Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 29: Chương 29: Hai Mặt Giáp Công




CHƯƠNG 28: HAI MẶT GIÁP CÔNG

“Lê Hân, đó là xe của nhà Uất Trì đúng không?” Lữ Thiên Tề cau mày hỏi.

Lê Hân đối với biểu hiện như chất vấn này có chút không vui, ngoài mặt vẫn bình thản, quay qua kêu Tiểu Nhạc đưa đến hai cốc café, rồi mới xoay lại gật đầu với Lữ Thiên Tề: “Không sai, hôm trước có chuyện cần về A thị, Uất Trì tiên sinh phái người đưa tôi về.”

“Nếu anh nhớ không lầm, nhóc tìm đến anh giúp đỡ là vì muốn tránh né người nhà Uất Trì. Nhưng bây giờ nhóc lại qua lại với bọn họ?” Lữ Thiên Tề bất mãn với thái độ trước sau không đồng nhất của Lê Hân.

“Café đến.” Giọng nữ vang cùng tiếng ‘bộp’ trước mặt khiến cả hai giật mình, Lê Hân ngẩng đầu thấy là Tiểu Nhạc cố tình.

“Ông chủ cần tôi giúp gì nữa không?” Tiểu Nhạc tông giọng vẫn không đổi, mắt nhìn Lê Hân có chút lo lắng.

Từ lúc hai người bước vào, cô nhận thấy Lữ Thiên Tề che giấu lửa giận, Lê Hân thì vẫn bình thản như thường. Trực giác phụ nữ nói cho cô biết có vấn đề, nương theo việc đưa café ra tìm tòi thực hư, tiện thể cảnh cáo một chút tên bạn trên mạng kia.

Lê Hân hiểu ý, cho cô một ánh mắt yên tâm, Tiểu Nhạc chần chờ một chút rồi lui ra, trước khi đi còn trừng mắt với Lữ Thiên Tề.

Lê Hân mới đầu còn có chút không thoải mái, thấy Tiểu Nhạc quan tâm mình liền dễ chịu hơn nhiều. Lê Hân lúc này hỏi ngược lại: “Lữ tiên sinh có vẻ rất có thành kiến với nhà Uất Trì? Tôi có thể hỏi lý do không?”

Lữ Thiên Tề đang bị Tiểu Nhạc dọa sợ, nghe đến câu hỏi mới cười lạnh: “Hai cha con nhà đó ở trong tang lễ của người thân không chảy một giọt nước mắt. Dạng người lãnh huyết như thế sao có thể vô duyên vô cớ quan tâm một người xa lạ được.”

Lê Hân có chút hoảng hốt, tang lễ của người thân ── là chỉ Uất Trì Hi sao?!

Từ sau khi sống lại, cậu vẫn luôn trốn tránh những gì liên quan đến đời trước, càng không quan tâm sau khi Uất Trì Hi chết thì thế nào, được mai táng ở đâu.

Giờ nghe đến chuyện cha cùng Tiểu Giản  ──  cậu trong lòng cười khổ, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu trong tang lễ cả hai người đó khóc thì mới gọi là lạ.

Đúng lúc này di động của Lê Hân vang lên, cậu ra hiệu với Lữ Thiên Tề, nhìn màn hình là số điện thoại của nhà chính Uất Trì.

Tâm Lê Hân nhảy loạn cả lên.

Từ sau khi cậu về C thị cũng chưa nhận được bất cứ cuộc gọi nào, có gì cũng là vệ sĩ truyền đạt lại, giờ người gọi… là ai đây?

Lê Hân dưới ánh mắt chăm chú kì quái của Lữ Thiên Tề, không muốn phán đoán ai ở đầu dây, cũng không muốn nhấc máy. Cũng may, sau vài hồi chuông liền im bặt, cậu chưa kịp thở ra, một hồi chuông khác lại vang lên. Mà lần này lại là dãy số cá nhân của Uất Trì Diễm.

Lê Hân thật khóc không ra nước mắt, lần này cậu còn không nhấc máy, không biết mấy vị vệ sĩ kia có trực tiếp vào tìm người hay không, hay Hạ Lãng lại muốn bắt cóc cậu thêm một lần nữa đây.

Cậu thật có xúc động cầu cứu đồng chí hacker Lư Lăn Lộn tiên sinh quá QAQ.

Lần này tính nhẫn nại của Uất Trì Diễm thật vượt ngoài dự đoán, tiếng chuông vẫn vang lên dồn dập. Lê Hân chỉ đành nhận mệnh ấn nút nghe, “Uất Trì tiên sinh..”

Phía bên kia Uất Trì Diễm thoáng ngẩn ra, dừng một chút mới mở miệng: “Lê Hân, nghe nói quán của cậu kinh doanh thành công, chúc mừng.”

“Cám ơn Uất Trì tiên sinh..”

“Lúc trước tôi đã nói, chuyện kiểm tra tổng quát, bác sĩ Trầm hẹn vào ba ngày sau….”

Lê Hân nhìn vị đối diện sắc mặt phát đen, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, “Uất Trì tiên sinh, tôi thật không cần phiền toái ngài cùng bác sĩ Trầm…..”

Đích thân boss lớn gọi đến, sao có thể cho Lê Hân khước từ. Uất Trì Diễm nói thẳng: “Ngày mai Hạ Lãng sẽ qua đón cậu về A thị”

Một câu nói bình thường nhưng Lê Hân lại nghe ra được ý uy hiếp trong đó: nếu dám chạy thì sẽ bị khiêng về như lần trước.

Lê Hân thật muốn khóc, cậu còn chưa tìm được đối sách, đã bị đối phương ép sát, không hở chút thời gian nào.

Nghe Lê Hân ấp úng nói không ra lời, Uất Trì Diễm biết lời cảnh cáo của mình đã có công dụng. Cái gọi là vừa đấm vừa xoa mới có thể biến đứa trẻ không nghe lời thành ngoan ngoãn, “Ngoài chuyện kiểm tra tổng quát, còn một chuyện. Không biết cậu còn nhớ chú của mình không?”

Vốn đã bất an, Lê Hân nghe được Uất Trì Diễm chuyển hướng đề tài mình tuyệt không biết, nhất thời há hốc mồm ── Chú? Chú của ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.