Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 26: Chương 26: Khai Trương Thuận Lợi




CHƯƠNG 25: KHAI TRƯƠNG THUẬN LỢI

Cạnh trường đại học C thị, phía góc đường Lăng Ninh có một tiệm café sắp khai trương.

Xuyên qua phần tường bằng kính có thể thấy khung cảnh trang trí xinh xắn lại ấm áp ở bên trong, lầu một có thể uống café nói chuyện phiếm, lầu hai còn có vách ngăn và những chiếc đệm mềm mại, ấm áp. Không những thế, chủ cửa hàng ở đây còn là một anh chàng đẹp trai, ăn mặc phong cách, tính cách ôn nhu, chỉ cười thôi đã bắn trúng tim bao người.

Lúc Lê Hân dưới nanh vuốt của đám vệ sĩ hộ tống về đến C thị, cậu vội vàng chạy đến quán xem tình hình, bên tai nghe được tin bát quái ── thật vừa vui vừa bực, quán chưa khai trương đã thu hút quần chúng là việc tốt, nhưng thế quái nào lại nhảy ra truyền thuyết về ông chủ vạn nhân mê aaaa!

“A, Tiểu Lê về rồi sao. Tình trạng bà của cháu sao rồi?” Lão Trịnh đang hoàn thành nốt một số công đoạn cuối, thấy Lê Hân bước vào liền tiến đến hỏi han.

Bà? Chắc chắn là tên xảo ngôn Hạ Lãng kiếm cớ lừa gạt lão Trịnh rồi, thế là cậu lung tung gật đầu, “Vâng, đã tốt hơn rồi. Trong tiệm sao rồi ạ?”

“Chúng tôi chở nốt đám phế liệu kia là xong, cũng may cháu trở lại, có thể nghiệm công rồi (nghiệm thu công trình).” Lão Trịnh hướng theo ánh nhìn của Lê Hân giải thích.

Hiệu quả trang trí thật đúng những gì Lê Hân muốn, an tĩnh, xinh đẹp, ấm áp, tuy hoa lệ nhưng không quá mức sang quý, đối với những người trẻ tuổi ấp ủ giấc mơ, tình yêu là dụ hoặc rất lớn.

Lê Hân khá vừa lòng nên cũng sảng khoái cầm chi phiếu đưa cho lão Trịnh.

Lão Trịnh cũng thật vừa lòng cầm đến, mắt đột nhiên phát sáng: “Hạ tiên sinh đến.”

Không đợi Lê Hân kịp phản ứng, phía sau đã phát ra tiếng cười sang sảng: “Lão Trịnh, hôm nay là hoàn công?!”

“Đúng vậy, còn phải cám ơn sự giúp đỡ của Hạ tiên sinh. Nếu ngài không ghét bỏ đám thô nhân tụi tôi, tối nay đến uống chén rượu đi.” Lão Trịnh cũng cười sang sảng, hiển nhiên là người nào đó nhân lúc không có Lê Hân thu phục nhân tâm.

“Sao có thể ghét được, nhưng hôm nay thật không thích hợp. Tiểu Lê mới về, cần làm chút tiệc đón gió tẩy trần. Với cả nếu chúng ta uống rượu thì anh bạn nhỏ này làm sao.”

Ai cần anh đón gió, ai là Tiểu Lê, ai là anh bạn nhỏ? Lê Hân nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ tên hỗn đản này, nhưng chỉ có thể cười cười gật đầu vì mình cũng đang có chuyện cần hỏi.

Lão Trịnh lộ ra vẻ luyến tiếc nhưng cũng không nhiều lời thêm, kiểu thân sĩ như Hạ Lãng dù có dễ gần đến đâu, cũng chỉ xã giao với đám thô nhân bọn họ trong lúc có việc thôi.

Khoảng tiếng sau, lão Trịnh cùng anh em trong đội cùng nhau rút đi, Lê Hân cùng Hạ Lãng mới ngồi xuống một cái bàn nhỏ.

