Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 14: Chương 14: Muốn Chạy Trốn




CHƯƠNG 13: MUỐN CHẠY TRỐN

Lần thứ hai tỉnh lại, phía ngoài cửa sổ đã tối đen. Đầu của cậu đã không còn đau, chỉ còn lại cảm giác nặng nề khó chịu, cả người mơ màng không biết mình ở đâu.

Lê Hân cố ngồi dậy, cảm thấy mu bàn tay tê rần, nhìn xuống mới phát hiện ra là kim truyền dịch, bị cậu đột ngột gập người mà trật ra, một chút máu đỏ sẫm chảy ra.

Cậu nhổ kim truyền ra, chóp mũi ngửi được mùi tiêu độc đặc trưng của bệnh viện, Lê Hân nhìn bốn bức tường trắng chung quanh, cậu chậm rãi nhớ lại những chuyện phát sinh, pháp viện, luật sư Vương, bồi thường, Tiểu Giản, Tần Quỳnh, rồi là …

Suy nghĩ của cậu đến đây liền chững lại ── cậu không mơ, cậu thật sự nhìn thấy người kia..

Từ lúc trở thành Lê Hân, cậu đã hạ quyết tâm làm lại một cuộc đời mới, không còn sự tồn tại của Uất Trì Giản hay Uất Trì Diễm.

Trước khi nhận điện thoại của luật sư, cậu cảm thấy mình vẫn sống tốt, tuy có hơi vất vả nhưng cậu vẫn kiên định tin vào một tương lai tốt đẹp. Rốt cuộc cậu đã làm sai cái gì, không chỉ khiến cho Uất Trì Giản tìm đến cửa, lại còn khiến cậu gặp lại người mà mình không muốn gặp nhất.

Nỗi chua xót trong lòng dần chuyển sang phiền muộn cùng nóng nảy, như có con mèo không ngừng cào, khiến cậu vừa ngứa vừa đau, hận không thể lăn lộn khắp giường cho thoải mái.

Bọn họ đường đường là ông chủ cùng cậu chủ của tập đoàn Uất Trì, không chỉ ở bạch đạo mà còn có khả năng hô phong hoán vũ ở hắc đạo. Con tốt thí như cậu biến mất rồi, cha con hai người không phải sẽ vui vẻ hòa thuận chung sống, cùng nhau tạo ra tương lai tươi sáng cho gia tộc Uất Trì sao ?!

Hà cớ gì lại để hai người đàn ông cao cao tại thượng cứ thế lần lượt xuất hiện trước mặt một cô nhi không quyền thế không tiền bạc như cậu? Hay họ muốn cậu chết thêm một lần mới can tâm?

Khốn khiếp! Cả cha lẫn con đều là lũ khốn khiếp!

Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy nghẹn khuất, cuối cùng nhịn không được, hung hăng đấm một quyền xuống giường bệnh.

Trùng hợp là bác sĩ Trầm cũng đẩy cửa vào, nhìn thấy một màn này, tuy không rõ lý do cậu bé này tức giận. Nhưng nhìn vẻ mặt đã sinh động hơn nhiều, ông mới cười haha, ghẹo một câu: “Ái chà rất có tinh thần nha!!!”

Lê Hân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, đôi mắt trong trẻo đang ửng đỏ, bên trong còn lưu một tầng nước, nhìn bộ dáng thật giống một đứa trẻ đang chịu ủy khuất.

“A… Ngài là… ?” Lê Hân nhanh chóng thu hồi cảm xúc, có chút cảnh giác hỏi.

“Tôi họ Trầm, là bác sĩ chữa trị cho cháu.” Trầm Quân Phiền không để ý sự phòng bị của Lê Hân, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này, có lẽ sống một mình quá lâu nên khuyết thiếu cảm giác an toàn.

“Bác sĩ Trầm… Cháu đã xảy ra chuyện gì?” Lê Hân biết mình bị tổn thương não bộ, nhưng cụ thể ra sao thì cậu không rõ. Bệnh viện kia chỉ kêu cậu về nhà nghỉ ngơi, cũng không có căn dặn gì nhiều.

Trầm Quân Phiền đến bên giường, vươn tay lật mí mắt của Lê Hân, lại xem xét qua miệng vết thương, “Tình trạng của cháu có chút đặc biệt, thông thường người bệnh như cháu không có khả năng tỉnh lại, nhưng cháu thì… Dù thế, vết thương của cháu cũng chưa lành hẳn, cho nên mới hay xuất hiện các triệu chứng nhẹ như đau đầu, nặng thì ngất xỉu.”

Lê Hân gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Đương nhiên rồi, cậu là mượn xác sống lại, chuyện này khoa học cũng đâu giải thích được.

Bác sĩ Trầm thấy Lê Hân cũng không có biểu hiện lo lắng mới thoáng yên lòng, “Tuy vết thương không có khả năng điều trị hết hẳn, chỉ cần cháu chịu khó dùng thuốc và điều dưỡng cẩn thận, sẽ không có nhiều ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.”

Nghe vậy, Lê Hân có chút khó xử: “Thuốc cùng điều dưỡng?” Không biết 45 vạn kia có đủ dùng không … tuy cậu cũng biết những thứ đó không đơn giản, chi phí cũng khẳng định không hề rẻ. Khó khăn lắm cậu mới có một cuộc sống mới, ngờ đâu lại vì lý do giống Uất Trì Hi ── chết vì một vết thương.

Trầm Quân Phiền nhìn ra Lê Hân quẫn bách, mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Cái này cháu không cần lo. Ông chủ của tập đoàn Uất Trì đã đáp ứng chi trả phí trị liệu cho cháu.”

Người bình thường nghe thấy thế chắc chắn sẽ kích động mà nhảy dựng lên, miệng không ngừng nói cảm tạ ông trời linh tinh. Mà cậu bé này lại như bị sét đánh, đôi mắt trừng lớn, miệng lắp bắp hỏi lại: “Ngài nói là ông chủ của tập đoàn Uất Trì? Uất Trì Diễm?”

Bác sĩ Trầm chỉ nghĩ đơn giản là cậu đang ngạc nhiên, cố giải thích kĩ hơn: “Đúng vậy, Uất Trì tiên sinh cũng là người khẳng khái. Chắc hẳn cháu biết chuyện con nuôi của Uất Trì tiên sinh đã chết trong cố sự kia. Có lẽ là ông ấy muốn tích âm đức cho con trai, dù gì chút tiền đó với tập đoàn Uất Trì là không đáng kể, nhưng với cháu, nó lại là cây cứu mạng đấy.”

Những lời nói liên miên của bác sĩ Trầm đã không còn lọt vào tai Lê Hân nữa. Cậu chỉ biết, người kia vô duyên vô cớ trả viện phí cho mình như vậy … Lấy hiểu biết mười mấy năm trời chung sống, người đó không thể nào tốt bụng như vậy.

Tâm tình mới bình ổn một chút, lại vì những lời nói của bác sĩ Trầm mà loạn hết cả lên.

Trốn, lập tức, lập tức phải trốn.

Dù cậu có chết vì hậu di chứng này, cũng không muốn có một chút quan hệ với người kia.

Tờ mờ sáng hôm sau, một bóng hình nhỏ gầy lén lút chuồn khỏi phòng VIP của bệnh viện. Đến lúc Trầm Quân Phiền đến khám bệnh và Uất Trì Giản đến thăm bệnh, chỉ còn lại một căn phòng rỗng tuếch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.