CHƯƠNG 29: BÍ MẬT VỀ THÂN THẾ
Cho đến lúc treo điện thoại, vẻ mặt Lê Hân vẫn ngơ ngác ── cậu vẫn chưa tin vào tai mình: Chú sao?
Lữ Thiên Tề ngồi ở đối diện, nhìn thái độ vừa rồi của Lê Hân, cũng không phải tình nguyện cùng an tâm nhận sự giúp đỡ của nhà Uất Trì. Điều này làm vẻ mặt của Lữ Thiên Tề khá hơn, cũng khôi phục vẻ mặt ôn hòa với Lê Hân.
“Lê Hân có chuyện gì sao?”
Lê Hân máy móc nói, “Ông ấy nói tôi còn một người chú….”
Lữ Thiên Tề ngạc nhiên, căn cứ vào tư liệu anh thu thập được, Lê Hân không phải là cô nhi, cha mẹ mất sớm sao? Từ đâu nhảy ra một người chú vậy?
Vô thức đưa cốc cafe lên uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo kích thích đầu lưỡi, Lê Hân mới giật mình phục hồi tinh thần, nếu Uất Trì Diễm không phải ăn nói bừa bãi thì ── rắc rối rồi.
Lúc Lê Hân tỉnh lại, cậu dựa theo lời nói của y bác sĩ biết thân thể này là một cô nhi, nhập viện nửa năm nay mà không có một người đến thăm. Sau đó là cảnh sát đến hỏi về vụ ám sát, cũng đem theo tư liệu liên quan đến Lê Hân.
Sau khi xem qua, cậu biết được cha mẹ Lê Hân chết vì tai nạn xe cộ từ 8 năm trước. Từ đó, Lê Hân dựa vào chút tiền cha mẹ để lại học hết trung học, sau này vẫn lang bạt không việc làm không chỗ ở ổn định, cho đến vụ ám sát kia xảy ra.
Thân phận này khiến Lê Hân vừa thổn thức vừa may mắn ── thổn thức vì những chuyện ‘cậu’ gặp phải, may mắn vì ‘cậu’ cô độc. Có như thế cậu mới thoải mái, không chút lo lắng tiếp nhận thân thể này.
Nhưng cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến, Uất Trì Diễm lại đem đến cho cậu một phiền toái lớn. Giờ thì hay rồi, cậu lại không thể không nhờ Lư Lăn Lộn giúp đỡ.
“Lữ tiên sinh có thể giúp tôi tra chuyện này được không?”
Lữ Thiên Tề kinh ngạc, “Nhóc không nhớ mình có chú?”
Lê Hân cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ tình tiết máu cún như mất trí nhớ có thể sử dụng được không đây..
Không phụ sự kì vọng, Lữ Thiên Tề thốt ra: “Nhóc mất trí nhớ sao?”
Ngụm cafe trong miệng Lê Hân thiếu chút phun thẳng ra, thật vất vả nuốt ngược xuống, Lê Hân ho nhẹ đáp: “Tôi không rõ, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn chỉ có một mình, thông tin trong sở cảnh sát lẫn bệnh viện đều không có bất kì người thân nào. Bác sĩ cũng không có chẩn đoán mất trí nhớ..”
Lê Hân nghĩ thầm, máu cún quá cũng không ổn, thôi thì mập mờ một chút cũng tốt. Dẫu sao những điều này cũng có phần thật, còn chuyện nhờ đến Lữ Thiên Tề ── ngay cả cảnh sát cũng không có thông tin về họ hàng của Lê Hân thì cậu biết tìm cách nào để tra xét đây?!
Tuy cậu vẫn không tin tưởng Lữ Thiên Tề, nhưng trước khi bị ép về A thị, cậu cũng cần có chút chuẩn bị.
Cơ bản là Lữ Thiên Tề nhận thấy thái độ của Lê Hân với nhà Uất Trì, sảng khoái gật đầu, “Có tin anh sẽ báo.”
