu quay về.
Không cần đi sớm về muộn, vất vả bươn chải kiếm tiền, không cần trốn đông trốn tây, ngay cả quán café cũng không cần quan tâm vì lão Trịnh gọi điện thông báo cho cậu vị Hạ tiên sinh kia vô cùng chu đáo, tiến độ được đẩy nhanh, chi phí vật liệu còn được chiết khấu, bớt được một đống tiền. Giờ tiệm chỉ cần mua thêm bếp, máy móc cùng bàn ghế là có thể khai trương.
Cứ thế qua 3 – 4 – 5 ngày, Lê Hân mới chậm rãi nhận ra ── mình đây là.. “bị” bao dưỡng?
Loại ngộ đạo này khiến cậu dở khóc dở cười, rút kinh nghiệm xương máu, cậu không thể tiếp tục thế này, không sẽ trúng kế kéo dài thời gian của Uất Trì Diễm.
Vào bữa sáng, Lê Hân một bên thưởng thức há cảo tôm một bên hỏi: ” Dì Vân có thể liên lạc với Uất Trì tiên sinh hộ cháu không?”
Dì Vân đang múc cháo cho Lê Hân, nghe thế có chút khó xử trả lời: “Dì chỉ có thể liên lạc với quản gia ở nhà chính, Tiểu Hân muốn tìm tiên sinh?”
Chỉ có mấy ngày, hai người đã trở nên quen thân, xưng hô từ Lê tiên sinh cũng chuyển thành Lê Hân, rồi sang Tiểu Hân.
Bất quá mỗi lần dì Vân gọi như thế, bà sẽ có ảo giác ── Tiểu Hân…. Tiểu Hi….. Nhìn đứa trẻ xinh xắn này ăn ngon lành đồ mình nấu, bà cảm thấy như đứa trẻ kia vẫn đang ở trước mặt.
Lê Hân không ngốc, cậu đoán được lúc dì Vân gọi mình có chút thất thần, là vì nghĩ đến cậu kiếp trước. Lê Hân cũng cảm thấy khó chịu, vì người phụ nữ từng hết lòng hết sức chăm sóc Uất Trì Hi, nhưng Lê Hân cậu lại không thể an ủi.
Lại cắn một miếng, Lê Hân trừng mắt nói: “Cháu cần nói chuyện với Uất Trì tiên sinh, phiền dì Vân liên hệ hộ cháu.”
“Được, chút nữa dì sẽ gọi cho quản gia.” Xong dì Vân thúc giục Lê Hân ăn nhiều thêm một chút, bà nghe bác sĩ Trầm nói thân thể đứa bé này không tốt, nên càng dụng tâm chiếu cố.
Lúc Uất Trì Diễm nhận được điện thoại của Lê Hân, hắn đang ở văn phòng làm việc, khuôn mặt lạnh băng cũng thoáng dịu xuống. Mấy hôm nay hắn thật sự rất bận, nhưng cũng có phần là chờ Lê Hân chủ động gọi điện cho mình. Đối phương chủ động yêu cầu, hắn mới có thể dễ dàng đề nghị điều kiện.
Có khoảng cách giảm xóc, Lê Hân lấy được sự kháng cự với giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Tôi mong mình có thể về C thị.”
“Lê Hân, tôi đã nói mong cậu có thể nghĩ kĩ thêm.”
Lê Hân có thể tưởng tượng ra đối phương ngồi ở văn phòng, một bộ dáng duy ngã độc tôn khốn khiếp, hàm răng có chút ngưa ngứa.
“Tôi đã nghĩ kĩ và vẫn muốn về C thị.” Lê Hân không cho Uất Trì Diễm có cơ hội cự tuyệt, “Cửa hàng cũng đã trang trí xong, còn chờ tôi trở về khai trương. Giờ chuyện ăn ở mặc của tôi đều do Uất Trì tập đoàn chi trả, nhưng tôi cũng không muốn trở thành ngồi dưng ăn hoang.”
Uất Trì Diễm vẫn như cũ: “Hạ Lãng vẫn đang phải ở C thị, cậu ta sẽ giúp cậu thuê hai học sinh, nên dù không có ông chủ thì quán vẫn có thể khai trương bình thường, sau này cậu có thể lấy tiền lời chi trả, sẽ không còn ngồi dưng ăn hoang.”
Lê Hân thật phát hỏa, lời nói như rít ra: “Tôi không nhận nổi đặc trợ của một chủ tịch lớn như ngài làm việc cho một thường dân như tôi…..”
Uất Trì Diễm có thể cảm nhận được lửa giận của Lê Hân, khóe môi cong lên, tiếp tục bâng quơ: “Không cần lo, Hạ Lãng nói đó là nhấc tay chi lao (giúp một cái bận).”
“Ngài đây là giam cầm phi pháp đó Uất, Trì, tiên, sinh…..” Lê Hân thật nóng nảy, đối mặt với cấp bậc đối thủ này, cậu sắp bị bức đến độ không còn lời gì để nói. Uất Trì Diễm còn có thể nghe thấy tiếng ngạc nhiên của dì Vân khi nghe đến cụm từ ‘giam cầm phi pháp’.
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ nhẹ, một người đàn ông cao lớn đi đến, là Tề Hạo, trên tay cầm theo một chồng tài liệu.
Uất Trì Diễm nâng tay ý bảo chờ một chút, một bên nghe Lê Hân luống cuống an ủi dì Vân, mới cảm thấy như thoát nạn mà thở nhẹ: “Lê Hân, chúng ta thương lượng một chút. Cậu có thể về C thị chủ trì buổi khai trương, xong thì phải về lại A thị, bác sĩ Trầm nói cần làm kiểm tra tổng quát.”
Kỳ thật Trầm Quân Phiền đã kiểm tra qua, vì Lê Hân chịu khó uống thuốc nên tình trạng không chuyển xấu. Còn cái gọi là kiểm tra toàn thân thì lúc nào cũng có thể an bài. Cho Lê Hân về C thị một ngày cũng coi như cho Hạ Lãng nghỉ ngơi một ngày đi.
Lê Hân dù thế nào cũng không đoán được toàn bộ, trước mắt cứ đi được đã, ở C thị xa xôi, cậu có quay về A thị này hay không lại là một chuyện khác. Một tên Hạ lãng vẫn còn đỡ hơn hai tên bá vương này !!
Nói xong Lê hân mới bực bội cúp điện thoại.
“Lê Hân, cháu không muốn ở lại A thị sao?” Dì Vân lo lắng hỏi. Vốn đang rửa chén đũa, lại vì nghe câu nói kia khiến cho bà bị dọa không nhẹ.
Lê Hân cũng không biết nói sao, “Dì Vân, chuyện này có chút phức tạp.”
Bên này Lê Hân vò đầu, bộ dáng không biết làm sao cho phải, bên kia Uất Trì Diễm buông điện thoại, vẻ mặt chuyển về trạng thái lạnh lùng.
“Tra thế nào?”
Tề Hạo cung kính đưa lên văn kiện, một bên nói: “Thân phận thật của Lê Hân cũng không đơn giản, còn chuyện ngài nghi ngờ, vẫn chưa tra ra vấn đề.”