Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 13: Chương 13: Hậu Di Chứng




CHƯƠNG 12: HẬU DI CHỨNG

Lê Hân cảm thấy mình gặp phải cơn ác mộng. Trong mộng, người cha cậu hết mực tin tưởng hóa ra thu nhận cậu để làm tấm mộc cho em trai. Đến lúc người em trưởng thành và trở về, người cha ôn hòa biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ, “Tiểu Giản đã về, cậu cũng hết giá trị lợi dụng.”

Dứt lời, cha và em trai cùng xoay người rời đi, để lại cậu phía sau không ngừng đuổi theo gọi, rõ ràng chỉ cách có vài bước chân nhưng đuổi theo mãi vẫn không được.

Bỗng một viên đạn không biết từ đâu bay thẳng tới, nó khiến đầu cậu đau khủng khiếp, cổ họng như bị nghẹn lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào ──

“A!”

“Bác sĩ Trầm, bệnh nhân đã tỉnh!”

“Để tôi xem…”

Bên tai truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, Lê Hân cố mở mắt ra, khung cảnh có chút mơ hồ, còn có nhiều bóng người nhoáng qua, không lẽ mình vẫn còn đang mơ ?!

Có ai đó nhẹ nhàng vạch mí mắt cậu ra, Lê Hân cảm thấy thật khó chịu, muốn phản ứng trừng mắt nhìn đối phương, bên tai lại truyền đến tiếng nói, “Người bệnh tạm thời đã ổn định lại.”

Tiếp đó Lê Hân cảm thấy đau nhói trên tay, cậu muốn rút tay về nhưng lại không có chút sức nào, chỉ có thể mặc kệ vật bén nhọn kia đâm vào da mình. Lê Hân cố giật giật tay chân, nhưng tứ chi đều mềm nhũn, không nghe lệnh của cậu.

Đúng lúc cậu sắp phát hoảng, giọng nói kia lại phát ra, “Lê Hân? Lê Hân, có nghe tôi nói chuyện không?” Lần này, Lê Hân biết là nói với mình, hơi hơi gật đầu.

“Lúc nãy là hậu di chứng tái phát, bây giờ không có việc gì, cậu hãy thả lỏng nghỉ ngơi một chút đi.” Giọng nói trầm ổn như có năng lực thôi miên, Lê Hân chỉ cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ say.

Đứng bên đầu giường là một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng nhìn cậu bé mà thoáng thở ra, đôi mắt ánh lên sự đau lòng cùng tức giận.

Bản thân là một bác sĩ ngoại khoa não có tiếng, Trầm Quân Phiền chỉ cần liếc mắt là có thể phán đoán được tình hình sức khỏe của bệnh nhân này. Trên thực tế, người chịu vết thương nghiêm trọng đến thế mà có thể hồi phục đến mức này cũng là một kì tích rồi. Còn cái đám hám lợi chết tiệt kia … cứ thế mà đá người ta khỏi bệnh viện, chẳng khác gì kêu người ta đi tìm chết.

Đúng vậy, Trầm Quân Phiền nhận ra Lê Hân dù rằng cậu không phải là bệnh nhân trong bệnh viện của ông. Cách đây nửa năm trong giới y khoa rộ lên một ca bệnh hiếm gặp, thu hút không ít các chuyên gia khoa não đến quan sát giải phẫu, Trầm Quân Phiền ông chính là một trong số đó. Sau khi phẫu thuật được nửa tháng, bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, dưới sự hội chẩn của các chuyên gia, Lê Hân được chẩn đoán sẽ thành người thực vật. Bởi vậy Trầm Quân Phiền mới có thể nhớ rõ Lê Hân, cũng như bất bình về hành vi của bệnh viện kia.

Ngay lúc Trầm Quân Phiền hồi tưởng lại, cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đẩy ra, người đi tới chính là hai cha con Uất Trì Diễm cùng Uất Trì Giản.

“Bác sĩ Trầm…” Đưa ngón tay ra hiệu ngăn trở Uất Trì Giản mở miệng, Trầm Quân Phiền đi đầu rời khỏi phòng bệnh, vì người bệnh cần an tĩnh tuyệt đối.

Trở lại phòng làm việc, Trầm Quân Phiền mời hai nhân vật lớn này ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc nói một câu ngoài dự đoán của mọi người: “Xin tha thứ tôi vô lễ, nhưng tôi muốn hỏi một câu, không biết hai vị Uất Trì tiên sinh cùng bệnh nhân kia có quan hệ gì?”

Hai người nghe xong cũng không biết nên trả lời thế nào, chính xác mà nói thì giữa họ không có chút quan hệ gì. Nhưng Uất Trì Diễm hiểu được ý tứ trong đó, “Phí trị liệu của người bệnh do Uất Trì tập đoàn phụ trách.”

Hắn không phải người hào phóng. Những người quen biết hắn đều rõ ràng người đàn ông này từ trong đến ngoài đều lạnh như băng. Muốn hắn có tâm đồng tình người khác, trừ phi mặt trời mọc hướng tây. Nhưng mà không ai biết, người đàn ông này cũng có uy hiếp, dù rằng uy hiếp đó đã không còn tồn tại. Nhưng lực ảnh hưởng của nó, theo thời gian chỉ có tăng chứ không giảm. Nghĩ đến cậu bé có liên quan đến Tiểu Hi, sắc mặt trắng nhợt, cô độc nằm trên giường bệnh, Uất Trì Diễm không chút nghĩ ngợi mà đưa ra lời hứa hẹn.

Trầm Quân Phiền không quan tâm người này có động cơ gì, nhận được đáp án như mong muốn, ông vừa lòng mà gật đầu, trên mặt cũng dịu đi vài phần: “Theo tôi được biết, bệnh nhân xuất thân là cô nhi, lần trước vì không có tiền trả viện phí đã bị bệnh viện kia cưỡng chế xuất viện. Nếu Uất Trì tiên sinh chấp nhận trả viện phí cho đứa bé kia, tôi đây không có gì cần giấu diếm.”

“Hai người hẳn cũng đã biết về vết thương trong đầu cậu bé. Theo phán đoán của tôi rất khó để điều trị hoàn toàn cho cậu bé. Trước mắt chỉ có thể dùng thuốc để khống chế, cộng với việc nghỉ dưỡng hợp lý, tất cả những điều này rất khó để cậu bé này tự lo liệu được.”

Uất Trì Diễm nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia tăm tối, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Tuy lời của bác sĩ nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng mọi người đều hiểu độ khó của việc này. Uất Trì Giản bồi thường cho cậu bé này 35 vạn hắn có thể không hỏi tới, nhưng cái giá như Trầm Quân Phiền nói, vì một người xa lạ có đáng hay không?

Đúng lúc này hình ảnh Uất Trì Hi nằm trên đài liệm lại hiện lên. Hắn thẹn với con nuôi, thẹn với chính mình … Hắn không chỉ phụ tấm lòng của Tiểu Hi mà còn phụ lại tình cảm của chính mình. Bỗng nhiên, Uất Trì Diễm hốt hoảng khi bóng hình của Tiểu Hi và Lê Hân như nhập lại làm một.

Trầm Quân Phiền thấy Uất Trì Diễm chìm vào suy tư mới trào phúng hỏi: “Uất Trì tiên sinh đổi ý?”

Trong lòng Uất Trì Diễm như đang trúng ngàn vạn tia sét, nghe thấy lời của bác sĩ Trầm mới giật mình tỉnh táo, hắn chậm rãi lắc đầu: “Về sau, cuộc sống của đứa bé này sẽ do tôi phụ trách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.