“Cám ơn Lữ tiên sinh.” Lê Hân gật gật đầu, nụ cười có chút cứng nhắc.
Tốc độ lần này cũng khá nhanh, lúc trời sẩm tối đã thấy anh đem theo tài liệu trở lại quán.
“Ông chủ mấy người đâu?” Lữ Thiên Tề vào cửa hỏi Tiểu Nhạc.
Tiểu Nhạc lãnh đạm đáp: “Anh đứng đợi, ông chủ đang có khách.” Đối với tên bạn online bỗng dưng xuất hiện, sáng nay còn ra vẻ với cậu chủ nhỏ hiền lành đáng yêu, hứ, cô không thể có chút hảo cảm nào.
Lữ Thiên Tề nghe vậy khẽ nhíu mày, còn chưa kịp đáp lại đã có tiếng nói vang lên từ trong góc: “Tiểu Lê, đó là bạn cậu?”
Lữ Thiên Tề nhìn sang, Lê Hân ngồi trên ghế dài đang quay đầu nhìn mình, trên mặt có vẻ muốn nói lại thôi. Còn giọng nói lúc nãy, là của người đối diện, một thân tây trang, bộ dáng phái đoàn tinh anh.
Lê Hân nhìn Lữ Thiên Tề đến gần, trong lòng thầm mắng người này đến không đúng lúc, trên mặt bình tĩnh nói: “Đây là người tôi mới quen ở C thị, Thiên Tề, vị này là đặt trợ Hạ của tập đoàn Uất Trì.”
Lê Hân vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Lữ Thiên Tề, cậu không muốn để lộ đây là vị hacker giúp mình che dấu hành tung. Nói không chừng cậu sau này vẫn phải nhờ đến người này đó.
Lữ Thiên Tề nhìn Hạ Lãng ── nhân vật truyền kì của tập đoàn Uất Trì, sao anh ta lại ở đây?
Hạ Lãng cũng âm thầm đánh giá Lữ Thiên Tề, cũng may Lữ Thiên Tề ăn mặc giống một sinh viên, cho nên cậu ta cũng không phát hiện điểm không thích hợp, đứng dậy nói với Lê Hân: “Tiểu Lê, mọi thứ tôi đã nói xong, chiều mai tôi ở dưới lầu đợi cậu.”
Lê Hân yên lặng, không đồng ý cũng không phản đối, Hạ Lãng cũng không so đo, xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Lữ Thiên Tề còn lộ ra nụ cười chiêu bài.
Lúc này Lữ Thiên Tề mới ngồi xuống, “Hạ Lãng cũng đến đây, Uất Trì Diễm coi trọng nhóc như thế là vì cái gì?”
Lê hân cười khổ, chỉ có thể lắc đầu có lệ, “Tôi nào biết. Anh quay lại sớm thế này là do tra được gì rồi sao?”
“Uất Trì Diễm không có lừa nhóc đâu, thật sự là nhóc có một người chú.” Lữ Thiên Tề thở dài, đưa tài liệu cho Lê Hân, trên đầu là một bức ảnh chụp một nhà 5 người, phiên bản Lê Hân năm sáu tuổi được cha mẹ vây xung quanh, một nhà ba người cười vui vẻ, bên cạnh là một đôi nam nữ ôm nhau cười nhìn họ.
“Đây là…”
Lữ Thiên Tề phóng to màn hình, chỉ chỉ, “Đây là cha mẹ nhóc,.. còn đây là cô chú nhóc.”
※※※※※※※※※※※※
Nhìn vào tài liệu, Lê Hân cũng không có đáp lại Lữ Thiên Tề, nâng tay xoa lên khuôn mặt cặp vợ chồng, cảm giác thật kì lạ ── đây là cha mẹ mình, là người có quan hệ máu mủ với mình.
