CHƯƠNG 33: TIẾN DẦN TỪNG BƯỚC
Lúc hai cha con đến đón người vào đúng tầm giờ cao điểm của A thị, hành trình vài phút trở thành 1 tiếng rưỡi. Lúc đến cửa nhà chính, trăng đã treo lên giữa không trung.
Lúc mới tắc đường, Lê Hân còn âm thầm cao hứng, ước gì có thể tắc đường càng lâu càng tốt, hận không thể vĩnh viễn không đến nơi. Nhưng sau 30 phút chỉ nhúc nhích được 3 cây số, suy nghĩ đó đã biến mất. Cảm giác chóng mặt, đau đầu, buồn nôn (say xe ) liên tiếp kéo đến, thật là một loại tra tấn nha !
Uất Trì Diễm thấy Lê Hân sắc mặt trắng bệch, hiểu được cậu đang khó chịu, thừa dịp cậu choáng váng liền kéo người tựa vào lòng mình, một tay khẽ vuốt sau lưng, hy vọng có thể giúp cậu giảm bớt khó chịu. Uất Trì Giản nhìn qua gương chiếu hậu, liền đưa mắt nhìn dòng xe ngoài đường, mày hơi nhíu lại.
Xe phải đến vùng ngoại thành mới khôi phục được tốc độ, không còn đi từng chút rồi phải dừng từng chút. Dạ dày Lê Hân cũng cảm thấy dễ chịu hơn, lúc này cậu mới nhận ra mình đang dựa vào ai, cái tay nào đó còn đang đặt ở eo cậu.
Lê Hân hơi giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lộ ra vẻ cười như không cười, khi bốn mắt chạm nhau, đối phương mở lời: “Đỡ hơn chưa?” Lê Hân ngạc nhiên khi nghe ra trong giọng nói trầm thấp dễ nghe kia xuất hiện vài phần ôn nhu.
Chỉ tiếc, giọng nói này có dễ nghe bao nhiêu, có thêm ôn nhu bao nhiêu thì cậu vẫn cảm thấy lưng phát lạnh, theo bản năng dùng lực muốn thoát khỏi đối phương: “Tốt hơn nhiều, cám ơn.” Cho nên ông có thể buông tay được rồi…… phần này cậu chỉ dám rít gào ở trong lòng thôi.
Nhận thấy hành động không an phận của người trong lòng, Uất Trì Diễm không khỏi tăng thêm lực: “Còn động nữa sẽ lại chóng mặt muốn nôn.” Khó khăn lắm mới có cơ hội gần gũi, sao có thể dễ dàng để người chạy.
Lúc trước hắn chưa từng ôm người này, đến lúc muốn ôm, người chỉ còn là cỗ thi thể lạnh băng, không bao giờ đáp lại hắn nữa. Nghiệm qua lần đau điếng đó, nay đã tìm lại được người, tim có nhịp đập, phản ứng, biểu cảm sinh động, khiến hắn không muốn buông phần “ấm áp” này.
Lê Hân lúc này cũng không dám động, cậu đảo mắt lên phía trước thấy lái xe vẫn chuyên tâm, Uất Trì Giản thì nhìn ra cửa sổ, không có ai chú ý đến bọn họ liền nhận mệnh nằm im ── dù gì cậu cũng đang khó chịu, có chỗ để tựa so với ngồi thẳng vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ phát hiện ra thân thể kháng cự, Lê Hân lại không nhận ra cảm giác thoải mái của cậu là từ nước hoa mùi gỗ ── là mùi hương trước kia cậu hay dùng.
※※※※※※※※※※※※
Xe đi vào cổng chính và dừng ở cửa, bên cạnh là Du quản gia đã chờ sẵn.
“Ông chủ, cậu chủ, Lê tiên sinh.”
“Bác Du.” Uất Trì Giản bước xuống xe, theo thường lệ gật đầu với lão quản gia, đưa tay mở cửa xe sau. Bên trong xe, Lê Hân vừa được Uất Trì Diễm thả ra, lại giật mình với hành động mở cửa của Uất Trì Giản, cùng lúc càng dâng lên một nỗi chua xót trong lòng ── hai người cũng ân cần quá nhỉ? Một miếng bánh nhỏ như Lê thị cũng khiến hai người họ hạ mình thế này sao?
