CHƯƠNG 26: DỊCH VỤ HẬU MÃI
Việc kinh doanh của quán thuận lợi như dự định.
Vốn vị trí ở đường Lăng Ninh đã tốt, giai đoạn trước còn được Hạ Lãng quảng cáo rầm rộ trên mạng, cho nên rất nhiều nhóm học sinh sinh viên truyền miệng nhau, hệ quả sinh ra một đám khách quen, đồng thời đưa đến một số lượng khách mới hiếu kì.
Cứ thế Bookstore cafe trở thành thánh địa hẹn hò, gặp mặt của khu vực này.
Đám vệ sĩ đi theo cậu về C thị từng nhắc nhở cậu quay về, nhưng Lê Hân chỉ đối phó cho có lệ, cậu tiếp tục bận rộn tính toán cho cửa hàng. Nếu căn cứ theo tình hình trước mắt, hết năm đầu cậu có thể thu hồi vốn, sang năm hai có thể bắt đầu kiếm lợi.
Kết luận đấy càng khiến Lê Hân nhiệt tình mười phần, mỗi ngày đều vui vẻ bận rộn ở quán, dù có bị mọi người hiểu lầm là em trai của chủ quán cũng không phát cáu.
10 giờ tối là thời điểm quán đóng cửa, tiễn bước cặp đôi cuối cùng, Lê Hân thì đang ngồi xoa bóp đôi vai cứng ngắc cùng đầu hơi đau, Tiểu Nam cùng Tiểu Nhạc thì chuẩn bị đóng cửa hàng.
Đúng lúc này lại có một vị khách đẩy cửa vào.
Tiểu Nhạc thấy thế vội cười nói xin lỗi: “Xin lỗi quý khách, quán đã đến giờ đóng cửa.”
Không ngờ vị khách này đảo mắt qua ba người trong quán, tầm nhìn liền dừng lại trên người Lê Hân đang ngồi ở quầy thu ngân, “Tôi tới tìm ông chủ.”
Lê Hân nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn, ở cửa là một người khoảng 24 – 25, diện mạo thông thường, thân hình cao ngất, người này chỉ mặc quần bò cùng áo sơ mi, trông khá giống sinh viên. Cậu cảm thấy khá quen mắt nhưng tìm tòi trong đầu những vị khách thường lui tới lại không có ai.
“Xin hỏi vị tiên sinh này tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cậu là Lê Hân? Không giống ảnh chụp cho lắm..”
Lê Hân trong lòng cảnh giác ── ảnh chụp? Từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ, người quen biết đếm trên đầu ngón tay, người có thể nhìn ảnh của cậu cũng không nhiều, mà đa phần là đến từ A thị. Lê Hân nhìn đám vệ sĩ còn nhấp nhô ở bên ngoài, xem ra người này không có liên quan đến nhà Uất Trì.
Vậy người này là ai?
Nhìn ra sự phòng bị của Lê Hân, người tới bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Không cần lo, nhóc chưa gặp anh không có nghĩa là nhóc không biết anh. Anh là Lư Lăn Lộn.”
Tiểu Nhạc ở một bên ‘phốc’ cười, đến Tiểu Nam đang dọn dẹp cũng không nhịn được cười trộm, còn Lê Hân cảm giác bộ dáng của mình bây giờ thật ngốc vì không thể kiểm soát được đôi mắt mở to cùng cái miệng đang há hốc.
Biểu cảm này quả thật rất vừa lòng Lư Lăn Lộn, nụ cười trên môi càng tươi tắn, “Có cần ngạc nhiên đến thế không?”
Khóe miệng Lê Hân run rẩy, theo phản xạ lấy lại quyền điều khiển, quay đầu nói: “Tiểu Nam, Tiểu Nhạc hai người về trước đi, đây là bạn tôi.”
“Bạn?” trực giác phụ nữ xuất hiện, cô đảo mắt nhìn cả hai rồi mới kéo Lê Hân qua hỏi nhỏ “Anh bạn nhỏ không nên học người khác gặp gỡ bạn trên mạng, lại còn là bạn nam. Cậu để chúng tôi đi, tên này có ý đồ xấu xa thì sao?”
Lê Hân nghe vậy dở khóc dở cười: “Tiểu Nhạc, cậu ấy quả thật là bạn của tôi.”
※※※※※※※※※※※※
“Thật..?” Tiểu Nhạc vẫn còn hoài nghi, nhìn tên kia vẫn cười đầy thiện ý, lại thấy Lê Hân nhu thuận gật đầu, thế mới thoáng yên tâm. Yên tâm thì yên tâm nhưng vẫn cường điệu: “Đã bảo gọi là chị.”