“Tiểu Lê ở A thị chơi vui không?” Hạ Lãng bày ra khuôn mặt tươi cười khiếm tấu ( ngứa đòn), to gan lớn mật vạch áo cho người xem lưng.

“Đương nhiên vui, còn phải cảm ơn Hạ tiên sinh đã giúp đỡ.” Lê Hân cũng không thèm che giấu cảm giác không vui, châm chọc một câu.

Nhưng mà so ra với Hạ Lãng da dày thịt béo này, chút châm chọc kia vẫn không xi nhê, “Không có gì, nhấc tay chi lao ( tiện tay giúp đỡ) mà thôi.”

Lê Hân ở dưới bàn nắm chặt tay, cậu biết chuyện này có truy cứu cũng không có ích gì. Bất kể là chủ hay tớ, cậu cũng không có khả năng chọc vào, thôi thì kệ xác nó đi.

“Tôi nghe nói Hạ tiên sinh tuyển được giúp tôi hai sinh viên làm thêm.” Chuyện này cậu đã từng nghe Uất Trì Diễm nhắc đến trong điện thoại, lúc trở về cũng đã thấy qua trên BBS có đăng bài tuyển người, người tạo topic đã đóng bài cách đây hai ngày, thông báo đã tuyển được người, dẫn đến bao người oán hận.

Hạ Lãng cười lộ răng khểnh: “Tiểu Lê muốn phỏng vấn bọn họ sao?”

Và kết quả hoàn toàn vừa lòng Lê Hân.

Cả hai đều là sinh viên năm 2, nam – Tiểu Nam phụ trách làm bánh ngọt cùng pha café, bộ dáng đẹp, một ly Latte đã thu phục được Lê Hân nữ – Tiểu Nhạc phụ trách thu ngân cùng tạp vụ, bộ dáng hoạt bát, bưng bê gì gì đó đều làm đến lão luyện khiến Lê Hân gật gù.

Điểm trừ duy nhất chính là chuyện cả hai thấy cậu lại không hẹn cùng hỏi: “Em trai, chủ quán đâu?” Lúc Lê Hân cắn răng nói mình là chủ quán, cả hai cùng lắc đầu cười nhạo: “Anh bạn nhỏ không cần giỡn, cậu là em trai chủ quán chứ gì.”

Cuối cùng Lê hân chỉ có thể gọi điện cho Hạ Lãng, còn bị Hạ Lãng không kiêng nể cười to một trận, thông qua loa ngoài giải thích bản thân là người tạo topic nhưng chủ nhân chân chính là anh bạn trẻ tuổi này đây.

Hai ngày sau là ngày đẹp, vạn sự đều thông.

Buổi sáng 10 giờ.

“Đều chuẩn bị tốt?” Lê Hân cảm thấy có chút hồi hộp, cảm giác thật khác với lần đầu tiên Uất Trì Hi đi làm trợ lý ở tập đoàn.

Tiểu Nam kiểm tra các thiết bị lại một lần cùng nguyên liệu đầy đủ, liền gật đầu nói: “Bên tôi không vấn đề.”

Tiểu Nhạc kiểm tra máy pos cùng tiền lẻ hôm qua mới lấy từ ngân hàng về, cũng gật đầu.

Thế là Lê Hân hít sâu, tự tay đẩy cánh cửa thủy tinh ── giấy dán tường trong và ngoài đồng điệu phối hợp, hàng chữ Bookstore Cafe xinh đẹp được dây leo màu bạc quấn quanh, bên dưới là một bảng gỗ với hàng chữ to đùng Open First Day cùng đi theo là Ưu đãi đồ uống và Menu.

Tuy không phải người người tấp nập, nhưng khách nghe danh mà đến cũng không ít. Hai nhân viên cùng một ông chủ mới đầu còn rối ren nhưng về sau đã nắm được tiết tấu.

Nhìn tốp năm tốp ba học sinh sinh viên ngồi trên những chiếc ghế cùng đệm do mình chọn lựa, tay bê hai cốc café đến trước một cặp tình nhân, trên miệng không nhịn được cười tươi ── hôm nay xem như khai trương thuận lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.