Quản gia nhìn thấy vậy, ẩn giấu toàn bộ cảm xúc phức tạp, cung kính nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Lê Hân đi cùng mọi người đến phòng ăn trong bất an.
Phòng ăn cùng phòng khách chỉ cách nhau một bức tường, trước đây Uất Trì Hi thường một mình dùng bữa ở đây. Có lúc Uất Trì Diễm thông báo sẽ về ăn tối, nhưng đến chiều hoặc có lúc là sát giờ ăn tối hắn sẽ gọi về, báo là có tiệc xã giao cần tham gia. Cho nên số lần hai người cùng ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bác Du là một người có ánh mắt, không hẳn là chuyện gì ông cũng biết, nhưng trong đáy mắt kia luôn là một mảnh thanh minh (rõ ràng, sáng tỏ).
Trên chiếc bàn dài, Uất Trì Diễm ngồi ở vị trí chủ tọa, Uất Trì Giản ngồi bên trái. Lê Hân lại kinh ngạc khi bác Du kéo chiếc ghế ở bên phải ra. Đối với hai cha con nhà Uất Trì, khi vị trí bỏ không lại lần nữa được kéo ra, trong lòng họ đều phập phồng chờ đợi, chẳng qua họ che giấu quá tốt nên không ai nhận ra.
Lúc đồ ăn được bưng lên, bác Du ngăn người hầu lại và đích thân dọn ra. Trong lòng lão quản gia thầm nghĩ: Bữa ăn này hẳn là có thể dùng xong đi? Ông còn đặc biệt đặt trước mặt Lê Hân một bát cháo dược thảo bổ khí: “Lê tiên sinh mới ra viện, uống một chút cháo bồi bổ. Đây là ông chủ đặc biệt dặn phòng bếp làm.”
Ánh nhìn của Lê Hân lại đang tập trung về bàn thức ăn trước mặt, không quá chú tâm đến lời nói của bác Du, suy nghĩ bắt đầu có chút rẽ hướng ── nếu là bình thường cậu sẽ không quá chú ý mấy cái này, nhưng hôm nay thì không thể không chú ý.
Bởi những món ăn đơn sơ thế này sao có thể xuất hiện trên bàn ăn của nhà Uất Trì, hơn nữa, những món này là những món cậu đã từng làm?
Mắt nhìn thấy Uất Trì Diễm chọn một ít thịt bò sốt cà chua bỏ vào miệng, Uất Trì Giản lại gắp một miếng ớt xanh ── đó không phải thứ họ ghét nhất sao?
Chìm đắm trong suy nghĩ riêng nên cậu không chú ý đến trên bàn đang có hai người vừa ăn vừa chú ý mình.
Thế giới này, quá điên cuồng . . . . . .
Chỉ tiếc, những chuyện khiến cậu suy nhược thần kinh còn chưa kết thúc.
Ăn cơm xong là đến phần điểm tâm, Lê Hân khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, cậu nghĩ Uất Trì Diễm sẽ đàm phán chuyện Lê thị với mình. Kết quả đối phương chỉ để lại một câu “An tâm nghỉ ngơi” liền đứng lên về thư phòng. Còn Uất Trì Giản cũng chỉ nhìn cậu gật đầu đồng tình xong cũng đi lên lầu.
Trong phòng khách trống rỗng, chỉ mình Lê Hân vẫn ngồi đó trợn mắt há hốc mồm. Đúng lúc này, bác Du lại xuất hiện: “Lê tiên sinh, phòng của ngài ở lầu hai, xin mời đi theo tôi.”
Đáng thương Lê Hân còn chưa kịp kinh ngạc chuyện Uất Trì Diễm an bài cho mình ngủ lại hậu trạch nơi chỉ có chủ nhân nhà Uất Trì mới có tư cách đặt chân, đã bị địa điểm mà bác Du dừng chân dọa sợ: “Lê tiên sinh, đây là phòng của ngài, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi.”
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy bản thân như trở lại ngày nào đó hơn mươi năm trước, cũng là vị quản gia này nói với một đứa trẻ: “Đại thiếu gia, đây là phòng của ngài, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi.”