Nhà Tiểu Nhạc có một đứa em hỗn thế ma vương – 15 tuổi, từ lúc biết Lê Hân mới tròn 18 liền hưng phấn, một người bạn xinh đẹp, nhu thuận, có năng lực đâu dễ tìm. Cô mặc kệ đối phương là ông chủ hay gì, nhất định muốn Lê Hân gọi cô là chị.
Đời trước, Lê Hân cũng đã hơn 21, tốt xấu gì cũng đã trải qua hai đời, sao có thể gọi thế được.
Thế là Lê Hân ra hiệu cho Tiểu Nam, “Tiểu Nhạc, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Nhạc chỉ đành dặn dò Lê Hân chú ý an toàn, rồi mới cầm tay bạn trai rời đi.
Lúc này Lê Hân mới có thể mời Lư Lăn Lộn ngồi xuống: “Vậy thì Lăn Lộn tiên sinh, anh là tới tìm tôi?”
Thanh niên gật gật đầu: “Anh đến để làm dịch vụ hậu mãi.”
Khóe miệng Lê Hân giật giật: “Năm nay hacker cũng chú ý cái này?”
Quả thế, vị này chính là hacker cậu bỏ công ra tìm giúp cậu xóa dấu vết. Biệt hiệu: Lư Lăn Lộn, tên thật: Lữ Thiên Tề, từng là bạn học cũ của Uất Trì Hi, học chuyên ngành công nghệ thông tin, về sau lúc Uất Trì Hi tiến vào tập đoàn cũng từng giúp anh mấy lần.
Chẳng qua nhiều năm không gặp, Lữ Thiên Tề đã không còn là đứa bé mập mập như thuở nào, cho nên Lê Hân chỉ thấy quen mắt chứ không nhớ ra là ai.
Cảm giác gặp lại người quen cũ thật khó diễn tả, nhưng cậu không thể bộc lộ ra với đối phương. Kích động cùng kinh ngạc qua đi là sự nghi ngờ ── Trước khi Uất Trì Hi chết, người này khá có tiếng trên mạng, nên chuyện anh giúp cậu có lẽ chỉ là anh tiện tay làm trong lúc rảnh rỗi. Không ngờ hacker đại danh đỉnh đỉnh này lại tìm đến đây nói muốn làm dịch vụ hậu mãi.
Lê Hân 囧, sau đó nghiêm mặt nói: “Lư Lăn Lộn tiên sinh có gì xin cứ nói thẳng?”
Lữ Thiên Tề thấy vậy cũng thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: “Anh thật không nói đùa. Lê Hân, nhóc thuê anh giả mạo nhật kí rút tiền nhằm che dấu hành tung với tập đoàn Uất trì, nhưng hiện tại chắc là nhóc vẫn bị bọn họ bắt được chứ gì? Mấy ngày trước IP của nhóc xuất hiện ở một trong những sản nghiệp của tập đoàn Uất Trì.”
Lê hân có chút kinh hãi, không nghĩ một hacker lợi hại như thế lại theo dõi IP của mình.
Thấy Lê Hân lộ ra vẻ kinh ngạc cùng phòng bị, Lữ Thiên Tề cười khổ: “Chuyện này có liên quan đến nhóc nên anh cũng không giấu diếm, anh tên thật là Lữ Thiên Tề, là bạn của Uất Trì Hi thiếu gia. Hẳn là nhóc biết ha? Chính là người đã chết trong cố sự khiến nhóc bị thương kia. Chuyện anh giúp nhóc có liên quan đến chuyện đó.”
Lúc trước Lê Hân chỉ ôm tâm tình cầu may đi nhờ đối phương giúp, nên khi nhận được đồng ý cũng khá kinh ngạc. Giờ nghe thế này cậu có chút băn khoăn vì họ chỉ là bạn học trung học, sau khi tốt nghiệp cũng không gặp lại, nên không thể nói là quan hệ thân thiết. Không ngờ sau mấy năm cậu chết, Lữ Thiên Tề còn nhớ đến người bạn cũ này, lại còn vì thế mà đích thân đến đây?
Lê Hân cảm giác trong lòng có chút trầm trọng, cậu chỉ có thể nói: “Tình cảm của Lữ tiên sinh với Uất Trì đại thiếu gia thật đáng quý.”
Trên mặt Lữ Thiên Tề chợt lóe một tia bi thương: “Cậu ấy là người rất tốt.” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Lê Hân, sắc mặt lại ngưng trọng, “Cậu ấy là người rất tốt, còn đám nhà Uất Trì kia lại không phải đám đèn cạn dầu gì.”