CHƯƠNG 32: ĐÂM LAO PHẢI THEO LAO
Lê Hân nghĩ mình sẽ thức trắng, kết quả không biết là do tác dụng của thuốc hay tâm thần mệt mỏi, cậu cứ thế mà ngủ gần một ngày.
Đoàn chuyên gia cũng bắt đầu nghiên cứu dữ liệu thân thể Lê Hân sau 48 tiếng. Trầm Quân Phiền vừa là người quen thuộc nhất, cũng là bác sĩ chủ trị, cho nên chỉ đứng ngoài nhìn một đám người lượn lờ quanh quanh như sở thú.
Lê Hân bị một đám xoa xoa nắn nắn suốt 2 tiếng mà chưa xong. Vì để dời đi lực chú ý, cậu bắt đầu quan sát từng chuyên gia một, đều là nam, duy độc có một vị bác sĩ nữ đang đứng ở cạnh Trầm Quân Phiền.
Về sau cả đám kiểm tra đủ liền rời đi, chỉ còn bác sĩ Trầm cười tủm tỉm nói: “Chỉ số của cậu còn tốt hơn dự kiến, không cần lo.”
“Cám ơn bác sĩ Trầm.”
“Lúc nào thì tôi có thể xuất viện.” Lúc nãy cậu nhận được điện thoại của Tiểu Nhạc, trong quán không có vấn đề, Hạ Lãng còn tìm giúp cậu một vị quản lý mới. Nhưng Lê Hân vẫn cảm thấy bản thân nên sớm quay về chủ trì đại cục, lỡ có tình huống xấu xảy ra thì sao.
“Tôi định để cậu ở lại viện cho đến khi phương án trị liệu chấm dứt. Nhưng có người không đồng ý, nên giờ cậu có thể xuất viện.”
Lê Hân mờ mịt: “Là ai?”
Còn chưa nhận được câu trả lời, có một giọng nói khiến cậu chảy mồ hôi lạnh truyền đến, “Lê Hân.”
Lê Hân cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy một người trẻ tuổi đẹp trai, cao ráo, nội liễm lãnh khốc giống cha, nhìn về phía cậu không chớp mắt. Lê Hân cảm thấy Uất Trì Giản như muốn nuốt chửng mình.
“Uất Trì tiên sinh.”
“Thay quần áo, xuất viện.” Uất Trì Giản đánh gãy lời nói của Lê Hân, bởi y biết dù Lê Hân muốn nói gì cũng chỉ có một ý ── không cùng y về nhà. Nhưng hôm nay, dù không có cha phân công, y cũng phải mang được người trở về, không cho cự tuyệt.
“Uất Trì tiên sinh.” Lê Hân thật muốn khóc ── tính ra, cậu vẫn thích vị tài xế nanh vuốt kia hơn, không thì Hạ Lãng cũng được QAQ
Đúng lúc này, trên hành lang trống trải vang lên một loạt tiếng bước chân thu hút sự chú ý. Mọi người đồng loạt hướng về phía ngoài, một đôi giày da định chế bước vào cửa, trên thân là một bộ tây trang xám đậm, một khuôn mặt mà không ai có thể nghĩ đã làm cha của một người hơn 20 tuổi.
Lần này đến Uất Trì Giản cũng có chút kinh ngạc, “Cha?” không phải nói không đến sao? Hôm qua bận rộn ở trong phòng của anh cả đêm, giờ lại đến đây nữa?
Uất Trì Diễm liếc con trai, rồi nhìn thẳng người đang nằm trên giường bệnh ── bộ đồ bệnh nhân rộng bao trùm thân hình gầy yếu của cậu, trên khuôn mặt nhợt nhạt vì sự xuất hiện của mình mà lộ ra vẻ kinh ngạc, kích động, cùng khổ sở khó nhận ra ── Uất Trì Diễm trong lòng đau xót.
Hắn thật không định đến đây, cho nên mới giao cho con trai nhiệm vụ đón người này trở về. Bởi hắn thấy mình còn chưa sẵn sàng đối mặt với người này.
Dù trong lòng hắn sớm có suy đoán, làm đủ các hành động bức người về A thị, ngay cả vị bác sĩ tâm lý học kia cũng là hắn tốn nhiều tiền, thậm chí một số thủ đoạn để mời người về. Nhưng khi tận mắt thấy, chân tướng tốt đẹp nhưng tàn khốc như đánh vỡ tâm lý đã kiến thiết cùng lực khống chế của chính hắn.
