CHƯƠNG 27: TẦNG TẦNG SƯƠNG MÙ
Nửa đêm, Lê Hân nằm trằn trọc trên giường.
Đây là đêm đầu tiên cậu mất ngủ kể từ sau hôm khai trương, nguyên nhân là từ cái tên đột nhiên xuất hiện – Lữ Thiên Tề.
Lữ Thiên Tề nói nhà Uất Trì không có lòng tốt, nếu cần, anh có thể giúp Lê Hân hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của nhà Uất Trì, còn cười nói đó là dịch vụ hậu mãi.
Lê Hân cảm thấy có chút buồn cười ── trên mạng Lữ Thiên Tề có thể là danh nhân, đó cũng có thể là niềm kiêu ngạo của anh, nhưng cậu không thể ngây thơ như thế.
Uất Trì Diễm không phải người dễ đối phó như vậy. Đừng nói đến phòng thông tin của Uất Trì tập đoàn đều không phải ăn chay ( không vừa), chính cậu còn không rõ được thế lực ngầm của hai cha con họ sâu đến đâu. Lữ Thiên tề chỉ là một hacker lại dám nói có thể đối kháng với họ?
Hơn nữa Lê Hân thật không muốn chạy trốn nữa. Trước đây cậu chạy trốn khi nhìn thấy Uất Trì Diễm là thất sách, giờ lặp lại tất bị sinh nghi. Huống chi cửa hàng của cậu đã khai trương, kế hoạch tương lai đang dần rõ ràng, cậu thật không muốn từ bỏ.
Những điều này cậu không nói cho Lữ Thiên Tề, chỉ nói mình cần thời gian suy nghĩ.
“..nhà Uất Trì kia lại không phải đám đèn cạn dầu gì.”
Lê Hân nhớ lại vẻ mặt nghiêm trọng của Lữ Thiên Tề, đáy mắt phiếm hồng, nhìn thật giống thâm cừu đại hận. Nhưng theo những gì cậu nhớ, gia đình Lữ Thiên Tề rất bình thường, không thể nào tiếp xúc với kiểu thế gia như nhà Uất Trì, nói gì đến chuyện kết thù. Không lẽ là vì chuyện của Uất Trì Hi??
Nghĩ đến đây, Lê Hân ngồi bật dậy, mày nhíu chặt. Cậu từng nhờ Lữ Thiên Tề hỗ trợ điều tra tình hình của Uất Trì Giản ở Châu Âu.
Đương nhiên anh cũng không tra được cái gì, Uất Trì Giản có đầy đủ thông tin, lịch sử ghi chép của cả bệnh viện lẫn trường học ở Châu Âu. Nhìn qua chỉ thấy đó là một thiếu gia nhà giàu thông thường, không có chút sơ hở.
Về sau cậu thay đổi hướng điều tra, cũng không có tìm đến Lữ Thiên Tề, đó cũng là lần cuối hai người có liên lạc.
Không lẽ Lữ Thiên Tề tra ra cái gì sao?
Nếu thật là vậy….. tình hình có chút nghiêm trọng.
Việc Uất Trì Diễm bồi dưỡng Uất Trì Hi làm tấm mộc được bảo mật rất tốt, nếu không phải cậu vô tình nghe được từ Hạ Lãng cùng Tề Hạo nói chuyện thì chắc đến lúc chết cậu cũng không biết được. Nên Lữ Thiên Tề sao có thể tra được ẩn tình bên trong?
Cậu vò vò đầu, thật khó chịu, cậu rất muốn tin Lữ Thiên Tề là vì Uất Trì Hi mới đi quan tâm Lê Hân, nhưng cũng khó tin tưởng anh không có mục đích khác?
Lê Hân cười khổ, dù gì cũng đã uống hai cốc café, đêm nay sợ là không chợp mắt được, chi bằng dậy làm kế hoạch cho tháng sau. Ngày rằm tháng sau cũng chính là ngày kỉ niệm 30 năm thành lập trường đại học, ưu đãi rồi thì hoạt động cũng cần suy nghĩ kĩ một chút, đây cũng là cơ hội để quảng bá quán không phải sao.
Hôm sau, Lê Hân mang cặp mắt gấu trúc xuống lầu, mới ngáp một cái đã thấy một chiếc xe đen đang chờ sẵn, bên cạnh là vệ sĩ cung kính mở cửa xe, “Lê tiên sinh, quán cũng đã khai trương được một tuần, chúng ta cũng nên trở về A thị thôi.”
“Quán vẫn chưa đi vào quỹ đạo, chờ thêm một thời gian nữa đi.”
Lái xe cùng vệ sĩ nghe kiểu trả lời có lệ này đã quen, dù gì ông chủ cũng chưa có mệnh lệnh khác.
Lê Hân được đưa đến ngã tư liền đi thẳng hướng quán, từ phía sau truyền đến một giọng nói nghi hoặc: “Lê Hân?”
Lê Hân quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Lữ tiên sinh..” sao sớm thế này đã đến đây.
“Nhóc.. ……chiếc xe này là……..” Lữ Thiên Tề cau mày, nghĩ đến lai lịch của chiếc xe, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng không tán đồng.
Lúc này đám bảo tiêu còn chưa rời đi, xuống xe hỏi: “Lê tiên sinh có chuyện gì sao?”
Lê Hân miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Không có gì, đây là bạn của tôi. Lữ tiên sinh chúng ta vào tiệm nói chuyện.”
Lữ Thiên Tề nhìn đám người áo đen, cũng hiểu trên đường không tiện, xoay người đi theo Lê Hân.
Bên kia, Uất Trì Diễm sau mấy ngày phân phó Tề Hạo điều tra thông tin liên quan đến Lê Hân, nhìn đống tài liệu ánh mắt lóe lên một chút.
Căn cứ vào những tài liệu này, dì Vân hồi báo, chẩn đoán của bác sĩ Trầm, cùng với biểu hiện của lê Hân ở phòng khách, hắn không thể ngăn chặn trong lòng sinh ra một suy nghĩ điên cuồng.
Chỉ vì nó mà mấy ngày nay hắn đưa hết công việc cho Uất Trì Giản. Mà Uất Trì Giản khi biết được suy nghĩ của cha, vốn định châm chọc cha có phải điên rồi không, khi nhìn những ‘chứng cứ’ mà cha thu thập được, y lại trầm mặc. Tuy cảm giác khó tin, nhưng y cũng như Uất Trì Diễm sinh ra một tia hy vọng nhỏ bé.