Kiếp trước, Uất Trì Hi chưa từng được gặp cha mẹ, từ lúc cậu có ý thức vẫn luôn sinh hoạt trong viện cô nhi cũ nát. Viện trưởng từng nói, cậu bị ai đó bỏ ở trước cửa, trên người cũng không có vật gì chứng minh thân phận. Đến khi lớn hơn một chút, cậu hiểu được người bỏ rơi cậu là ngoan tâm, muốn đoạn tuyệt mọi đường lui tới.
Dù gì đó cũng là thứ cậu chưa có được đã mất đi, nên cậu cũng không vì thế mà khổ sở, cứ thế sinh hoạt ở cô nhi viện cho đến lúc được nhà Uất Trì đón đi.
Về sau biết được bí mật kia, cậu mới hiểu cảm giác đó.
Còn giờ, cậu không còn là Lê Hân nguyên bản, nhưng có thể là do tác động của thân thể, cũng có thể cậu chưa từng được gặp cha mẹ đúng nghĩa, cậu không nhịn được phản xạ run rẩy ── khuôn mặt từ ái, đây mới được gọi là cha mẹ đi?!
Một lúc sau cậu mới bình thường lại, nhìn Lữ Thiên Tề đầy mặt lo lắng, cười nói: “Ngại quá.”
Lữ Thiên Tề lắc đầu: “Nhóc không sao chứ?” Chỉ mới thấy ảnh cha mẹ đã thế này, nếu giờ anh nói ra chuyện kia có phải quá tàn nhẫn không? Liệu cậu có chịu nổi không?
Lê Hân nhìn ra Lữ Thiên Tề băn khoăn, mỉm cười nói: “Anh tra được gì cứ nói đi, Hạ Lãng cũng nói qua một số, tôi cần chứng thực những điều đó.”
Nghe thấy thế, Lữ Thiên Tề lật trang kế: “Thời gian gấp gáp nên anh cũng không tra được cụ thể, hơn nữa những tư liệu này là có người cố ý che giấu. Nhưng đại khái cũng suy ra được tình hình.”
Lữ Thiên Tề để Lê Hân tự mình xem, bởi anh cũng không biết giải thích sao. Bản thân là người ngoài cuộc, biết chuyện còn thấy lòng phát lạnh, huống chi là…… Anh cũng hy vọng Lê Hân là thật mất trí nhớ mới tốt.
Sắc mặt Lê Hân cũng dần ám xuống, cũng không thấy có biểu hiện nghiêm trọng như Lữ Thiên Tề lo.
“Lê Hân..?”
Trong lòng cậu giờ phút này chỉ có cảm giác ghê tởm. Bởi cậu không phải Lê Hân bản chính, không có ký ức gia đình ấm áp, nên không thể bộc lộ ra được kinh sợ, phẫn nộ hay lạnh người, cậu chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Ai cũng có dục vọng, nhưng với loại lòng tham không đáy, quái thú đội lốt người như thế này….
Cậu bưng cốc nước lên uống áp chế sự buồn nôn, hít sâu một hơi nói, “Xem ra Hạ Lãng không có gạt tôi.”
“Nhóc tính sao?” Anh vốn vì Uất Trì Hi nên mới chú ý Lê Hân, thật không ngờ trên người này lại ẩn giấu bí mật như thế.
“Cám ơn anh đã giúp tôi tra chuyện này, nhưng mà, anh vẫn là quên hết chúng đi, nếu không lại rước đến phiền toái.”
Lữ Thiên Tề tối sầm mặt, nói cũng đúng, anh chỉ là một hacker, trừ bỏ chuyện tra tìm, giả mạo này nọ thật không giúp được gì. Chuyện này dính líu khá nhiều người, gia cảnh phổ thông như anh thật không chịu nổi liên lụy. Nhưng nếu anh mặc kệ… Lữ Thiên Tề nhíu mày: “Nhóc muốn nhờ nhà Uất Trì giúp?”
“Chuyện này anh không cần bận tâm.” Lê Hân lắc đầu, cậu có chút hối hận khi nhờ anh tra chuyện này.