※※※※※※※※※※※※
Uất Trì Diễm từ lúc tiếp quản gia nghiệp đều theo nguyên tắc ‘nói là làm’, không chút nương tay, cũng không hối hận bất cứ chuyện gì. Cho dù là quyết sách tổn thất mấy tỷ, hắn vẫn dùng cách nhìn độc và thủ đoạn để đòi lại từng chút một. Nhưng có một chuyện mà đến giờ, mỗi khi nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy hối hận, sống không bằng chết.
Từ lúc chuyện đó xảy ra, hắn chỉ có thể hàng đêm ngồi trong phòng người kia đến sáng, dựa vào hồi ức mà chống đỡ đến giờ. Nhưng dần dần nó biến thành nỗi chua xót, một câu chuyện châm biếm. Bởi hắn nhớ tới người luôn tươi cười ấm áp gọi hắn là “Cha”, người vì hắn mà bận rộn….. còn hắn vẫn dùng tâm tư ác độc tính kế người đó.
Nên lúc người ấy phát hiện ra sự thật mới quyết tuyệt rời đi như thế, chắc hẳn là hận mình lắm.
Nên người ấy mới tìm đủ mọi cách để tránh xa bọn họ, thật sự không muốn nhìn thấy mình, không muốn cuộc sống bị những người lãnh khốc vô tình như hắn can thiệp.
Hắn sợ !
Đường đường là chủ tịch Uất Trì, đế vương của giới hắc ám, đối với một người bị hắn hại, sợ đến mức không dám gặp mặt.
Nhưng hắn làm sao chịu được chuyện không thấy người ấy?
Uất Trì Diễm ở trong phòng Uất Trì Hi cả đêm vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ ── hắn thật muốn làm theo tâm nguyện của người ấy, thả cho người ấy một cuộc sống riêng không có sự can thiệp hay quấy rầy từ mình?
Làm sao có thể thế… ông trời tạo ra một kì tích đem người hắn yêu trở về bên cạnh hắn, nếu hắn buông tay, chỉ sợ ông trời cũng không thể chấp nhận đi?
Trong lòng Uất Trì Diễm biến đảo trăm hồi, ngoài mặt lại không chút biểu hiện, chỉ có Uất Trì Giản nhận ra hai tay đang nắm thành quyền của cha có chút run rẩy.
Lê Hân định bụng thử cự tuyệt thêm một lần, không muốn bị hai cha con dắt mũi đi, lại bị hành động tiến đến giúp cậu thay quần áo của Uất Trì Diễm dọa cho im bặt.
Ngồi trên một chiếc xe xa hoa, đằng trước là Uất Trì Giản, bên cạnh là Uất Trì Diễm, Lê Hân cảm giác bản thân như đang trong mộng ── bởi ngay cả ở kiếp trước, ba người họ cũng chưa từng ngồi cùng một xe như thế này?
Lê Hân vụng trộm ngắm người bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn có vẻ bình tĩnh, cậu đánh bạo hỏi: “Uất Trì tiên sinh, chúng ta đang đi đến đâu vậy?”
Uất Trì Diễm chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt đầy thâm ý kia khiến Lê Hân rợn hết cả người, thật lâu sau mới đáp: “Về nhà chính.”
Sợ cái gì đến cái đấy trong truyền thuyết đây sao!!!
Lê Hân hít một hơi thật sâu, nhịn lại nội tâm rít gào, thật cẩn thận mở miệng: “Uất Trì tiên sinh, tôi vẫn nên. . . . . .”
Uất Trì Diễm cũng không chờ cậu nói hết: “Còn nói nữa, đừng nghĩ lấy lại Lê thị.”
Lê Hân trong lòng rơi lệ: Tôi đâu cần Lê thị. . . . . . Chỉ tiếc cậu không có can đảm nói, bởi nói ra sẽ phải trả lời câu hỏi tại sao. Dù gì đó cũng là tài sản cha mẹ ‘Lê Hân’ lưu lại..
Uất Trì Diễm thấy Lê Hân không nói tiếp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra ── bây giờ hắn chỉ có thể dùng cớ này để giữ người này lại.