Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 32: Chương 32: Có Hy Vọng Chữa Khỏi




CHƯƠNG 31: CÓ HY VỌNG CHỮA KHỎI

Lúc Lê Hân mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt một màn trắng xóa, trong mũi tràn đầy mùi tiêu độc.

“Tỉnh?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lê Hân hơi xoay đầu nhìn thấy một người mặc áo blouse, một tay cầm hồ sơ bệnh, một tay đùa nghịch dụng cụ nào đó.

“Bác sĩ Trầm..” Lê Hân nói nhỏ, trên đầu truyền đến từng cơn đau buốt, toàn thân vô lực, “Tôi bị làm sao vậy?”

Trầm Quân Phiền vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, vỗ vỗ vai nói: “Đừng lo, không có việc gì. Cậu mới tỉnh, cần nghỉ ngơi thêm, trước uống chút nước.” Vừa nói vừa nâng cậu dậy.

Chất lỏng lành lạnh giảm bớt khô nóng ở cổ họng, cậu chợt nhớ ra chuyện mình từ C thị đến đây lại gặp ám toán, chỉ khác lúc tỉnh dậy là ở bệnh viện.

Shit!

Lê Hân nghiến răng, cậu đã ngoan ngoãn tự nguyện đến thế, Uất Trì Diễm còn muốn cái gì? Lê Hân đang muốn đập giường, lại phát hiện mu bàn tay còn gắn kim, trên người cũng có mấy đường dây truyền.

“Bác sĩ Trầm, đây là..” Không lẽ cơ thể cậu xuất hiện vấn đề?

Đời trước cậu uổng phí tính mạng không có nghĩa đời này cũng thế! Huống chi cậu còn tìm được mục tiêu sống, hy vọng phấn đấu, cậu không muốn buông tha nữa. Tuy bác sĩ nói người bị hậu di chứng não sẽ có cuộc sống mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng không thể chết khi mới 18 chứ??

Trầm Quân Phiền vội vàng trấn an: “Đừng lo lắng, thân thể cậu chỉ là có dấu hiệu mệt mỏi thôi.”

“Vậy vì sao……” phải dùng đến mấy dụng cụ cao cấp này?

“Hậu di chứng của cậu có cách trị dứt điểm.”

“Là ý gì?”

Trầm Quân Phiền ngồi xuống, châm chước câu trả lời: “Tôi nhớ mình đã từng nói, hậu di chứng của cậu cũng không hẳn là hậu di chứng, chỉ là vết thương của cậu chưa có khỏi hẳn.”

Lê Hân nghe vậy gật gật đầu.

Trầm Quân Phiền rút ra một bản chụp X quang, là hình một hộp sọ. “Lúc kiểm tra tôi phát hiện vết thương này vẫn đang trong quá trình khép miệng, tuy có chút chậm…” ( thật ra bệnh tật gì đó chỉ là một cái đệm được tác giả đặt ra….. mong mn có thể xem nhẹ nó). Lê Hân nhìn không hiểu, chỉ có thể nghe Trầm Quân Phiền giải thích, trong lòng lại không ngừng nhảy nhót ── thật có hy vọng chữa khỏi?!

“Đống máy móc này chỉ là để kiểm tra toàn thân cậu biến hóa trong 48 tiếng, cũng để cho tôi cùng các chuyên gia khác có thể đề ra phương án trị liệu hợp lý nhất. Cho nên cậu không cần khẩn trương.”

Lê Hân nhẹ nhõm thở ra, khối đá đè nặng trong lòng bấy lâu cũng có thể buông xuống. Nhưng chưa kịp cười, cậu đột nhiên nghĩ đến, “Đây có phải do Uất Trì tiên sinh quyết định?”

Nhận được cái gật đầu khẳng định, Lê Hân cười khổ ── cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là cậu vẫn muốn khẳng định thêm một lần.

Đơn giản là nhìn căn phòng trang trí xa hoa này có thể đoán đây là phòng VIP, chưa kể đến các vị chuyên gia từ miệng bác sĩ Trầm, không phải bút tích của tập đoàn Uất Trì thì là ai. Kể cả thế, việc Uất Trì Diễm ám toán cậu là sao….. không lẽ là để ngăn chặn cậu từ chối?

Ban đầu, cậu có thể nghĩ là hai cha con này quan tâm cậu vì Uất Trì Hi, nhưng làm đến mức này…. cậu thật khó để không nghĩ như Lữ Thiên Tề nói, là vì Lê thị.

Nhớ lại cả chuyện hai người đó không hề khóc trong tang lễ, cậu cười tự giễu: Mày còn mong đợi cái gì? Đã chết một lần còn chưa giáo huấn đủ sao? Cảm giác chua xót trong lòng cứ thế cuồn cuộn dâng lên.

Ở phía ngoài phòng, Uất Trì Diễm lẳng lặng đứng đó, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại ẩn ẩn đỏ hồng.

Cùng lúc, hành lang yên tĩnh vang lên bước chân dồn dập, Uất Trì Giản mặc tây trang chạy thẳng đến, “Bác sĩ nói sao?”

Uất Trì Diễm nhìn con trai, hắn biết đứa con này bên ngoài biểu hiện lãnh đạm cùng khinh thường với hướng điều tra của hắn, bên trong lại giống hắn, ôm ấp một tia hy vọng. Dù rằng nó không giống hắn, sống cùng người kia mười mấy năm, được trải nghiệm cảm giác ấm áp xâm nhập cốt tủy, được trải nghiệm cảm giác thống khổ khi âm mưu của chính mình bại lộ. Cứ cho là hắn điên, cũng phải thử.

Cũng may, hắn thử, tuy nó đem đến kết quả mừng như điên và đau đớn.

“Cha!” Uất Trì Giản nhíu mày, xoay người muốn đi vào trong.

Uất Trì Diễm nhanh tay ngăn lại, “Cậu ấy cần nghỉ ngơi, mai quay lại đón anh con về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.