Lữ Thiên tề cắn răng, “Nói không chừng Uất Trì Diễm chú ý cậu là vì Lê thị”, nói đến đây anh cảm thấy mình tìm được chân tướng, “Bọn họ quả nhiên không có hảo tâm.”
Lê Hân nghe vậy nhíu mày, trong lòng giống như buổi sáng, dâng lên cảm giác không vui, cũng không muốn nói nhiều thêm, “Tôi không muốn lấy lại Lê thị, cũng không cần xin nhà Uất Trì giúp đỡ. Lữ Tiên sinh, trong đầu tôi hiện tại thực loạn, cần một mình yên lặng một chút.”
Lê Hân ý muốn đuổi người, Lữ Thiên Tề thấy bản thân cũng có chút phản ứng thái quá, nên để lại một câu: “Có khó khăn đến tìm anh” rồi rời khỏi quán.
Lê Hân ngửa người ra, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười ── chuyện cũ này thật sự rất máu cún!
※※※※※※※※※※※※
Lúc Lê Hân mười tuổi mất cha mẹ, tòa án quyết định cho người có huyết thống gần nhất là người chú Hứa Minh nuôi dưỡng. Lại không ngờ, Hứa Minh từ lúc cha mẹ Lê Hân chưa được chôn cất đã bắt đầu mơ ước tài sản nhà bọn họ. Hai vợ chồng để lại cho Lê Hân một công ty mậu dịch, do chưa đủ tuổi nên Hứa Minh đứng ra tiếp quản, còn Lê Hân thì bị ném đến KTX một mình, không người quan tâm.
Hứa Minh là một người tâm ngoan, cũng lăn xả một phen thành tựu trên thương trường, nâng tầm quy mô của công ty. Vì vậy, gã ta lại càng không muốn trả lại cho Lê Hân. Mắt thấy đứa cháu lớn dần, Hứa Minh cùng vợ lặng lẽ dời tài sản công ty, lại bất ngờ Lê Hân có chuyện.
Trong suốt nửa năm thành người thực vật, vợ chồng Hứa Minh như được tiếp sức, bỏ tiền ra thuê người sửa thông tin của Lê Hân, biến cháu mình thành cô nhi không cha mẹ không nhà cửa.
Phần này Lữ Thiên Tề cũng tra được, Lê Hân cũng không nói cho anh câu chuyện này còn thiếu một phần. Mà phần này không thể tra từ máy tính, cần có thế lực như tập đoàn Uất Trì mới tra được.
Đó chính là việc vợ chồng Hứa Minh chủ động bàn bạc với thầy thuốc chặt đứt thiết bị duy trì sinh mệnh của Lê Hân.
Lúc này cậu mới hiểu ra mình vì sao đến nửa năm sau mới tá thi hoàn hồn ( mượn xác sống lại). Nửa năm đó Lê Hân chưa có chết, do hành động độc ác của vợ chồng Hứa Minh mới khiến cậu sống lại được.
Lúc hai vợ chồng nhận được tin cậu sống lại, mới thất kinh, vụng trộm đến bệnh viện nhìn, lại phát hiện Lê Hân không nhận ra họ ── thật ra lúc đó cậu vẫn còn bối rối, phòng bệnh thường có người này người nọ lui tới, cậu thật không nhớ nổi mình đã gặp qua cô chú này bao giờ chưa.
Thế là hai vợ chồng dùng tiền mua chuộc bác sĩ, che giấu chuyện cậu “mất trí nhớ”.
Sau đó mới là cảnh họ dùng thủ đoạn thay đổi thông tin của Lê Hân, còn về thân phận tiểu thiếu gia Lê thị được đăng báo là chết do tai nạn.
Lê Hân nâng tay ấn ấn huyệt thái dương ── biết được thân phận thật mà nói với cậu cũng đâu ích gì?!
Cha, người đang muốn làm cái gì. . . . . .