Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 31: Chương 31: Dê Vào Miệng Cọp




CHƯƠNG 30: DÊ VÀO MIỆNG CỌP

“Tiểu Lê, sớm.”

Giọng nói sáng láng đầy năng lượng cộng với nụ cười chiêu bài, nếu là người khác chắc sẽ cười nói đáp lại. Còn cậu thì, đầu đau nhức do cả đêm mất ngủ, toàn thân mỏi mệt không có tinh thần, chưa đánh người đã là may.

Lê Hân lạnh lùng đáp: “Hạ tiên sinh dậy thật sớm.”

Tự động xem nhẹ sự khó chịu của Lê Hân, Hạ Lãng mặt mày hớn hở, thậm chí còn xoay người mở cửa đầy tao nhã, chỉ tiếc cái miệng vẫn ngứa đòn như thế: “Dậy muộn, Tiểu Lê lại mất tích thì không được.”

Đã sớm biết mặt tên này còn dầy hơn da trâu, cậu cũng không tiếp tục đôi co, đi thẳng vào trong xe ngồi.

Hạ Lãng thấy cậu ngoan ngoãn như vậy chắc là do ông cậu Hứa Minh, bĩu môi, thu lại nụ cười chiêu bài, đi vào trong xe. Nhìn thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần đối diện, Hạ Lãng không khỏi sinh ra vài phần đồng tình ── mới từng này tuổi đã gặp bao nhiêu chuyện. Cái đám người vì tiền tài mà lục thân không nhận kia, quả thật tim đã bị chó ăn mất rồi.

Bất quá, suy nghĩ của Hạ Lãng và Lữ Thiên Tề là giống nhau.

Cậu ta vẫn nghi ngờ lý do chủ tịch để tâm đến đứa bé này, cứ cho là liên quan đến đại thiếu, vẫn là có chút khoa trương. Giờ chuyện này nhảy ra lại biến tất cả thành hợp lý.

Lê thị trong tay cha mẹ Lê Hân chỉ là một công ty mậu dịch nhỏ, Lê gia lúc đó cũng chỉ thuộc dạng gia đình khá giả mà thôi. Sau khi Hứa Minh tiếp quản lại không ngừng mở rộng phạm vi, còn vươn sang cả bất động sản, lợi nhuận thu về không ít. Về sau tên này cũng lớn gan hơn, sản nghiệp cũng ngày càng nhiều. Giờ ở A thị cũng có thể coi như một tân quý (nhà giàu mới nổi).

Cậu ta không thể ngờ được đây là biến số phát sinh do chủ tịch mới ra lệnh cho Tề Hạo điều tra, nên giờ chỉ có thể ngồi suy đoán tình hình.

Lê Hân rất nhanh liền ngủ, mấy hôm căng thẳng thần kinh đã khiến cậu mệt mỏi lắm rồi.

Hôm qua sau khi tiễn bước Lữ Thiên Tề, cậu cứ thế bần thần ngồi trong góc, Tiểu Nhạc chạy đến hỏi cậu có phải bị tên bạn online kia ăn hiếp không, mới hồi thần.

Chuyện Lữ Thiên Tề không quá lo, cứ cho vị bạn học cũ này là ái mộ Uất Trì Hi nên mới quan tâm chuyện của cậu đi. Đáng lo nhất là vị cha nuôi tâm tư thâm trầm kia.

Khi biết được bí mật thân thế của Lê Hân, cậu có đồng tình nhưng không muốn nhúng tay. Vì dẫu sao người cũng đã chết. Chính cậu có khi còn phải cám ơn tên Hứa Minh kia giúp cậu sống lại không chừng.

Cậu có trái lo phải nghĩ đến đâu, cũng quyết định về lại A thị thêm một lần. Chuyện đến nước này, cậu vẫn mặc kệ không quan tâm thì thật quá đáng nghi rồi.

Thật mâu thuẫn QAQ.

Cứ miên man suy nghĩ, cậu chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Đến khi cửa xe mở ra, một luồng không khí mới mẻ được thổi vào, Lê Hân theo phản xạ muốn mở to mắt, cuối cùng vẫn là hôn mê. Cậu thật không ngờ, mình ngoan ngoãn thế này rồi mà vẫn còn gặp phải ám toán.

“Chủ tịch?” Hạ Lãng có chút ngoài ý muốn. Trên đường đi cậu ta nhận được lệnh đến bệnh viện, vừa đến nơi đã thấy hai vệ sĩ áo đen xông đến. Nếu không phải cậu ta nhìn thấy Uất Trì Diễm, sẽ nghĩ đây là một vụ bắt cóc.

Uất Trì Diễm lẳng lặng bế người ra, không quan tâm ánh nhìn như thấy quỷ của Hạ Lãng, gật đầu nói “Vất vả” rồi rời đi.

Này….. diễn biến này là sao?!

Hạ Lãng sững sờ tại chỗ, cho đến lúc có người ho khan nhắc nhở, mới lôi điện thoại gọi cho Tề Hạo.

Cùng lúc đó, Uất Trì Diễm bế người vào một căn phòng, bên trong là bác sĩ Trầm cùng một bác sĩ nữ lạ mặt.

Trầm Quân Phiền nhíu mày, sao lại là hôn mê đưa tới? Tuy thuốc kia không có tác dụng phụ, nhưng thân thể đứa bé này không thể chịu đựng nhiều tác động.

Uất Trì Diễm tiếp nhận ánh nhìn trách cứ của bác sĩ Trầm, đặt nhẹ người xuống, xoay mình nói: “Làm phiền hai người.”

Hai người liếc nhìn nhau, bác sĩ Trầm tiến lên kiểm tra thân thể cho Lê Hân, nữ bác sĩ nhẹ giọng: “Uất Trì tiên sinh chờ một lát.”

“Có chuyện gì không bác sĩ Trịnh?”

“Ngài xác định muốn làm thế? Đây là trái pháp luật.”

“Không ai biết.” Uất Trì Diễm thản nhiên trả lời, chuyện mà hắn đã muốn làm thì tất nhiên đã chuẩn bị gánh vác hậu quả.

“Đối với bệnh nhân này cũng không công bằng.” Trịnh Nhuế vẫn muốn thử khuyên can vị đế vương thương giới này thêm một lần.

Uất Trì Diễm nhìn về phía phòng, lại nhìn sang vị chuyên gia tâm lý học, “Cậu ấy sẽ không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.