CHƯƠNG 11: NGẤT
Uất Trì Diễm tới Tần Quỳnh bàn chuyện làm ăn.
Từ nửa năm trước, hắn đã dần buông lỏng chuyện quản lý tập đoàn Uất Trì, gần đây lại càng muốn ở ẩn. Nhưng vì Uất Trì Giản còn trẻ, sau chuyện kia y càng thêm oán hận với hắn và với tập đoàn, nên y càng không muốn ngồi lên chỗ tổng tài này.
Lúc người kia còn sống, hắn không biết thế nào là quý trọng, vì tương lai của con trai và tập đoàn, hắn tính toán cẩn thận từng chút một. Đến lúc người kia mất, hắn mới hiểu được thế nào là tự làm bậy không thể sống, tất cả những gì hắn từng cho là quan trọng hết thảy đều kém người kia. Chỉ tiếc người kia đã chết, mà hắn, cũng gián tiếp là hung thủ.
Từ ngày hạ táng tro cốt người kia, Giản nó không còn cười nữa, kể cả nó có đi qua đi lại giữa công ty với nhà, cũng chỉ là xác không hồn. Từ nhỏ tiếp nhận biết bao huấn luyện, tình cảm của Giản ít hơn người thường rất nhiều. Hắn cũng biết mình đã bóp chết chút tình cảm đó, bóp chết người quan trọng trong lòng con trai. Người kia chết, gia đình hạnh phúc của hắn cũng chết theo.
Nhưng hôm nay, thủ hạ lại đưa tin Giản đưa một cậu bé lạ đến Tần Quỳnh, cũng không giống công tử thế gia đến bàn chuyện. Nếu là trước đây, hắn sẽ không có gì ngạc nhiên, còn bây giờ thì khác ── hành động này thật không giống nó chút nào.
Uất Trì Diễm bài trừ hết các khả năng, liền gọi cho luật sư Chu xác minh, quả nhiên là người qua đường bị liên lụy kia.
Hành vi lúc Giản cầm tập tài liệu cùng hành động khác thường hôm nay bỗng khiến cho Uất Trì Diễm tâm sinh tò mò. Căn cứ theo hiểu biết của mình, Giản coi trọng cậu bé này như thế hẳn phải có gì đó liên quan đến Tiểu Hi. Cứ miên man suy nghĩ như thế, Uất Trì Diễm cảm thấy đứng ngồi không yên, vội vàng kết thúc công vụ, chạy thẳng qua phòng mà Uất Trì Giản cùng cậu bé kia đang ngồi.
Khi hắn bước vào, giọng nói đầy vẻ khó chịu kia chắc chắn là Giản, vậy phía đối diện là cậu bé đại nạn không chết?!
Uất Trì Diễm không thèm để ý chút địch ý của con trai đối với mình, một bên đánh giá Lê Hân, một bên có chút ý tứ tìm kiếm lý do cho chính mình: “Tiểu Giản, cha nghe nói con mang một người bạn nhỏ đến đây.”
Thấy người đi vào cửa là Uất Trì Diễm, sát khí toàn thân Uất Trì Giản có chút thu liễm. Tuy có chút kinh ngạc nhưng chuyện cha xuất hiện cũng không khiến y có suy nghĩ gì đặc biệt, nhìn một cái rồi thôi, không có gì đáng lên tiếng.
Vốn không mong đợi con trai mình sẽ đáp lại, Uất Trì Diễm cũng không có bất mãn gì, hắn tiếp tục đánh giá cậu bé có thể khiến con trai mình để mắt tới ── không quá xinh nhưng khuôn mặt khá tinh xảo ( kiểu có nét), có lẽ do di chứng hôn mê sâu nên thân thể gầy yếu hơn người cùng lứa. Đôi mắt đang nhìn mình kia, có kinh ngạc, có mờ mịt, cảm xúc lớn nhất lại là sợ hãi và thống khổ.
Uất Trì Diễm hắn ở trong phần tối của thế giới này đủ lâu để tự tin nói bản thân không nhìn sai cảm xúc người khác, còn tại sao cậu bé này lại nhìn mình như thế thì? Trong lòng hắn trỗi lên một loại cảm giác không thoải mái.
Hắn chưa kịp mở lời hỏi, thân ảnh gầy yếu kia đột nhiên như diều đứt dây, vô lực mềm nhũn ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền cùng mi tâm nhăn lại thể hiện đứa bé này đang chịu đựng nỗi đau nào đó.
Mà Lê Hân đúng là đang chịu đựng cơn đau do hậu di chứng từ lúc cậu rời bệnh viện. Bình thường nó chỉ phát tác trong thời gian ngắn, nhẫn nhịn một chút là được. Nhưng từ lúc cậu nghe thấy giọng nói của Uất Trì Diễm, đầu của cậu càng ngày càng đau, trái tim cũng nhức nhối không kém. Sự xuất hiên của Uất Trì Diễm giống như vòng kim cô, cậu giống như Tôn Ngộ Không bị sư phụ niệm chú trừng phạt. Đến cuối cậu cũng không phân rõ được mình là đau đầu, đau lòng hay đau gì nữa, trước mắt cứ tối sầm lại, mất ý thức.
Lê Hân đột nhiên ngất khiến cho Uất Trì Diễm cùng Uất Trì Giản cùng sửng sốt, nhân viên Tần Quỳnh ở cửa thấy thế, vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho quản lý, còn bản thân chạy tới nghe nhịp tim đập cùng một số động tác cấp cứu khác ── đây cũng là một trong những kỹ năng cơ bản mà nhân viên ở đây phải học.
Uất Trì Giản phục hồi tinh thần cũng bước nhanh đến chỗ Lê Hân: “Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” Thái độ quan tâm này thật khiến Uất Trì Diễm kinh ngạc, nhưng hắn cũng phải công nhận, khi thấy cậu bé xa lạ này ngã xuống, trong tim cũng xuất hiện cảm xúc lo lắng khó hiểu ── là vì người này có liên quan đến Tiểu Hi sao…
“Có lẽ là hậu di chứng. Tiểu Giản con đưa cậu ấy đi bệnh viện, lái xe cẩn thận chút.” Uất Trì Diễm định thần xong liền nghĩ ra khả năng cao là vì thế. Cũng vì cậu bé này có liên quan đến chuyện Tiểu Hi nên hắn cũng không có thờ ơ lạnh nhạt, hay theo quy định của Tần Quỳnh chờ xe cứu thương đến, mà nhìn về phía Tiểu Giản. Hắn biết đứa con này sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, Uất Trì Giản ngay lập tức bế Lê Hân lên, bước nhanh đi ra ngoài. Vệ sĩ cũng sớm nhận được thông báo mà chuẩn bị xe trước.
Nhìn con trai cứ thế mà đi, Uất Trì Diễm vẫn không nhịn được bất an khó hiểu trong lòng, quay qua vệ sĩ riêng ra lệnh: “Đi bệnh viện.”